Bằng cách nào đó, tôi đã nhận thức được hoàn cảnh hiện tại. Tôi nhìn về phía phòng tắm. Caleb không hề nhúc nhích. Không, không, không, không, không, không! Tôi chỉ còn nhìn thấy màu đỏ. Không gì ngoài màu đỏ! Tôi tìm thấy khẩu súng và nhặt nó lên. Tôi bò tới và đặt nòng súng lên ngực kẻ tấn công. Gã cố chống cự trong lúc tôi kéo cò lên đạn, song gã lại quá yếu, còn cơn
thịnh nộ lại khiến tôi mạnh mẽ hơn. Tôi hét to khi bóp cò, máu bắn lên
mặt, cổ và cả người tôi. Khi mở mắt ra, tôi nhìn thẳng vào lồng ngực mở
toang của gã.
“Caleb!” tôi gào. Khi anh không trả lời, tôi bò về phía anh, hoảng loạn
trước điều có thể xảy ra khi đến nơi. Anh không hề nhúc nhích. Cả người
anh toàn máu và anh không hề nhúc nhích! Tôi kéo đầu anh vào lòng và vỗ
vỗ một bên mặt anh, “Caleb? Tỉnh dậy đi, anh yêu. Tỉnh dậy đi! Chúng ta
phải đi thôi.” Không có phản ứng nào cả. “Làm ơn. Làm ơn mà, Chúa ơi!”
Tôi đặt tay lên ngực anh. Anh vẫn còn thở.
Tôi có thể nghe thấy tiếng la hét từ bên ngoài. Có tiếng người bỏ chạy
và tiếng rít của bánh xe đang rời khỏi bãi đỗ. Cảnh sát sẽ sớm đến đây.
Tôi đặt đầu Caleb xuống rồi nắm áo kéo anh ngồi lên. “Tỉnh lại đi! Em
xin anh!” Tôi lay anh. Đầu anh gục về trước và anh khạc máu lên quần của tôi. “Ôi! Ôi! Cảm ơn anh!” Tôi kéo anh vào ngực mình và lướt tay khắp
người anh.
“Livvie,” anh nói. Và rồi anh thật sự tỉnh lại, “Livvie!” Anh lùi ra và
nhìn tôi kinh ngạc. Đẩy tôi sang bên, anh nhìn ra sau tôi, rồi nhìn trở
lại mặt tôi. “Em không sao chứ?” anh điên cuồng hỏi.
Tôi gật đầu, nước mắt chảy giàn giụa khắp mặt.
“Chúng ta phải đi thôi,” anh nói. “Ngay lập tức. Đứng dậy nào.” Anh đẩy
tôi dậy và tôi giúp anh đứng lên. Anh tóm lấy tay tôi rồi cúi xuống để
nhặt súng lên.
Tôi chạy đến đống vật dụng cạnh giường và tìm thấy chìa khóa. Rồi tôi nhồi hết tất cả những thứ khác vào trong túi xách.
“Ra chỗ xe tải đi, Livvie,” Caleb nói. Trông anh điềm tĩnh quá thể.
Tôi chạy băng qua bãi đỗ xe, ngạc nhiên khi nhận thấy chẳng còn người
nào ở bên ngoài nữa. Tôi xoay sở đút chìa khóa vào ổ và mở cửa xe. Sau
khi chui vào trong, tôi đóng sập cửa lại.
Tôi nghe thấy một tiếng súng nữa vang lên và cúi người để tránh. Chẳng
có gì xảy ra suốt nhiều giây liền, nhưng rồi chiếc xe tải rung lên và
tôi nghe thấy một tiếng thịch rất lớn. Hai mắt tôi nhắm nghiền lại. Cửa
xe mở ra.
“Là anh, Livvie. Là anh,” Caleb thì thầm. Anh tìm thấy chùm chìa khóa
trong tay tôi và kéo chúng ra. Rồi anh lái xe khỏi bãi đỗ trong lúc tôi
run rẩy và khóc lóc trên ghế ngồi cạnh anh. Sau một lúc, tôi cảm thấy
những ngón tay anh trong tóc mình, dịu dàng vuốt ve.
Tôi đã giết một người đàn ông. Cả người tôi dính đầy máu của gã.
Tôi phải làm điều đó. Tôi không hề hối tiếc.
Và tôi không hối tiếc thật. Tôi không hối tiếc khi gã con hoang đó đã
chết. Tôi biết gã đã chết sau phát bắn đầu tiên. Không đời nào gã có thể sống sót với vết thương tôi đã “tặng” gã cả. Tôi bắn gã phát thứ hai
bởi vì…tôi muốn thế. Gã đã cố giết tôi, nhưng chính việc nhìn thấy cơ
thể bất động của Caleb đã khiến cơn thịnh nộ trào dâng. Caleb là của
tôi. Tôi đã chịu đủ việc người ta tước đoạt mọi thứ của mình rồi.
Chúng tôi lái xe trong vài giờ. Tôi không biết chúng tôi đang ở đâu và
cũng không màng. Tôi giữ đầu mình trong lòng Caleb và để anh chạm vào
tôi. Mọi thứ trong thế giới của tôi đều có ý nghĩa nếu Caleb tiếp tục
chạm vào tôi.
Cuối cùng, Caleb cũng dừng xe lại, nhưng anh yêu cầu tôi ngồi yên trong
khi xử lý cái xác trên giường. Phát bắn cuối cùng tôi nghe thấy chính là do Caleb bắn vào mặt gã đàn ông. Anh không muốn gã bị nhận diện. Gã đàn ông đó hóa ra là em họ của Jair, Khalid.
Tôi muốn hỏi về Rafiq và những kẻ khác, nhưng rồi tôi nhớ lại vẻ mặt của Caleb lúc quay lại phòng, bàng hoàng và vô hồn. Có những điều tốt hơn
là không nói ra. Caleb và tôi vẫn còn sống. Chúng tôi đang ở bên nhau.
Những chuyện khác ư? Tôi không cần biết.
Caleb quay lại xe nhanh hơn tôi nghĩ. “Xong rồi,” anh nói.
“Anh chôn hắn rồi à?” Tôi ngờ vực hỏi.
“Không cần. Đám thú có thể xử lý hắn ta,” anh nói. Anh với qua chỗ ngồi
và kéo trán tôi về phía môi mình. “Chính anh đã giết gã đàn ông đó,
Livvie. Em hiểu chưa?” anh thì thầm.
“Cái gì? Không.”
“Livvie! Hãy lắng nghe những gì anh sắp nói đây!” Anh nhìn thẳng vào mắt tôi. Vẻ mặt anh khắc nghiệt và lạnh lẽo. “Chính anh đã giết hắn.” Anh
gật đầu cho đến khi tôi làm theo.
“Được rồi,” tôi thì thào.
“Cô gái ngoan,” anh thầm thì rồi hôn tôi. Thỏa thuận của chúng tôi đã được đóng dấu.
***
Lẽ ra tôi phải nhận thấy điều Caleb đang dự tính. Đã có rất nhiều dấu
hiệu. Lẽ ra tôi nên hỏi anh nhiều hơn về chuyện đã khiến anh chấn động
lúc ở dinh thự của Felipe. Lẽ ra tôi nên yêu cầu được biết rõ kế hoạch
khi cứ liên tục nhìn thấy biển chỉ dẫn đi Texas. Ít nhất, tôi nên hỏi
thêm về mảnh giấy mà Caleb buộc tôi phải ghi nhớ. Anh nói bất kì ai có
được mã bảo mật và thông tin tài khoản đều có thể có quyền sử dụng, quan trọng đó là chỉ có tôi và anh mới biết được thông tin đó thôi. Tôi đã
cảm thấy mình thật đặc biệt. Tôi tưởng anh tin tôi. Tôi cảm thấy như một điệp viên lúc đốt mảnh giấy và ném tro ra ngoài cửa sổ.
Tôi đã không hề hỏi câu nào. Tôi đã không yêu cầu câu trả lời. Thay vào
đó, tôi đã bị bất ngờ khi Caleb dừng chiếc xe tải lại và đập tan toàn bộ thế giới của tôi bằng cách bảo rằng, thời gian bên nhau của chúng tôi
đã kết thúc.
Cả hai chúng tôi đều yên lặng một lúc lâu. Tôi không muốn là người đầu
tiên lên tiếng, tôi e mình không thể làm được. Cuối cùng, Caleb cũng
hắng giọng và phá vỡ sự im lặng, “Biên giới chỉ cách con đường này
khoảng vài cây số về phía trước. Anh không thể tới gần hơn nữa.” Anh chỉ tay lên cơ thể đầy máu của mình.
“Điều gì khiến anh nghĩ là em có thể chứ? Em đã giết -”
“Em không giết ai cả!” Anh hét lên. “Em bị bắt cóc. Em đã cố thoát thân
và trong nhiều tháng liền…anh đã…anh đã giam giữ em. Anh đã cưỡng bức
em,” anh nói.
Lời anh nói như một mũi dao đâm vào tim tôi, và tôi tát anh. Rất mạnh.
“Đừng nói như thế! Em biết chúng ta đã bắt đầu thế nào, Caleb. Em biết
chứ! Nhưng xin anh,” tôi van nài. “Em yêu anh.”
Hai mắt Caleb dâng đầy nước, nhưng anh chỉ mỉm cười và xoa xoa mặt, “Em đã tát anh,” anh bật cười. “Một lần nữa!”
“Sao anh lại làm chuyện này hả, Caleb?” Tôi hỏi với vẻ điềm tĩnh nhất có thể, nhưng họng tôi đã nghẹn lại với những tiếng nức nở đang chực thoát ra.
Anh nhìn tôi, và tôi có thể thấy được dấu vết mờ nhạt nhất của điều
tương tự như nỗi đau đang hiển hiện trên mặt tôi. “Bởi vì…đây là chuyện
đúng đắn nên làm.”