Anh giao cho Celia dây xích của tôi tại cửa. Căn phòng sáng bóng và trắng
tinh tươm. Một hàng những chiếc bình nằm thẳng tắp trên sàn phía bên
phải tôi, vài chiếc thì to, số khác thì nhỏ. Phía bên trái là dãy phòng
riêng. Xa hơn nữa, tôi nhìn thấy một bức tranh lớn khảm hình một thiếu
nữ Mexico đang tắm lộ thiên và mơn trớn nhũ hoa của mình, trong khi một
người đàn ông quan sát từ xa. Nó tạo nên một bức phông nền cho căn phòng tắm, với một hàng những đầu vòi sen, rãnh thoát nước trên sàn, và một
vài buồng vệ sinh.
“Chỗ này là gì vậy, Celia?” Tôi thì thào. Giọng tôi chứa đựng cả sự kinh ngạc lẫn bối rối. Trong vô thức, tôi với tay về phía Celia và cô ấy nắm lấy nó.
“Chỉ là một căn phòng thôi, Mèo Con.”
Cô ấy nghiêng người tới gần tai tôi và thì thầm, “Mọi điều chúng ta nói
đều bị ghi âm lại. Máy cảm biến chuyển động – micro nữa.” Tôi gật đầu.
“Dùng phòng vệ sinh dành cho nữa đi. Tôi cần lấy vài cái khăn.”
Sau khi tôi đã giải quyết xong, Celia đưa tôi đến một căn phòng nhỏ,
riêng tư và được che kín màn. Có một bồn rửa và một bộ khăn. Chiếc tủ
nhỏ đặt cạnh bồn rửa chứa đầy các vật dụng vệ sinh cá nhân.
“Tôi sẽ làm sạch vùng ở giữa hai chân cô.” Celia kéo chiếc quần lót lụa
của tôi xuống cùng với đôi tất lụa dài, và tôi để mặc cô làm thế. Cô lau rửa cho tôi rất nhiều lần trước khi tôi không còn mắc cỡ nữa. “Khi tôi
đã làm xong cho cô, cô sẽ hiểu việc cần làm nếu lần sau được yêu cầu làm sạch mình.” Cô đổ lên một mảnh vải thứ xà phòng đặc biệt gì đó có mùi
quả hạnh và mật ong. “Đứng trên chiếc khăn này và mở hai chân ra cho
tôi.” Tôi làm theo lời cô yêu cầu. Celia vô cùng nhẹ nhàng, như vẫn luôn thế. Tôi gần như có thể được tại sao phụ nữ lại có thể liêu xiêu vì phụ nữ rồi. Celia không hề chạm vào tôi một cách thô lỗ, song hành động của cô dịu dàng đến độ đã ru tôi vào trạng thái thư giãn.
Mất không bao lâu trước khi chúng tôi quay trở ra với Caleb, và anh đưa
Celia về với Felipe, người đã trao cô ấy cho một trong các cặp đôi tôi
trông thấy đang ngồi ở bàn ăn tối. Celia đi theo mà không hề kháng cự,
kể cả khi người đàn ông và người phụ nữ kia cùng chạm vào hai bầu ngực
cô.
Caleb giật dây xích của tôi, tạo ra một dòng điện bắn thẳng từ nhũ hoa
xuống ‘cô bé’ của tôi. Tôi nhắm mắt và kiềm lại lời van xin. “Đừng để
mọi người chờ đợi nữa,” anh nói.
Caleb buộc tay tôi vào mấy chiếc móc ở phía trước coóc-xê. Chúng tôi di
chuyển đến gần một khu vực khác trong căn phòng lớn. Những chiếc trường
kỉ và bàn thấp với nến cùng những ly rượu vang được đặt có chủ ý tại khu vực gần với bức tường có lò sưởi. Lửa liếm lên các thanh củi được chất
đống trong lò sưởi.
Chúng tôi dừng lại bên cạnh cặp đôi vừa gặp ban nãy. Danh xưng của họ
tối nay hình như là Ông Bà B. Một cái nhìn lướt qua và tôi nhận ra Kid
đang ngồi trên gối kế bên họ, đầu cúi xuống và hai tay đặt phía sau
lưng. Lẽ ra tôi sẽ thấy thương tiếc cho cậu ta, song tôi lại đang quá
tập trung vào tình cảnh của mình để có thể để tâm.
Tôi tự hỏi Caleb có kế hoạch gì cho đêm nay. Cho đến giờ, không khí vô cùng đậm mùi Eyes Wide Shut. Tôi muốn ở một mình với anh. Tôi muốn cho anh biết anh có ý nghĩa với tôi
nhiều thế nào. Tôi muốn anh hiểu tình cảm tôi dành cho anh hoàn toàn
không liên quan đến việc vờ vịt, hay cố giành lấy tự do.
Tôi không muốn là con điếm của Caleb, đó là điều tôi không muốn rút lại. Tôi cũng chẳng màng chuyện báo thù nữa. Tôi muốn Caleb. Tôi biết như
vậy thật ngu ngốc. Tôi biết anh là một kẻ khủng khiếp, chuyên làm những
chuyện khủng khiếp. Tôi biết anh không hề xứng đáng với tôi hay tình yêu của tôi. Tôi không quan tâm. Trong suốt quãng thời gian ở cùng nhau,
tôi đã đem lòng yêu thương kẻ bắt giữ mình. Tôi đã yêu hương thơm và mùi vị của anh; nụ cười của anh, sự dịu dàng, và phải, thậm chí là sự tàn
nhẫn nữa, vì tôi biết đó là một phần của anh.
Tôi muốn anh biết. Tôi muốn anh biết hết tất cả và tôi muốn điều đó có ý nghĩa với anh. Tôi muốn anh chọn tôi và chấp nhận tôi. Tôi muốn anh bỏ
tất cả lại phía sau và yêu tôi.
“Mèo Con…” trán anh ấn chặt lên gáy tôi, “em đang yêu cầu những chuyện không thể.”
Tôi chẳng quan tâm.
Tôi đang lạc trong suy tưởng khi bàn tay Caleb, ấm áp và vững vàng, đặt
lên vai tôi. Tôi nhìn lên anh và để niềm khao khát mà bản thân dành cho
anh lộ ra. Anh mỉm cười, song nó lại gây ấn tượng cho tôi về sự buồn bã. Nụ cười buồn của Caleb không bao giờ báo trước điềm may cả.
“Quỳ xuống,” Caleb nói, chỉ tay về phía khoảng trống bên cạnh Kid.
Tôi quỳ xuống như được bảo. Tôi muốn ngoan ngoãn. Tôi muốn khiến cho
Caleb vui theo bất kì cách nào có thể, với hi vọng anh sẽ không bao giờ
có thể buông tay tôi.
“Thưa các Quý Bà và Quý Ông, món tráng miệng sắp được phục vụ,”giọng nói trầm khàn mang trọng âm của Felipe khiến cho nhóm nhỏ kia im lặng. Ghế
trượt trên khu vực trải thảm nơi tôi đang ngồi, âm thanh của những người xung quanh chỉnh lại tư thế thoải mải. Tôi tự hỏi tại sao Caleb lại
không kéo tôi dậy để chuẩn bị ăn.
Đột nhiên, bàn tay Caleb sục vào tóc tôi và kéo tôi lại gần. Anh thì
thầm vào tai tôi, “Tôi biết chuyện này sẽ khó khăn thế nào với em. Nó
cũng sẽ khó khăn với tôi nữa. Tuy vậy, tôi vẫn mong chờ sự hoàn hảo, Mèo Con ạ. Em hiểu chưa?”
Mạch đập của tôi nhanh hơn, tầm nhìn mờ đi. “Caleb…”
“Suỵt, Mèo Con,” anh quở trách, “Nghe lời đi.”