Tôi nghe thấy tiếng nện thình thịch, tiếng nện rất lớn và điên cuồng.
Hai mắt tôi bừng mở và bóng tối vây quanh chỉ khiến cho nỗi hoang mang
trong tôi tồi tệ hơn. Caleb đã rời khỏi giường.
“Nằm xuống sàn và đừng cử động,” anh thì thào bằng tông giộng khẩn cấp. Anh đến chỗ tủ quần áo và mở tung nó ra.
Tôi với tay tới chỗ đèn ngủ và bật nó lên. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tôi hỏi. Tung tấm trải giường ra, tôi lồm cồm bò xuống đất. Caleb ném
thứ gì đó cho tôi và nó đập thẳng vào ngực tôi. Anh đã quăng cho tôi
quần áo.
“Mặc vào, ngay!” Caleb nói. Anh đang mặc quần dài vào và cài cúc rất vội vàng. Anh lóng nga lóng ngóng với một chiếc hộp trước khi có thể mở
được nó. Lấy ra một khẩu súng, anh lên đạn cho nó.
Adrenaline chảy rần rật trong huyết quản của tôi. Có chuyện gì đó tồi tệ sắp xảy ra rồi.
“Abre la puerta!” (“Mở cửa ra!”) Celia hét lên ở phía bên kia cánh cửa. Cô ấy cũng đang trong tình trạng hoảng loạn và tôi không biết phải nghĩ như thế nào.
Caleb lao đến chỗ tôi và trượt trên sàn, tôi quấn hai cánh tay quanh
anh, kéo anh lại gần. Hai bàn tay anh bấm vào cổ tay tôi khi anh kéo tôi ra. Có thứ gì đó lạnh và cứng đặt vào tay tôi. Tôi nhìn xuống và nhìn
thấy khẩu súng của Caleb.
“Mặc quần áo vào, ở yên đây. Anh sẽ gõ cửa hai lần trước khi vào. Nếu có ai khác bước vào phòng này, em phải bắn chết ngay. Có hiểu chưa?” Anh
nói.
Nỗi hoảng loạn khiến tôi như điếc đặc và mù lòa. Tôi không hiểu. Tôi
không biết Caleb đang cố nói với tôi cái gì. Anh đứng lên và cố bước đi. Tôi tóm lấy chân anh, “Caleb! Đừng đi, đừng bỏ đi.”
“Làm theo lời anh nói!” anh hét lên và giật chân ra mạnh đến độ tôi
tưởng như cánh tay mình bị kéo đứt theo. Caleb đã đi đến cửa trước khi
tôi kịp giữ anh lại lần nữa. Anh cầm một con dao rất to bên hông và đứng ở một phía của cánh cửa. Chầm chậm, anh mở nó ra.
Celia xông vào phòng, nhưng chưa kịp nói gì thì Caleb đã vòng cánh tay
quanh cổ cô và kề dao lên ngay họng. Cô vùng vẫy, nhưng Caleb đã nhanh
chóng chế ngự được và giữ cô bất động.
“Chuyện gì đang diễn ra?” anh gầm ghè.
“Tôi đến để cảnh báo hai người,” cô nói, “Rafiq và người của ông ta đã
đến. Bọn họ đang ở tầng dưới với Felipe. Họ muốn gặp anh.” Hai bàn tay
Celia bám chặt lấy cẳng tay đang quấn quanh cổ mình của Caleb. “Por favor,” (“Làm ơn,”) cô sụt sịt.
“Caleb, thả cổ ấy ra đi,” Tôi thút thít. “Cô ấy đến để cảnh báo chúng ta mà.”
Caleb siết chặt cổ họng Celia đến khi cả tiếng nức nở của cô cũng không
phát ra được nữa, “Chúng ta không biết được, Mèo Con. Có thể cô ta đến
đây để chia rẽ chúng ta.”
“Anh sẽ giết cô ấy mất!” Tôi giục. Tôi không tin Celia sẽ bán đứng tôi,
nhưng lại chẳng có lý do gì để tin cô ấy sẽ không làm vậy. Tôi giơ khẩu
súng trong tay lên, “Thả cô ấy ra đi, Caleb. Em sẽ giữ cô ấy ở đây.”
Caleb nhìn tôi chằm chằm. Đôi mắt anh không còn là của anh nữa, mà gợi nhắc cho tôi về một con thú hơn là một con người.
“Xin anh, Caleb. Thả cô ấy ra đi,” tôi cầu xin.
Chầm chậm, cánh tay của Caleb quanh cổ họng Celia nới lỏng ra và cô đổ
sập xuống sàn, khóc nấc trong khi ôm lấy cổ mình. Tôi nhìn lên Caleb và
thấy sự chán ghét trong mắt anh khi anh nhìn xuống Celia.
“Kế hoạch là gì, Caleb?” Tôi nói để thu hút sự chú ý của anh. Dù rất thích Celia, nhưng tôi thích sống hơn.
Caleb gật đầu và dùng tay siết lấy tóc gáy của mình, “Anh cần đi gặp họ.”
“Không được! Lỡ như họ chỉ đang chờ để giết anh thì sao?!”
“Nếu mọi chuyện giống như Celia nói, thì chẳng có lý do gì anh không nên xuống tầng dưới, nhỉ?” Caleb quỳ một gối xuống và kề dao lên cổ Celia.
“Không,” Celia van vỉ, “Felipe bảo tôi đến cảnh báo anh.”
“Sao ông ta lại cảnh báo tôi?!” Caleb nhấn mạnh.
“Felipe biết chuyện đang xảy ra giữa hai người và chưa hề hé một từ nào
với Rafiq. Ngài ấy không muốn phải đối mặt với hậu quả. Anh đã ở đây
nhiều tháng rồi, thay vì là vài ngày như Rafiq đã hứa. Điều cuối cùng
ngài ấy cần là một cuộc đổ máu trong ngôi nhà này,” Celia khóc lóc. Cô
xoa xoa cổ họng; nó đỏ lừ, nhưng tổn hại thì gần như rất ít. Cô vẫn có
thể nói chuyện rõ ràng và không hề có vết bầm nào.
Caleb đứng lên, “Em ở đây với cô ta đến khi anh quay lại.”
Đây chính là cơn ác mộng tồi tệ nhất của tôi đang trở thành hiện thực.
Caleb sẽ bước ra khỏi cửa và không bao giờ quay lại nữa. Tôi biết điều
đó. “Caleb, làm ơn đừng đi. Bỏ trốn thôi anh. Ngay bây giờ.”
“Tôi sẽ đưa cô ấy ra ngoài nếu có rắc rối,” Celia đột nhiên đề nghị.
Caleb và tôi nhìn cô vẻ hoài nghi. “Có nhiều lối đi trong những bức
tường. Felipe đã cho xây dựng chúng phòng khi chúng tôi cần thoát thân.
Tôi sẽ đưa cô ấy ra ngoài. Tôi hứa.”
“Sao cô lại làm thế?” Caleb hỏi. Hình như anh đang dần đồng tình với Celia.
“Không phải vì anh đâu,” cô nói lớn. “Tôi không muốn cô ấy chịu khổ thôi.”
Caleb gật đầu, “Cảm ơn, Celia. Tôi nợ cô.”
“Nếu có bất kì chuyện gì xảy ra với Felipe, tôi đảm bảo sẽ đòi đủ đấy,” cô nói.
“Đã hiểu,” Caleb thì thầm. Anh tóm lấy một chiếc sơ mi từ tủ quần áo rồi mặc vào. “Thư viện à?” anh hỏi. Celia gật đầu, và như thế, Caleb rời
khỏi phòng.
Tôi muốn thét lên. Caleb đã bỏ đi và để mặc tôi tự chống chọi. Anh đã phát hoảng và đe dọa Celia khi không cần thiết.
“Sao cô phải đập cửa mạnh vậy?” Tôi hỏi Celia. Cô ngồi trên sàn, xoa xoa cổ và chùi nước mắt.
“Tôi không muốn bọn họ đến tìm cô. Felipe suýt không ngăn được Rafiq đích thân lên đây đấy,” Celia điềm tĩnh nói.
Tôi cảm nhận khẩu súng đang ấm lên trong tay và ướt mồ hôi. “Caleb nói Felipe vẫn luôn theo dõi chúng tôi. Anh ấy nói cô vẫn luôn theo dõi chúng tôi. Tại sao hai người lại muốn ra tay giúp đỡ chứ?”
“Felipe không tin tưởng ai cả, Mèo Con. Tôi xin lỗi đã không nói với cô, nhưng Felipe có ý nghĩa với tôi nhiều hơn cô. Tôi yêu ngài ấy, nhưng
ngài ấy là một người cơ hội,” cô nói.
Đầu óc tôi quay vòng, “Cô có thật sự đến đây để cảnh báo chúng tôi
không, Celia? Có phải lúc này Caleb đang bước thẳng vào một cái bẫy
không?” Tôi cố tỏ ra hối lỗi. Tôi cố tỏ vẻ như mình là một người bạn
đang hỏi xin ý kiến một người bạn khác, nhưng thành thật mà nói, tôi tự
hỏi liệu tôi có dám bắn Celia nếu buộc phải làm thế không. Câu trả lời
khiến tôi thấy kinh hãi.
“Tôi xin thề tôi đến là để cảnh báo cô. Theo như những gì tôi biết,
Caleb chỉ sắp gặp các bằng hữu của anh ta thôi, không có gì nữa. Điều
tồi tệ nhất cô có thể làm vào lúc này là hoảng loạn,” cô nói.
Tôi nhìn thấy sự van lơn trong ánh mắt cô, và bản năng mách bảo rằng tôi có thể tin tưởng cô. Tôi không chắc liệu bản năng của mình có đáng giá
xu nào không, nhưng những khả năng khiến tôi thấy lạnh người. Celia nói
đúng, tôi đang hoảng loạn. Nếu Rafiq muốn chúng tôi chết và không gì hơn nữa, thì ông ta đã có thể nã súng vào chúng tôi trong lúc ngủ rồi.
“Tôi tin cô,” tôi thì thầm và đặt súng xuống giường. Celia dời mắt tới
nó, nhưng vẫn giữ nguyên vị trí. Tôi bắt đầu mặc vào quần áo Caleb để
lại cho mình.
“Cô đang làm gì vậy? Cởi đồ ra. Nếu bọn họ lên đây và thấy cô mặc quần
áo của Caleb, họ sẽ biết hai người đang định bỏ trốn đấy,” Celia nói.
“Lỡ như có chuyện gì xảy ra và tôi cần quần áo thì sao?”
“Cô sẽ không cần chúng đâu, Mèo Con. Tôi hứa. Nguy hiểm chính là khi Rafiq tìm thấy hai người trong tình cảnh bẽ bàng đấy.”
Một lần nữa, tôi tin cô ấy. Có lẽ, tôi sẽ tin bất kì ai bảo rằng tôi
không có lý do để giết chóc, và cũng chẳng có lý do gì để nghi ngờ điều
tồi tệ nhất cả. Có lẽ, Celia đang nói sự thật. Tôi chọn tin vào điều ít
kinh khủng hơn trong hai điều trên. Tôi nhanh chóng cởi bỏ chiếc sơ mi
vừa mặc vào ra.
Đột nhiên, có tiếng cộc cộc vang lên ở cửa. “Celia?” một giọng đàn ông hỏi.
Tôi với tay lấy khẩu súng.