Thế Giới Song Song

Chương 4:




"Tuyệt vời quá đó Jackson à, giống như tôi đang được ăn ở một đài quan sát vậy."
"Tôi cố tình lựa một nơi thích hợp cho việc ngắm cảnh mà, cậu chọn món đi, bấm vào nút đỏ trên bàn, menu sẽ hiện ra, muốn ăn món nào thì chọn vào là được, như sử dụng điện thoại cảm ứng vậy ấy."
"Hiện đại thật đó. Ồ, toàn những món thượng hạng, nơi này chắc đắt đỏ lắm, tôi biết là cậu rất giàu có nhưng cậu thật sự hào phóng đến vậy sao?"
Jackson bật cười, khẳng định với Jack.
"Anh cứ gọi món thoải mái đi, nơi này đắt đỏ thật nhưng không thành vấn đề đâu, bao cậu thêm một tháng nữa vẫn được."
"Xử lý" xong bữa trưa sang trọng Jack lại được tiếp tục tham quan thế giới này. Đi cả ngày khi về tới nhà, Jack bất ngờ vì được Jackson dắt vào một căn phòng ngủ rất rộng rãi, có lẽ rộng bằng một nửa ngôi nhà cậu đang ở, bên trong có đầy đủ tiện nghi, vừa vừa sạch sẽ vừa đẳng cấp như khách sạn năm sao, à không, tới khách sạn năm sao chắc cũng chưa thể bằng căn phòng này.
"Tối nay tôi thật sự sẽ được ngủ ở nơi này sao?"
"Phải! Nếu không cảm thấy thoải mái hay thiếu thứ gì cứ bảo tôi nhé!"
"Căn phòng này làm làm gì có thể thiếu thốn được nữa chứ?"
Jackson cười khẽ, nhìn Jack đang đưa mắt quanh căn phòng và đi tới lui ngắm nghía, Jack vẫn đang tấm tắc khen không ngớt lời. Jackson đã quay lưng, toan rời đi nhưng lại khựng lại, ánh mắt anh dừng lại dưới sàn nhà chốc lát rồi từ từ quay lại:
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu.."
Jack nằm thư thái trên giường, vừa nhắm mắt vừa nói rồi từ từ mở mắt ra nhìn Jackson:
"Tôi đợi câu này của cậu từ sáng tới giờ đấy!"
"Tại sao?"
"Tôi không biết cậu có chuyện gì nhưng nhìn thái độ của cậu tôi biết cậu đang ngập ngừng điều gì đó muốn nói. Tôi là nhân viên marketing mà, việc nắm bắt tâm lý khách hàng còn không làm khó được tôi nói gì đến việc nắm bắt tâm lý của chính tôi."
Jackson lại bật cười rồi dần dần đưa gương mặt trở lại trạng thái nghiêm túc.
"Tôi không cảm thấy hài lòng với thế giới này."
Jack vẫn giữ nguyên thái độ chứ không hề có vẻ gì là ngạc nhiên hay thắc mắc với câu nói vừa rồi của Jackson.
"Trong một xã hội phát triển quá hiện đại, con người đã dần trở nên mất hết nhân tính rồi. Họ chỉ biết nghĩ cho bản thân không còn quan tâm tới đồng loại của chính mình chứ đừng nói đến là những thứ xung quanh như động vật, thiên nhiên, môi trường.."
Jack vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục lắng nghe Jackson nói tiếp.
"Tôi hiểu nếu tôi không cố gắng hòa nhập vào xã hội này tôi sẽ bị đào thải, nhưng tôi quyết tâm không giống họ, tôi vẫn giữ cho mình một trái tim ấm nóng và luôn muốn hòa mình vào với đất trời."
Jackson nở nụ cười như đang mãn nguyện, dần dần xìu xuống rồi đổi chủ đề đột ngột.
"Con tàu vũ trụ đó.."
"Con tàu mà cậu sáng chế?"
"Đúng vậy. Tôi chế tạo nó không phải vì mục đích đưa nhân loại du hành vũ trụ như đã quảng bá?"
Jack hơi nhăn mày khó hiểu, ngay từ đầu anh có thể đoán lờ mờ được sự bất mãn của Jackson đối với thế giới này bởi chính bản thân anh cũng cảm giác như vậy nhưng chuyện có liên quan đến con tàu vũ trụ Jackson đã chế tạo hoàn toàn không có trong suy nghĩ của anh.
"Mục đích thật sự của cậu là gì?"
"Thế giới sắp bước vào ngày tận thế, tôi chế tạo con tàu đó là để.. trốn vào vũ trụ.. một mình"
Jack sững người, Jackson mà anh biết là một người vô cùng phóng khoáng và cởi mở, làm sao có chuyện như thế được, chưa kể.. nơi này thật sự sắp bị hủy diệt sao? Trong đầu Jack hiện lên qua nhiều câu hỏi, anh cứ mở miệng rồi lại khép lại mà không biết phải hỏi điều gì trước.
"Cậu không nghe nhầm đâu cả nền văn minh hiện đại này sắp chỉ còn là đống cát bụi rồi. Một cơn Đại Hồng Thủy lớn nhất chưa từng có trong lịch sử sẽ nuốt trọn nơi đây, và con người không còn cách nào khác là tuyệt chủng. Từ những số liệu mà tôi nghiên cứu được tôi biết điều đó chắc chắn sẽ xảy ra cho nên.."
"Cho nên cậu lựa chọn một mình chạy trốn vào khoảng không vũ trụ?"
"Đúng."
Cả căn phòng rộng lớn bị bao trùm bởi một không gian tĩnh lặng, cả hai đều mang vẻ mặt trầm ngâm, không ai nói ai lấy một lời.
"Cậu thấy tôi có ích kỷ không?". Bạ𝓃‎ đa𝓃g‎ đọc‎ 𝘵r𝘂𝗒ệ𝓃‎ 𝘵ại‎ ⩶‎ 𝘵rùm‎ 𝘵r𝘂𝗒ệ𝓃.𝘝𝓃‎ ⩶
Có. Thật sự trong đầu của Jack hoàn toàn đang suy nghĩ tại sao Jackson có thể ích kỷ đến như vậy. Jackson là một nhà khoa học được mọi người trọng vọng, anh chuyên nghiên cứu và chế tạo ra những cỗ máy và công nghệ vì cộng đồng xã hội, vì ích lợi của con người, phục vụ cho con người. Tại sao bây giờ lại đưa ra một quyết định chỉ nghĩ cho bản thân như vậy chứ? Đáng lẽ ra với khả năng của anh ấy, việc đưa tất cả mọi người tản cư đến nơi an toàn là hoàn toàn có thể kia mà? Sao lại phải hành động ích kỷ như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.