Ngày thứ 10: Buổi tối
“Tôi phải đi tè,” tôi nói với Reed. Anh ta nhăn mặt nhưng không bình
luận gì. “Gì chứ? Con người ta thỉnh thoảng phải tè chứ Reed.”
“Phải,” anh ta nói vẻ buồn cười, “Tôi biết. Tôi chỉ không hiểu sao cô
lại thấy cần phải nói rõ ràng ra như thế thôi. Chỉ một câu đơn giản,
‘Tôi muốn nghỉ một chút’ là được rồi.”
Tôi bật cười rồi nhảy xuống giường để đi vào nhà vệ sinh. Reed hơi cứng
người lúc tôi đi ngang qua. Anh ta tránh ánh mắt tôi và cố ý nhìn ra
ngoài cửa sổ. Có thể anh ta kì quặc thế đấy, nhưng tôi lại không thể
ngăn mình thấy tò mò về anh ta. Tôi tự hỏi anh ta là người thế nào khi
không ở trong vai trò FBI của mình.
Cô biết họ nói gì về những người trầm lặng rồi đấy.
Tôi đã nói chuyện liên tục trong nhiều giờ. Miệng tôi có cảm giác khô
như xương vậy. Tôi gỡ bỏ lớp nhựa bao khỏi một chiếc cốc và hứng nước từ vòi. Vị của nó tởm kinh, nhưng tôi vẫn nuốt vào.
Đâu đó xa xôi trong tâm trí, tôi biết mình nên thấy kiệt quệ về mặt cảm
xúc, hay thậm chí là khóc lóc và buồn bã. Nhưng hầu như tôi chỉ
thấy…không gì cả. Tôi không chắc là vì sao. Tôi đoán là do tôi đã biết
câu chuyện sẽ kết thúc thế nào, và với mỗi câu chữ được nói ra, tôi biết mình đang chuẩn bị tinh thần cho hồi kết của điều sẽ xảy đến. Cứ như
tôi đang kể một câu chuyện xảy ra với ai đó khác vậy.
Tôi yêu Caleb. Tôi yêu anh ấy. Tôi không còn quan tâm đến những chuyện
tồi tệ anh đã bắt tôi trải qua nữa, điều quan trọng nhất chính là, tình
yêu tôi dành cho anh có tồn tại. Không có bất kì buổi trò chuyện hay
liệu pháp nào có thể thay đổi chuyện đã xảy ra. Nó sẽ không thay đổi
được cảm giác của tôi.
Anh ấy đi rồi, Livvie.
Nó kia rồi. Nỗi đau kia rồi. Nó là khối than hồng vĩnh viễn cháy đỏ trong tim tôi. Nó là sự gợi nhắc rằng, Caleb sẽ sống mãi.
Tôi đã khóc quá nhiều trong suốt mười ngày qua. Tôi đã sống trong quá
nhiều đau khổ. Tôi biết khi tất cả mọi chuyện đã được nói ra, khi Reed
đã nghe hết tất cả, khi anh ta và Sloan bước tiếp – tôi sẽ chỉ còn lại
một mình với nỗi đau và tình yêu của riêng tôi. Nhưng hôm nay – hôm nay
tôi ổn. Hôm nay, tôi sẽ kể lại câu chuyện như thể nó đã xảy ra với ai đó khác.
Tôi làm xong việc trong nhà tắm, rửa sạch tay rồi mở cửa. Sloan đang
đứng trong phòng với Reed khi tôi ra khỏi nhà tắm. Bầu không khí dường
như đặc quánh, nhưng vì điều gì thì tôi không biết. Sloan đang mỉm cười, nhưng Reed thì trông như thể ai đó vừa ăn mất bữa trưa của anh ta trong tủ lạnh chung vậy.
Sloan giơ lên một chiếc túi màu nâu lớn dính đầy dầu mỡ bên dưới đáy. “Tôi mang bữa tối đến đây,” cô ta nói với tôi.
“Tuyệt vời!” tôi nói, ngạc nhiên trước sự tử tế đó.
Sloan vui vẻ mỉm cười với tôi. “Tôi biết cô rất yêu đồ ăn bệnh
viện, nhưng tôi nhận ra cô có thể sẽ thích vài cái bánh kẹp dầy dầu mỡ
và khoai tây chiên hơn.” Dạ dày tôi kêu rồn rột đáp lại và Sloan nhướng
một bên mày lên đầy tự mãn. “Đặc vụ Reed, tôi biết anh luôn tránh thức
ăn nhanh, thế nên tôi có mang xà lách gà nướng cho anh. Hi vọng là
được.”
Tôi cầm lấy chiếc túi từ Sloan rồi đặt nó lên chiếc khay kéo trên giường để có thể đến với chiếc bánh kẹp của mình. Bằng không, tôi có thể sẽ ăn luôn chiếc túi mất. Tôi thọc tay vào túi, bốc một nắm khoai chiên vụn ở đáy rồi tọng vào miệng.
“Nóng! Nóng!” Tôi la lên nhưng vẫn tiếp tục nhai nhồm nhoàm món khoái
khẩu mằn mặn kia. Mặc xác chuyện bỏng độ một đi, đám khoai chiên này
thậy tuyệt vời! Vì quá bận nhồi nhét mớ khoai chiên vụn vào miệng nên
mất một giây tôi mới nhận ra chẳng có ai lên tiếng cả. Tôi nhìn lên và
nhận thấy Reed cùng Sloan đang có màn đọ mắt khá là kì quái. Tôi nghĩ
Reed đang thua. Thú vị đây.
Reed cuối cùng cũng hắng giọng và nhìn về phía chiếc cặp da của mình.
“Thật ra thì tôi phải đi rồi. Tôi có vài e-mail cần hồi âm và vài cuộc
gọi cần phải gọi. Ừm, dù sao cũng cảm ơn – vì chỗ thức ăn.” Reed bắt đầu thu gọm vật dụng của mình một cách vội vã. Tôi chưa từng thấy anh
ta…bối rối như thế, từ đó có vẻ hợp phải không.
Càng lúc càng tò mò rồi đây.
“Matthew,” Sloan lên tiếng, nhưng khựng lại khi Reed dừng thu dọn đồ đạc đủ lâu để ném cho cô ta một cái nhìn trừng trừng. Cô ta giơ hai tay
lên. “Đặc vụ Reed, tôi không thể nghĩ ra bất kì điều gì cấp bách đến độ
không thể chờ đến sau bữa tối cả.”
Reed thở dài thườn thượt nhưng không ngừng thu dọn giấy tờ. “Cảm ơn vì
chỗ đồ ăn, Tiến Sĩ Sloan. Tôi không cố ý tỏ ra thô lỗ hay bạc bẽo gì cả, nhưng tôi thật sự có việc cần phải làm. Và phải, chuyện rất cấp bách.
Văn phòng ở Pakistan sắp mở cửa rồi và họ có thông tin tôi cần.”
Sloan xịu xuống, môi hơi mím lại. “Ồ. Tôi không biết. Tôi xin lỗi.”
Không ai chú ý đến việc tôi đang có mặt trong phòng cả, và tôi thấy mình giống một đứa tọc mạch vậy. Thú vị thật! Tôi nghĩ đến sở thích hay giám sát của Felipe cùng Celia và đỏ mặt. Bất kể
chuyện gì đang xảy ra giữa Sloan và Reed cũng không phải việc của tôi.
“Đây này!” Tôi nói lớn, để họ biết rằng mình đang bị quan sát. Tôi giơ
món xà lách của Reed lên với vẻ hân hoan và ăn phần khoai vụn trên nắp.
“Anh có thể mang theo mà.”
Sloan trao cho tôi một nụ cười biết ơn, như thể rất nhẹ nhõm vì tôi đã
phá vỡ mối liên kết phiền phức giữa họ vậy. Cô ta với ra và lấy chiếc
hộp từ tay tôi. “Phải đấy, mong anh hãy lấy phần xà lách theo. Anh cần
phải ăn gì đó chứ.”
Reed nhìn vào món xà lách như thể anh ta chưa từng ăn qua, sau đó nhìn
sang Sloan rồi đến tôi. Anh ta đang tức giận, và chuyện đó chẳng hề có
lý do lý trấu gì cả. Anh ta chỉ đơn giản là nổi khùng thôi. Anh ta muốn
tức giận với Sloan, nhưng cô ta lại chẳng hề cho anh ta một cái cớ, cũng chẳng hề nói hay làm gì sai cả. Thế nhưng, anh ta vẫn chọn cách nổi
giận với cô ta. Cuối cùng, anh ta đặt chiếc cặp da xuống ghế ngồi và
nhận lấy hộp thức ăn. “Cảm ơn,” anh ta nói.
“Không có chi,” Sloan đáp, theo lối dịu dàng Caleb vẫn dùng với tôi mỗi
khi anh thấy vui vẻ. Sloan quan sát vẻ mặt của Reed, và rồi ánh nhìn của cô ta dời đi khi anh ta ta liếc nhìn lại và mau chóng quay hướng khác.