Caleb đã đi nhiều giờ rồi. Tôi ngồi trên sàn nhà, bên cạnh khẩu súng của anh, chờ đợi chuyện gì đó xảy ra, bất kì chuyện gì. Rất nhiều lần tôi
đã nghĩ đến việc rời khỏi phòng và đi tìm anh, song vẫn cứ cố thuyết
phục bản thân từ bỏ ý định. Caleb đã bảo phải đợi. Vậy là tôi đợi.
Cảm giác sợ hãi bắt đầu trỗi dậy khi tôi thấy ánh sáng len lỏi qua những tấm màn. Mặt trời đang mọc mà Caleb vẫn chưa quay lại. Tôi thắc mắc
không biết Celia có trở lại không, nhưng tôi ngờ rằng chuyện đó sẽ xảy
ra. Cầu nối giữa chúng tôi đã bị thiêu rụi hoàn toàn rồi. Niềm an ủi duy nhất chính là biết rằng cô ấy sẽ giữ cho Felipe không tổn hại tôi.
Đột nhiên, có một tiếng “thịch” rất lớn ở cửa, rồi một tiếng nữa. Tim
tôi gần như nhảy vọt lên họng, nhưng rồi tôi nhớ ra Caleb có nói anh sẽ
gõ cửa hai lần. Tôi với tay lấy súng, chỉ để đề phòng.
Tôi quan sát tay nắm cửa quay và khi cánh cửa mở toang, tôi gần như
không thể tiếp nhận được điều mình đang thấy. Caleb đứng ở ngưỡng cửa.
Người anh phủ đầy bùn đất. Máu dính ở khắp nơi.
“Caleb?” tôi xoay sở thì thào, nhưng vẫn chưa thể di chuyển.
Caleb không chịu rời khỏi ngưỡng cửa. Anh chỉ đứng đó, hai mắt nhìn đăm
đăm vào một điểm xa xôi. Trông anh như vừa mới khóc xong. Đôi mắt xanh
lam của anh đỏ ngầy và sưng húp. Có một vết cắt trên trán Caleb và máu
đang rỉ xuống mắt anh. Anh không hề chớp mắt.
Ngay lập tức, tôi rơi lệ. Có chuyện gì đó rất khủng khiếp đã xảy ra.
Điều gì đó vô cùng tồi tệ! Chầm chậm, tôi đứng lên. Chộp lấy chiếc sơ mi Caleb để lại, tôi tròng nó quá đầu. Chúng tôi phải đi và chuyện toát
khỏi đây phải tùy thuộc vào tôi. Tôi lục lọi tìm kiếm một chiếc quần
dài, nhưng thay vào đó lại tìm thấy chiếc quần lót ống rộng của Caleb.
Caleb vẫn không hề di chuyển.
“Caleb?” tôi thì thào và tiến lại gần hơn. Khuôn miệng anh hơi trễ
xuống, như thể sắp khóc, nhưng rồi sau đó gương mặt lại anh quay trở về
trạng thái như bị thôi miên. “Anh làm em sợ đấy, Caleb. Làm ơn, nói gì
đi,” tôi sụt sịt.
Nước mắt rơi xuống từ đôi mắt mở to của anh.
Tôi không thể chịu nổi khi nhìn thấy anh đau đớn đến vậy mà không biết
lý do tại sao. Tôi lao tới và vòng hai cánh tay quanh người anh. “Xin
anh, Caleb! Tỉnh lại đi mà!”
Trọng lượng của anh đổ sụp lên tôi và chúng tôi ngã xuống. Khi tôi nằm
ngửa trên sàn, Caleb kéo tôi lại gần và bật ra tiếng gào khóc đau đớn
vào lồng ngực tôi. Âm thanh đó khiến tôi hoảng loạn và tôi vòng hai cánh tay quanh anh, ôm anh chặt như anh đang ôm tôi vậy. Đó là tất cả những
gì tôi có thể làm. Cả người anh rung lên và chấn động với những tiếng
nức nở quặn thắt ruột gan. Tôi có cảm giác như một con dao đang chôn
chặt trong ruột mình và ai đó liên tục vặn xoắn nó. Điều duy nhất tôi có thể làm để không phải thét lên đó là ôm lấy anh.
Tay tôi run run khi vuốt mái tóc anh, “Suỵt, Caleb. Suỵt. Không sao rồi. Dù có là chuyện gì thì cũng ổn rồi.” Tôi sụt sùi khi anh ôm tôi chặt
hơn nữa và cố vùi mình sâu hơn vào ngực tôi.
Tóc anh cứng còng và khô rang – dính đầy đất cát.
Anh đã đào đất. Người anh dính đầy máu.
“Yên nào, anh yêu,” Tôi thầm thì và tiếp tục vuốt tóc Caleb. Anh gần như không để tôi hít thở vì vòng ôm quá chặt. “Đây là máu của ai vậy?”
Tôi cảm thấy anh đang lắc đầu, nhanh và giận dữ. Anh vô tình thúc vào
cằm tôi và tôi nhăn mặt. “Được rồi. Không sao. Em không cần phải biết
đâu.”
Tôi bối rối không biết làm sao để hiểu được anh. Người đàn ông trong
vòng tay tôi không phải Caleb, anh ấy chỉ là vỏ bọc của một con người
bình thường. Tôi đã có những nghi ngờ về việc máu trên người Caleb là
của ai, nhưng tôi không màng nói ra.
Anh đã giết người bạn duy nhất của mình. Vì tôi.
Lồng ngực tôi rung lên vì những tiếng nức nở cố kiềm nén. Caleb cần tôi, và tôi không thể giúp anh bằng cách suy sụp được. “Chúng ta phải đi
thôi, Caleb,” tôi thì thầm. “Ở đây không an toàn cho chúng ta đâu.”
Caleb di chuyển rất nhanh. Anh nhấc người khỏi lồng ngực tôi và giam giữ tôi bằng cơ thể mình. Trông anh rất hoang dại và ngay lập tức tôi biết
mình không nên kêu thét. Mắt anh rà khắp người tôi, nhanh chóng di
chuyển từ mắt, đến miệng, đến cổ và cuối cùng là đến chân tôi. Tôi không chắc anh có biết tôi là ai không nữa.
Những ngón tay tôi đau nhói do bị rứt khỏi tóc anh quá đột ngột. Còn rất nhiều lọn đang quấn vào tay tôi. Không hề động đậy, tôi dời mắt đến tay mình. Caleb nhìn theo mắt tôi và khi tôi chầm chậm nhấc tay lên, anh
quan sát nó một cách chăm chú. Tôi đặt những ngón tay lên vết thương
trên đầu anh, lau đi vết máu. Nó cần được may lại. Caleb nhắm mắt lại và để tôi chạm vào anh.
“Chúng ta phải đi. Xin anh…đi thôi,” Tôi lặp lại. Hai mắt Caleb bừng mở
và tập trung vào mặt tôi. Suốt nhiều giây liền, tất cả những gì anh làm
chỉ là nhìn đăm đăm.
“Của anh,” anh thì thào.
“Của anh,” tôi nói.
Caleb hạ miệng xuống miệng tôi dữ dội đến độ suýt nữa tôi đã đẩy anh ra. Thời điểm quả là tồi tệ. Mạng sống của chúng tôi đang trong vòng nguy
hiểm. Nhưng Caleb cần tôi. Anh cần được ở gần và tôi sẽ trao cho anh
điều đó bởi tôi mắc nợ anh.