Tôi thút thít và run rẩy, nhưng lại không tài nào buộc mình nhúc nhích
được. Tôi nghiêng người về phía chân Caleb, co rúm và nài xin hết mức có thể mà không hề lên tiếng hay phá bỏ tư thế. Anh đã hứa sẽ bảo vệ tôi.
Lúc này, tôi mong anh sẽ làm thế.
Người đàn ông tặc lưỡi, và tôi gần như cảm nhận được cơn giận tỏa ra từ
Caleb, song lại không biết nó đang hướng về ai. Không mất nhiều thời
gian lắm để nhận ra. Tay Caleb đẩy đầu tôi ra và anh rời bỏ vị trí đang
đứng.
“Nhìn tôi đi,” Caleb nói.
Anh đứng cạnh người đàn ông trông giống dân Ả Rập. Ông ta đã mặc quần áo vào và tôi thấy hơi ngạc nhiên trước hình ảnh ông ta trong bộ lễ phục
tối màu được cắt may đẹp mắt. Áo sơ mi của ông ta có vài đoạn chưa cài
cúc, để lộ ra vài phần da thịt màu nâu sậm hơi mướt mồ hôi. Ông ta thấp
hơn Caleb vài phân, nhưng vẫn thuộc hàng cao so với tiêu chuẩn của tôi.
Ông ta cũng lớn tuổi hơn Caleb nữa, có lẽ là vào hàng bốn mươi. Đôi mắt
ông ta đầy chết chóc và đen tối. Chúng dường như được viền phấn mắt màu
đen nhưng lại không phải thế. Đó là một đặc điểm kèm theo của những
người đàn ông Trung Đông, khi họ có hàng mi dài, dày và đen nhánh. Tuy
nhiên, tôi chẳng thấy bị ông ta thu hút dù chỉ một chút. Ông ta là một
con quái vật.
“Lại đây,” Caleb nói và tôi biết chính xác điều anh muốn là gì. Mất khá
nhiều cố gắng, nhưng cuối cùng tôi cũng xoay sở bò về phía anh mà không
dùng đến bên vai bị thương. Trong quá trình đó, tôi nhìn thấy Nancy đã
ngất lịm trong một góc, vẫn còn bị trói và miệng bị bịt kín. Tôi rùng
mình. Rõ ràng là tôi chả cần quan tâm đến Nancy làm gì, nhưng chẳng ai
đáng bị như thế cả.
Thêm nhiều câu trao đổi bằng tiếng Ả Rập nữa vang lên trước khi người đàn ông lạ mặt ra lệnh cho tôi, “Leet sawn k’leet sue,” ông ta nói.
Tôi nhìn về phía Caleb, người đang chuẩn bị lặp lại mệnh lệnh với vẻ cáu tiết. Lệ dâng đầy mắt, tôi nằm ngửa ra và mở rộng hai chân, hướng về
hai người đàn ông, thấy nhẹ nhõm vì mình vẫn còn đang mặc quần áo. Là
như vậy, cho đến khi người đàn ông kia với xuống và lật váy tôi qua khỏi đầu gối. Mất hết bình tĩnh, tôi đẩy váy xuống rồi lồm cồm dịch xa ra.
“Ở yên vị trí cũ!” Caleb hét và tôi không thể làm gì ngoài nghe theo
mệnh lệnh. Anh tiến tới với tốc độ cực nhanh và đẩy tôi ra đất. Trong
vài giây, tôi đã nằm ở tư thế thích hợp, với phần riêng tư nhất bị phơi
ra trước mặt một người xa lạ. Sự phản bội thiêu đốt ngực tôi, song một
giọng nói trong đầu lại ra lệnh cho tôi phải biết khôn ngoan và tránh
xung đột. Chưa có ai làm hại tôi cả - vẫn chưa, và cho đến lúc đó, Caleb vẫn sẽ giữ lời hứa của mình.
“Cô ta vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn. Ta đã từng có bầy chó săn dễ bảo hơn nhiều kìa!”
Caleb nheo mắt về phía tôi. Anh đang bị làm khó chỉ bởi vì lợi ích của
tôi. Giờ tôi đã hiểu ra điều đó. Tôi biết người đàn ông đó là ai rồi. Rafiq, tâm trí tôi gợi ý. Đây là người mà Caleb mắc nợ và ông ta chính là lý do khiến Caleb lên kế hoạch bán tôi đi.
“Lye zhaash chee!” Caleb ra lệnh và một lần nữa, tôi làm theo lời anh. Tôi lăn người lại và nhấc mông lên cao, sụt sùi khóc trên mặt
thảm trong lúc cố gắng hạ mình nhanh nhất có thể.
Caleb và Rafiq trao đổi thêm bằng tiếng Ả Rập, phớt lờ tiếng sụt sùi
trong khi đánh giá tôi. Bàn tay Caleb chu du trên cơ thể tôi, kéo theo
việc phô ra nhiều bộ phận. Một bàn tay anh chơi đùa dọc xương sống của
tôi, trong khi tay còn lại lướt dọc lên phía sau đùi rồi lần lượt ôm lấy từng bên mông tôi. Cứ như thể Caleb đang cố thuyết phục Rafiq chuyện gì đó vậy. Hi vọng là chuyện đó sẽ có lợi cho tôi, song tôi vẫn có những
nghi ngờ riêng.
Cuối cùng, Rafiq thở ra một hơi dài cam chịu. “Được rồi, Khoya. Có lẽ khi cô ta đã bình phục và được huấn luyện đàng hoàng, ta sẽ thấy
được cô ta như cậu nói. Còn hiện tại ta chẳng mấy ấn tượng lắm.”
Caleb giục tôi quay lại tư thế nghỉ rồi kéo quần áo tôi ngay ngắn trở
lại bằng những cử động nhanh chóng và giật cục, khiến tôi muốn co rúm
lại. Mặc dù thấy rất nhẹ nhõm, nhưng tôi biết sớm thôi, mình sẽ phải trả giá cho nỗi xấu hổ của Caleb bằng cách này hay cách khác.
Một tiếng rên rỉ đau đớn từ góc phòng kéo sự chú ý của cả hai chúng tôi trở lại với Nancy. Rafiq bật cười, “Cô ả này đây, Khoya. Đây là một con điếm. Cô ta đã qua tay hầu hết mọi người, nhưng vẫn lên đỉnh bất luận bị chiếm đoạt hung bạo đến đâu, hay bao nhiêu lần. Sẽ rất đáng tiếc nếu giết cô ta, nhưng dĩ nhiên, lựa chọn là của cậu. Ta sẽ không
bao giờ tước đoạt niềm vui báo thù của cậu hết.” Ông ta bước tới chỗ
Nancy và cắt dây trói.
Cô ta hét lên khi bị lôi dậy, và tôi rúm người khi nhìn thấy máu cùng
tinh dịch chảy dài xuống hai chân Nancy, khi Rafiq ép cô ta phải bước về phía chúng tôi trong khi bị kéo tóc lôi đi. Cô ta ở đây là lỗi của tôi. Mỉa mai thay, tôi thấy mừng vì cô ta đã từng tàn nhẫn và tham gia vào
màn tra tấn tôi. Bằng không tôi sẽ quýnh lên trước những gì cô ta đã
phải chịu. Thật khó tiêu hóa được điều đó. Thật không tưởng tượng nổi
đây có thể là sự sám hối của cô ta vì đã giúp tôi.
Nancy ngã khuỵu khi Rafiq ném cô ta đến trước mặt tôi. Cô ta khóc lóc và rên rỉ, nhưng điều khiến tôi thấy khiếp sợ nhất chính là cái cách hai
bàn tay cô ta với về phía tôi, “Cứu tôi,” cô ta nức nở, “làm ơn, hãy cứu tôi.”
Tôi đông cứng mất vài giây, nhưng sau đó đã tóm lấy tay cô ta và bẻ gập
những ngón tay xuống cho đến khi cô ta buông tôi ra. Tôi không muốn tham gia vào chuyện này. Tôi chùi người lui lại và liều lĩnh liếc nhìn lên
Caleb.
“Quyết định là của em, Mèo Con. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa
hai người. Tôi không biết cô ta đóng vai trò gì, nhưng nếu em muốn cô ta bị trừng phạt, nếu em muốn cô ta phải chết, cứ nói ra và tôi sẽ xem
xét,” Caleb nói. Anh đang cực kì nghiêm túc. Tôi có thể thấy điều đó
trong mắt anh, và tôi biết anh muốn tôi lên tiếng. Anh muốn tôi trao cho cô ta cái chết.
Những tiếng nức nở đứt quãng phát ra từ Nancy và ngạc nhiên thay…từ tôi
nữa. “Tôi không thể!” tôi gào lên át cả tiếng Nancy. “Tôi không thể làm
thế được! Cô ta rất tồi tệ. Cô ta đã giúp bọn chúng. Cô ta đã chèn ép
tôi,” tôi nức nở. “Nhưng tôi không thể giết cô ta được. Tôi không phải
một kẻ sát nhân!”
Vẻ mặt Caleb tối đi khi tôi hét lên từ “sát nhân”. Anh nhào tới trước và tôi rụt người lại, nhưng Nancy mới chính là mục tiêu của anh. Anh thô
bạo kéo đầu cô ta lên và đẩy về phía tôi. Dán chặt mắt vào tôi, anh thì
thầm vào tai của Nancy.
“Vâng!” cô ta hét lên, “Gì cũng được…chỉ xin đừng giết tôi,” cô ta nức nở.
Caleb buông đầu Nancy ra như thể vừa chạm phải một đống phân vậy. “Em có nghe thấy không?” Anh chỉ tay vào tôi, “Cô ta vừa nói sẽ tự tay giết em nếu chúng tôi cho cô ta cơ hội sống. Đây là loại người em muốn dung thứ sao?!?”
Đầu tôi rung lên vì sức mạnh trong giọng nói của anh.
“Không!” Tôi nức nở, “Tôi không thể, Caleb. Tôi sẽ không làm đâu. Làm ơn, xin anh đừng làm vậy. Đừng vì tôi.”
“Caleb?” Rafiq nhẹ nhàng nói, vẻ mặt nhăn nhó, và một tràng ngắn gọn tiếng Ả Rập kéo theo sau.
Tôi kinh hoàng nhận ra điều mình vừa làm. “Chủ Nhân…tôi không cố ý!”
tôi van xin, “Tôi biết ngài là chủ nhân của tôi. Xin hãy tha thứ cho
tôi. Tha thứ cho tôi. Tha thứ cho tôi.” Tôi lặp đi lặp lại, đu đưa người tới lui.
Không hề báo trước, Caleb kéo tôi đứng dậy, hoàn toàn không quan tâm
việc đó sẽ gây đau đớn cho tôi. Thêm nhiều lời bằng tiếng Ả Rập nữa, sau đó anh dắt tôi ra khỏi phòng, rời khỏi Nancy cùng những tiếng thét đầy
thù địch của cô ta.