Caleb nhanh chóng quay đi và hướng về phía đích đến của mình với Mèo Con theo sát phía sau. Cuối cùng, hắn cũng đến được chỗ cách cửa gỗ nặng
trịch sẽ dẫn họ xuống nơi mà trước đây từng là một hầm rượu, nhưng hiện
tại là một căn hầm được thiết kế cho những mục đích hay ho hơn. Hắn khó
chịu khi phải dành lời khen cho Felipe – khả năng sáng tạo của ông ta
quả là ấn tượng.
“Đưa tay em cho tôi,” hắn nói với Mèo Con. Tay cô thật lạnh và ướt khi
chạm vào, song Caleb không đề cập đến chuyện đó khi hắn bước vào sự tăm
tối bên dưới. Hắn cẩn thận dò dẫm từng bước một rồi dắt Mèo Con theo.
Thêm vài bước nữa và Caleb với tay tới công tắc đèn. Ngọn đèn nhấp nháy
cháy sáng, tắm những bậc thanh trong ánh vàng dìu dịu.
Cơn run rẩy của Mèo Con trở nên dữ dội hơn và cô siết lấy tay hắn. Dù
Caleb đã nhẹ nhàng kéo, nhưng cô vẫn không bước xuống thêm bậc nào nữa.
Dường như cô không thể di chuyển nữa, đó là biểu hiện của nhận thức nơi
cô. Tuy vậy, chẳng hề có lời van xin nào. Không khóc lóc. Nỗi sợ của cô
rất rõ ràng, song sự can đảm của cô còn rõ hơn.
Không nói thêm lời nào, Caleb quay người và đặt cô lên vai hắn. Mèo Con
thở dốc, nhưng lại không phản đối gì. Cô bám lấy hắn thật chắc khi hắn
bước lùi xuống cầu thang.
“Nơi này từng là một hầm rượu.” hắn nhẹ nhàng nói trên đường cong nơi
hông cô. Cơ thể cô lại rung lên, nhưng là này không hề liên quan gì đến
cái lạnh cả. Xung quanh cô toàn là những dụng cụ dùng để trói và gây đau đớn. Ở trung tâm căn phòng đặt một chiếc bàn bọc da thuộc, được gắn các bộ phận kim loại trông rất đáng sợ.
Caleb thở dài phấn khích. Dù không thích lý do phải làm việc này cho
lắm, hắn biết mình vẫn sẽ tận hưởng trong vui vẻ. Thậm chí lúc này đây,
hắn đang dần cứng lên khi cô nâng người dậy và xoay sở để quấn lấy hắn
thật chặt. Hắn dám chắc cô hi vọng rằng hắn sẽ không làm điều hắn sắp
làm. Hắn nhấc chân cô lên và để cô quấn chúng quanh eo mình, trong lúc
đưa cô xuống khỏi vai và vào vòng tay hắn. Hắn dành một giây để thưởng
thức mùi hương sạch sẽ, ẩm ướt của mái tóc cô, cảm giác hai bầu ngực cô
áp lên ngực hắn, và ‘cô bé’ của cô ôm sát hắn nơi bụng dưới.
“Điều đầu tiên em nên biết,” hắn nhẹ nhàng nói trên tóc cô, “phục tùng
chính là yêu cầu, và nếu cần thiết sẽ phải cưỡng ép.” Hắn lướt một bàn
tay xuống lưng cô, qua đường cong nơi mông cô cho đến khi chạm đến hai
cánh môi hơi hé ra nơi ‘cô bé’ của cô. Cô thở dốc và cứng người trong
tay hắn. “Và dù cho tôi có dày vò em, tôi vẫn luôn tìm cách đến khiến em cảm thấy tuyệt vời.” Hắn dịu dàng chà xát cô, dụ dỗ nơi bí ẩn của cô
sưng phồng lên dưới những ngón tay mình. “Phải không?” Cô gật đầu, nhưng lại ghì siết lấy hắn chặt hơn. “Em tin tôi chứ?” Cô lắc đầu.
Caleb thở dài. “Tôi đoán em sẽ phải học thôi.”
Hắn bước đến chỗ chiếc bàn rồi đặt cô xuống, cơ thể hắn áp sát với cơ
thể cô trong khi cô âm thầm không chịu buông. Đôi mắt cô mờ đi vì lệ và
nỗi sợ hãi đang nép giữa họ vô cùng rõ ràng.
“Hãy tin tôi,” Caleb nói. Hắn với tay ra sau cổ, nhẹ nhàng gỡ hai cánh
tay cô ra và giữ chúng bằng bàn tay phải đang đặt gần ngực cô. “Tôi biết em nghĩ tôi vẫn chưa cho em một lý do để tin tưởng tôi, nhưng tôi chưa
bao giờ thật sự tổn thương em cả, nếu em chịu nghĩ kĩ.”
“Caleb…làm ơn mà,” cô thì thầm.
Caleb biết lẽ ra cô không được lên tiếng. Hắn quan sát khi cô lắc đầu và nhắm mắt lại. Có lẽ cô đang chờ đợi cơn giận của hắn, Caleb biết cô có
quyền nghĩ thế, nhưng hắn không hề giận dữ. Hắn đang quá phấn khích để
có thể nổi giận. Quá ngạc nhiên trước cảm giác tuyệt vời khi được nghe
cô gọi tên hắn lần nữa. Kể cả nếu có nhận ra đó chính là sự gợi nhắc
rằng hai người họ không thể kéo dài lâu được. Thời gian họ bên nhau ngắn ngủi lắm.
“Đặt chân em lên giá đỡ - và đừng có gọi tên tôi nữa,” Caleb nói. Hắn lờ đi vẻ tổn thương trong mắt Mèo Con. Hắn lờ đi cơn đau nơi lồng ngực
hắn.
Đột nhiên hắn lùi lại, tiếp tục quan sát với vẻ hách dịch khi cô ngồi
dậy và bắt chéo tay che chắn sự trần trụi của mình. Cô nhìn các bộ phận
kim loại với vẻ tò mò, và rồi đặt hai chân lên phần giá đỡ mà không hề
chần chừ. Sự yên lặng điếc tai bao phủ căn phòng trong lúc hắn quan sát
cô nhìn hắn. Cô ngồi ở mép bàn với phần đùi và chân dang rộng trên giá
đỡ, còn hai cánh tay cứng ngắc chống phía sau – Caleb có thể tưởng tượng được điều cô đang nghĩ.
“Vẫn lạnh à?” hắn hỏi.
“Không, thưa Chủ Nhân,” cô lạnh lùng đáp lại.
“Nằm xuống,” hắn ra lệnh, lạnh lùng hệt như thế. Chầm chậm, cô nghe
theo. Hắn tiến lại gần hơn và cột đùi cô vào giá đỡ bằng một dải dây da
bản rộng, rồi lặp lại hành động đó với hai bắp chân và cổ chân cô. Việc
cô di chuyển chúng sẽ là bất khả thi, và Caleb có thể thấy cô cũng đã
biết điều đó. Lồng ngực cô nâng lên rồi hạ xuống, nhanh và sâu.
Chầm chậm, hắn quay đi và hướng về góc phòng, nơi hắn lấy ra một chiếc
ghế gập. Đôi mắt cô dõi theo từng cử động của hắn, và tim Caleb tăng
nhịp đập khi sự phấn khích của hắn và nỗi lo lắng của cô tăng lên. Hắn
đặt ghế xuống ở giữa đôi chân giang rộng của cô, nằm ngoài tầm mắt cô
rồi ngồi xuống.
Sự khuấy động của Caleb tăng cao khi hai đùi của Mèo Con rung lên, và cô cố khép chân lại một cách vô ích. ‘Cô bé’ của cô mở ra cho mắt hắn, sự
động chạm của hắn, ý thích bất chợt cùng ý chí của hắn. Hắn cố không để
nó đi sâu vào đầu mình.
“Tự chạm vào mình đi,” hắn nhẹ nhàng ra lệnh.
“Chủ Nhân?” Mèo Con băn khoăn. Cô bắt đầu làm theo khi Caleb lướt một ngón tay dọc theo khe giữa ở nơi thầm kín của cô.
“Ngay đây,” hắn nói. Hắn vẽ vòng tròn quanh âm vật của cô. “Tự chạm vào mình ở ngay đây. Tôi muốn thấy em lên đỉnh.”