The Dark Duet Series

Chương 14.2:




Dường như cả cuộc đời đã trôi qua từ khi Caleb bị buộc phải nghe theo ý chí của người khác: lần cuối cùng xảy ra, việc đó gần như đã giết hắn. Thế nhưng, sự níu giữ của cô với hắn…còn hơn cả về mặt thể xác. “Mèo Con?” hắn nói.
“Vâng?” Livvie ngập ngừng nói.
“Tôi đã đến trên người em,” Caleb nói qua một tràng cười.
Livvie bật cười, “Phải.” Cô hôn cổ Caleb. “Em cũng dính dớp quá này.”
“Tắm nhé?”
“Chắc rồi,” Livvie nói.
Caleb bước vào phòng tắm, đầu tiên là nhìn vào buồng tắm đứng, kế tiếp là bồn tắm. Cả hai đều có thể phục vụ cho mục đích của họ, song mỗi thứ lại có sự hấp dẫn riêng. Buồng tắm đứng có một băng ghế, lớp kính bao quanh sẽ giữ lại hơi nước bên trong, giúp họ được thoải mái khi không trực tiếp đứng dưới vòi sen. Caleb mơ tưởng đến cảnh tượng ấn Livvie lên mặt kính. Nó khiến hắn lâng lâng mất một giây.
“Vòi sen hay bồn tắm?” Livvie hỏi.
“Tôi cũng vừa tự hỏi thế. Có lẽ là tùy em thôi. Dù gì cũng là ý tưởng của em mà,” Caleb cười toe toét và xoay người để nhìn Livvie đỏ mặt.
Cô nghịch ngợm đánh yêu lên ngực hắn. “Ừ, đúng rồi! Em chắc anh thế nào cũng ghét nó cho coi.” Cô mỉm cười rạng rỡ, nhưng rồi dường như lại do dự.
“Chuyện gì thế?” Caleb hỏi.
“Không có gì. Chỉ là…” cô nhay cắn môi dưới rồi bắt đầu khẩy khẩy nó bằng móng tay.
Caleb kéo tay cô ra khỏi miệng. “Chỉ là gì hả? Đổi ý rồi sao?” Hắn thấy vừa nhẹ nhõm, vừa khó chịu.
Cô khẽ lắc lắc đầu. “Không, chỉ là…Em chưa từng làm việc này trước đây.” Cô nhìn xuống chân, nhìn lên hắn, rồi lại nhìn xuống.
Caleb muốn giúp cô, thật sự rất muốn. Hắn muốn cho cô biết chuyện đó không quan trọng. Bất kì điều gì cô định làm cho hắn, hay với hắn, đều sẽ hoàn hảo. Song, thẳng thắng mà nói, nhìn cô lúng ta lúng túng thật sự quá vui, không bỏ qua được.
“Chưa từng làm gì trước đây?” hắn hỏi và bước về phía vòi sen để vặn mở nó. Chuyện này có thể sẽ gây bừa bộn đây. Buồng tắm đứng là nơi hoàn hảo để gây bừa bộn.
Livvie đảo mắt vẻ cáu kỉnh. “Anh biết chuyện gì mà.”
“Mèo Con,” hắn nói khi tiếng nước chảy ang vọng trong phòng, “Nếu không thể nói ra, thì làm sao em có thể làm được?” Livvie đỏ mặt và Caleb mỉm cười.
“Đừng có chọc em, Caleb. Em không thích bị trêu chọc đâu,” cô nói và che ngực lại. Caleb không thích thế cho lắm.
Hắn bước đến gần hơn, làm tăng sự khuấy động của mình bằng cách thu vào tầm mắt hình ảnh của Livvie. Cô thật xinh đẹp. Cô đã gần như hồi phục hoàn toàn và Caleb không thể không cảm thấy…biết ơn. Sẽ không có vết sẹo nào cho Livvie cả. Ít ra ở bên ngoài là vậy.
Ý nghĩ về những vết sẹo tinh thần của Livvie khiến hắn sững lại. Dạo gần đây hắn thường nằm mơ, những kí ức xưa cũ dồn dập tấn công hắn lúc nửa đêm. Lúc đầu khi vừa được cứu thoát, chúng hầu như diễn ra mỗi đêm, nhưng sau một hoặc hai năm ở cùng Rafiq, chúng không xuất hiện nữa. Hắn càng trở nên mạnh mẽ bao nhiêu, càng làm chủ số phận mình nhiều bao nhiêu, thì giấc ngủ càng bình yên với hắn bấy nhiêu. Hắn ghét phải suy xét đến lý do vì sao những giấc mơ lại quay lại vào lúc này, và tại sao quá nhiều trong số đó lại có liên quan đến Rafiq.
Caleb đứng trước mặt Livvie và kéo đầu cô vào ngực mình. “Tôi không trêu chọc gì cả, nhưng Mèo Cob…chúng ta không nên làm chuyện này.” Caleb ngạc nhiên khi Livvie vặn vẹo và đẩy hắn ra. Hắn loạng choạng lùi lại một bước, nhưng rồi nhanh chóng đứng vững trở lại.
Livvie nhìn hắn giận dữ, “Không. Chúng ta sẽ làm. Anh sẽ cởi cái quần đó ra và bước vào buồng tắm,” cô chỉ ra, “và em sẽ…sẽ…”. harry potter fanfic
Caleb khoanh tay lại và quan sát với vẻ thích thú đầy tự mãn, trong lúc Livvie chật vật nói ra những từ kia và đỏ mặt dữ dội suốt quá trình đó. “Sẽ mút ‘cậu bé’ của tôi.”
“Phải! Việc đó!” Livvie nghiêm túc nói.
Caleb bật cười, “Không cho đến khi em nói ra. Thực tế là, không cho đến khi em cầu xin tôi.”
Ánh mắt Livvie lóe lên một tia tổn thương. “Anh muốn em, cầu xin anh, cho phép em mút ‘cậu bé’ của anh sao? Chuyện đó…chuyện đó…anh là một con heo.”
Caleb chỉnh lại. “Không, tôi là Chủ Nhân của em.” Vài sắc màu dường như bị rút cạn khỏi mặt Livvie. “Em quên rồi sao? Cho phép em gọi tên tôi khi chúng ta ở riêng khiến việc đó bớt thật hơn à?”
“Dĩ nhiên không, Caleb. Em xin lỗi.”
Caleb không tức giận, có lẽ là hơi khó chịu, nhưng không phải tức giận. Hắn cho rằng có lẽ quay lại lề lối thường ngày sẽ giúp họ vượt qua được sự ngượng nghịu. “Em có thể gọi tôi bằng tên khi chúng ta ở riêng, tôi chấp nhận việc đó, nhưng vậy không có nghĩa là em được phép quên tôi là ai và là gì đối với em. Hiểu chưa?”. Hắn vén một lọn tóc đen nhánh ra phía sau tai cô. Nó đã dài hơn rất nhiều. Thật đẹp đẽ.
“Vâng, Caleb,” cô thì thầm và nghiêng đầu vào tay hắn. Từ từ, mắt cô tập trung vào mắt hắn, đôi đồng tử giãn rộng hơn. “Làm ơn, Caleb, hãy để em mút ‘cậu nhóc’ của anh.”
Caleb cực kì choáng váng. Nghe cô nói những điều hư hỏng khuấy động hắn đến mức đau đớn. Hắn hắng giọng, “Vào buồng tắm đi, Mèo Con.”
Bàn tay cô với ra và bạo dạn bao quanh “cậu nhóc” của hắn. Caleb rít lên và đẩy cô về phía buồng tắm, ghim chặt cô lên mặt kính ấm áp.
“Tôi sẽ không lặp lại lần nữa đâu,” Caleb nói. Livvie siết “cậu nhóc” của Caleb chặt hơn nữa và hắn rên rỉ ngay phía trên đầu cô, đưa đẩy hông vào tay cô. Đây là một khía cạnh của cô mà Caleb chưa từng thấy qua, không phải trong tình dục. Hắn thích điều đó.
“Anh thật cứng,” cô rên rỉ và quằn quại trên người hắn.
“Lấy nó ra,” Caleb giục và sự khao khát trong giọng hắn quả là đáng kinh ngạc. Hắn luồng hai bàn tay vào tóc cô, yêu cái cảm giác hơi thở cô phả lên cô ta mình. Hắn nhìn vào đôi mắt trông như hồ nước đen nhánh của cô; cô thật ngây thơ, thật ấn tượng. Hắn liếm môi, háo hức chuẩn bị tấn công con mồi, rồi cúi đầu xuống về phía khuôn miệng cô. Cô lùi lại, mắt họ gặp nhau trong một giây ngượng ngập, đầy cảm xúc. Cô vẫn tiếp tục nhìn vào mắt hắn trong lúc hạ người quỳ xuống.
Caleb bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ khi những ngón tay run rẩy của cô móc vào mặt trong cạp quần lót của hắn. Hắn ngửa đầu ra sau, muốn tận hưởng từng giây những ngón tay mềm mại của cô trên da thịt hắn. Hắn đẩy người về trước khi chiếc quần lót rơi xuống và cuối cùng, những ngón tay cô tiếp xúc với phần da thịt cứng ngắc kia, giải phóng nó. Dường như chẳng còn gì tồn tại nữa, chẳng có gì, ngoài Livvie. Cô cẩn thận với tay ra và bao lấy chiều dài nóng bỏng của hắn. Dù đã từng siết lấy hắn, song những ngón tay cô lại chưa chạm qua bao giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.