“Thế này cậu có thể nhìn thấy mà vẫn giữ được sự riêng tư,” Felipe ra hiệu về phía mấy chiếc ghế.
“Cảm ơn,” Caleb nói, nhún nhường hết mức có thể, “Tôi là Caleb. Mèo Con
biết rất rõ tên tôi, vậy nên không cần phải câu nệ vì tôi đâu.” Caleb
không mong muốn được gọi là Ngài suốt cả đêm.
Felipe nhìn xuống Mèo Con và mỉm cười. “Như ý cậu, Ngài Caleb,” ông ta nói rồi rời đi để nhập hội với những vị khách khác.
Caleb ngồi xuống ở một trong những chiếc ghế bọc nhung và vuốt ve tóc
của Mèo Con, trong khi cô lặng lẽ yên vị trên sàn bên cạnh hắn. Cô đã
theo bước hắn đi qua đám đông trên tay và đầu gối, cẩn trọng bảo vệ bên
vai bị thương của mình. Caleb thở dài thật sâu khi vuốt tóc cô, an ủi cả hai người họ. Hắn không muốn mọi chuyện phức tạp thế này, nhưng thời
điểm cho những ước muốn đã qua rồi.
Đột nhiên, Caleb nghe thấy tiếng “leng keng” của một chiếc chuông, và
một cô gái Châu Á nhỏ nhắn với mái tóc đen nhánh cùng đôi mắt hình quả
hạnh thu hút sự chú ý của hắn. Cô ta bò chầm chậm bằng tay và đầu gối,
nhưng chỉ cần nhìn lướt qua là thấy được cử động ngập ngừng kia là bắt
buộc. Tiếng leng keng kia phát ra từ chiếc chuông nhỏ xíu, được gắn trên vòng cổ bằng da cô ta đang đeo. Cùng với chiếc vòng cổ, cô ta còn mang
theo một chiếc khay phục vụ bằng bạc trên lưng được gắn ở giữa người
nhưng vẫn cho phép các phần cơ thể trần trụi khác cử động bình thường.
Trên khay là những ly thủy tinh cao và ốm, được đổ đầy một nửa rượu vang trắng.
Caleb biết trò chơi này. Nếu làm đổ thức uống, cô ta sẽ thu hút toàn bộ
sự chú ý của các vị khách, và chủ nhân của cô ta sẽ đưa ra hình phạt để
làm trò tiêu khiển. Thật ác độc, nhưng đến lúc này thì tương đối vô hại. Vị chủ nhân của người phụ nữ trẻ dường như không có xu hướng dùng bạo
lực. Làn da ngăm của cô ta không hề có tì vết.
Caleb nhìn Mèo Con, người dường như đang dồn tất cả sự tập trung vào
người phụ nữ kia. Đôi bàn tay thon mảnh của cô siết lại thành nắm, còn
gương mặt ửng hồng.
“Đang nghĩ gì thế, Vật Cưng?” Caleb hỏi. Đây là khoảnh khắc riêng tư đầu tiên họ có, và hắn thấy hơi ngạc nhiên khi bản thân lại thích việc làm
người đồng hành duy nhất của Mèo Con đến thế. Hắn dịu dàng mỉm cười khi
đôi mắt to, sưng húp của cô lẽn bẽn nhìn hắn.
Đôi môi cô run rẩy vì cố gắng giữ cho những giọt nước mắt không rơi xuống. Caleb thở dài. Quá nhiều cho một giây phút bình yên. Hắn rời tay khỏi Mèo Con rồi đứng dậy lấy một ly rượu trên khay.
Cô gái bất động hoàn toàn khi hắn với tay cầm ly lên. Môi cô ta khẽ hé
mở, để thoát ra những hơi thở chậm và nông. Caleb ban cho cô gái một ân
huệ, bằng cách chọn chiếc ly không gây ảnh hưởng đến sự thăng bằng của
cô ta rồi quay trở lại với Mèo Con, người ngay lập tức dụi đầu vẻ nài
xin lên gối hắn.
“Sợ tôi sẽ bỏ em à?” hắn trêu.
Mèo Con gật đầu trên gối hắn.
Hắn vẫn còn tức giận về màn thể hiện của họ trước Rafiq ban nãy, nhưng
hầu hết đều hướng vào bên trong. Hắn không nên để Mèo Con nắm được hắn.
“Em đáng phải chịu không ít hơn vậy đâu.”
Cô thút thít và rúc vào gần hơn nữa.
Caleb biết hắn nên điều chỉnh lại hành vi của cô, song lại lựa chọn
thưởng cho việc cô đã không khóc. Hắn cũng thấy hài lòng đến kì lạ vì
trong khi không hề phản ứng lại với Rafiq, hay những yêu cầu của ông,
thì cô lại cố gắng nghe theo mọi mệnh lệnh của Caleb. Theo nhiều mức độ
thành công, hắn thấy vô cùng hưởng thụ. Hắn đút tay vào túi và lấy ra
hai viên Vicodin từ trong chai. Hắn đã hết morphine rồi, và Mèo Con thì
vẫn còn đau nhiều lắm.
“Há miệng ra,” hắn nói. Caleb nở nụ cười khi cô lập tức làm theo. Hắn
biết cô đang sợ. Không nghi ngờ gì đó là lý do duy nhất cô nghe lời,
nhưng việc khiến cô phải nhún nhường vẫn vô cùng kích thích. Hắn cho hai viên thuốc vào miệng cô và nâng ly rượu lên để cô uống. Hắn quan sát
đường cong duyên dáng nơi cổ họng khi cô ngửa đầu ra để nuốt lấy nuốt để đến khi chiếc ly cạn sạch. Cậu nhóc của hắn cựa quậy.
Đôi mắt màu sô cô la của Mèo Con nhìn hắn với vẻ biết ơn và van xin. Cô
có thể nói lên rất nhiều điều bằng ánh mắt của mình. Tất cả mọi cảm xúc
của cô đều ở sẵn đó để hắn nhìn thấy. Nếu là một diễn viên thì cô sẽ là
người cực kì tài giỏi.
Hoặc có lẽ mày chỉ nhìn thấy điều mày muốn thôi. Chân mày Caleb hơi cau lại, và hắn để ý thấy Mèo Con lập tức dời mắt trở về đùi. Có lẽ Caleb cũng có thể nói lên nhiều điều bằng đôi mắt. Hắn cần phải dừng chuyện đó lại.
Caleb nhìn lên vừa đúng lúc Rafiq tiến tới và ngồi xuống ở chiếc ghế bên cạnh hắn.
“Ta cho con điếm đó đi nghỉ rồi,” Rafiq nói bằng tiếng Ả Rập.
“Ở đây sao?” Caleb cẩn trọng không để lộ ra sự ngạc nhiên đôi chút của mình.
“Caleb, làm ơn đi. Chúng ta là khách ở đây kia mà. Ta đã cho ả xuống
tầng hầm…để ngủ.” Giọng điệu của Rafiq mang hàm ý chọc cười Caleb.
Caleb chẳng thấy vui chút nào. Hắn gật đầu và bỏ qua chủ đề kia. “Buổi
tiệc này sẽ kéo dài thêm bao lâu nữa? Tôi muốn thoát khỏi bộ quần áo kì
cục này. Ngài cố tình không bảo tôi ngài sẽ ở đây. Hơn nữa, ngài cũng
không đề cập đến việc sẽ có rất nhiều người chứng kiến tội ác của chúng
ta. Chưa kể tôi lạilà kẻ nhếch nhác nữa chứ.”
Rafiq bật cười và vỗ lên bả vai của Caleb. “À, Khoya. Với cậu thì lúc nào cũng là sự phản bội hết. Kể cả khi còn là một cậu bé, cậu cứ
phải muốn mọi thứ theo ý mình. Có nhớ lần đầu ta đưa cậu đến nhà thổ
không? Cậu chưa từng ở cùng phụ nữ, vậy mà lại không đồng ý chọn bừa bất kì ai. Phải là một phụ nữ ‘hoàn hảo’ mới được! Rồi chuyện gì đã xảy ra
hả, Khoya? Ta sẽ nói: cậu mất kiểm soát và xong việc trong chưa đầy một phút!” Rafiq cười dữ dội đến độ khiến vai của Caleb cũng rung theo.
Hắn căm ghét câu chuyện đó và vẻ khoái trá của Rafiq khi kể nó.
Hắn không thích bị đem ra làm trò cười, kể cả với người mà hắn coi là
một bằng hữu, một người anh em và quan trọng nhất, một đồng minh. Caleb
cảm thấy mặt mình nóng lên vì giận dữ và cả xấu hổ. “Quỷ tha ma bắt ngài đi, Rafiq! Nếu muốn hồi tưởng lại quá khứ thì tại sao ngài không đi tìm bạn của ngài đi, Jair ấy? Tôi dám chắn hắn ta sẽ thích sự bầu bạn của
ngài hơn nhiều.” Caleb giũ tay Rafiq khỏi vai mình.