Thế Giới Song Song

Chương 6:




Jack nghe như bừng tỉnh, lấy tay vội lau khô nước mắt đang đầm đìa trên mặt, đứng dậy chạy tới gần Jackson hỏi rõ.
"Đúng vậy, tôi nghĩ ra rồi, nhất định mọi người sẽ được cứu. Nhưng.."
"Có chuyện gì à?"
"Thời gian bây giờ quá cấp bách, tôi sợ tôi không sẽ không kịp mất."
"Tôi sẽ giúp cậu, cậu cứ hướng dẫn phải làm như nào đi."
Jackson hít vào, suy nghĩ trong tích tắc rồi gật đầu đồng ý. Quả thực, nếu không đặt niềm tin vào Jack thì một mình Jackson cũng không thể xoay sở nổi.
"Tôi sẽ thiết lập một tuyến thời gian được phân tách riêng biệt với dòng thời gian hiện tại. Nói dễ hiểu thì cậu cứ tưởng một dòng sông đang chảy thẳng mãi theo một chiều, tôi sẽ đào một rãnh nước, dẫn nước đi theo cái rãnh lớn này, chỉ cần tất cả nước đều đã được đổi hướng chảy theo cái rãnh tôi đã đào thì ở con sông ban đầu dù có bị lấp lại hay xảy ra chuyện gì thì lượng nước đã chảy theo hướng khác cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Cậu hiểu chứ?"
Jack gật gù, chiêm nghiệm một hồi, anh vốn dĩ rất thông minh, người bình thường thoạt nghe chắc sẽ thấy rất rối rắm nhưng đối với anh chuyện gì cũng không thể làm khó được bộ não này.
"Hiểu rồi, anh sẽ tạo ra một thế giới tương tự, đưa tất cả mọi người đến đó sống, thế giới này vẫn sẽ tận thế còn thế giới mới vẫn an toàn?"
Jackson hơi cau mày vì lời lẽ của Jack có hơi không chính xác.
"Là một dòng thời gian mới chứ không phải một thế giới mới."
"Ý tôi là vậy đó!"
Cả hai đã tìm được hướng giải quyết nhưng điều quan trọng bây giờ là thời gian, đây thực sự là một cuộc chạy đua với thần chết.
Đêm đó cả hai cùng bắt tay vào việc, dưới sự hướng dẫn của Jackson, anh nhân viên marketing thông minh, tháo vát cũng vô cùng được việc. Trước đây, Jack cũng từng học một lớp đào tạo công nghệ trên máy tính, tuy vẫn có nhiều điều mới mẻ nhưng Jack vẫn không khó để làm quen. Tính mạnh của hàng tỷ người đang phụ thuộc vào anh và Jackson, cho dù có phải lên núi xuống biển anh cũng không ngại, những thứ này thực sự không nhằm nhò! Cả hai chàng trai đều đang lao đầu vào đống con chữ và ký tự phức tạp trên máy tính với một quyết tâm cao độ.
Ba ngày sau..
Đã không ngủ suốt mấy ngày đêm, trong người thật sự rất mệt, Jackson gục đầu trên bàn vì không thể mở mắt nổi nữa, cả người đều rệu rã. Jack bước từ ngoài vào, vừa nãy anh đã đi ra khỏi phòng, thì ra là để pha cà phê, bây giờ anh mang theo hai cốc cà phê thơm nức vào, cảm giác những giác quan thực sự được bừng tỉnh.
"Cậu mau uống đi, đây là bảo bối của tôi trong những ngày chạy deadline gấp cho sếp đó."
Jackson đỡ lấy cốc cà phê, đặt trên bàn một lúc rồi đưa lên uống một lần hết sạch như đã thèm thuồng từ khi nào. Còn Jack thì vẫn từ từ đưa cốc cà phê lên mũi, tận hưởng hương thơm thoang thoảng của cà phê, rồi uống một cách chầm chậm như để thưởng thức hết hương vị quyến rũ của cốc cà phê sánh quyện.
Nhìn Jackson không còn gật gà gật gưỡng trên bàn nhưng thần sắc vẫn rất đờ đẫn, Jack cất tiếng hỏi:
"Cậu thấy khá hơn không?"
"Cảm giác tỉnh táo hơn nhưng vẫn mệt quá!"
"Hay cậu cứ nằm nghỉ một lúc đi, làm việc trong trạng thái như vậy cũng sẽ không có hiệu quả đâu."
"Không được, bây giờ một phút cũng quý giá, không thể lãng phí được!"
Jack thở ra vì lo cho sức khỏe của cậu bạn nhưng cảm thấy lời của Jackson cũng hợp lý nên đành chấp nhận.
Jackson đột nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi Jack:
"Cậu từng nói cậu không có gì tài giỏi, thua xa tôi à?"
Jack gật đầu chắc cú. Jackson cười đáp:
"Cậu sai rồi, tôi thật sự thấy cậu rất thú vị. Cậu có một tấm lòng nhân hậu, chính thời khắc cảm xúc cậu dành cho cuộc sống này dâng trào đã tạo động lực lớn thôi thúc tôi nghĩ ra cách này. Cậu còn là một người rất giỏi nắm bắt tâm lý người khác, ngay từ đầu tôi định giấu nhẹm cậu chuyện này nhưng cũng không thể qua mắt được cậu. Cậu cũng có thể luôn giữ cơ thể ở trạng thái tràn đầy năng lượng nữa, thức trắng mấy ngày rồi mà trông vẫn còn rất tỉnh táo đó."
Jack bật cười thành tiếng vì không ngờ bản thân lại được một thiên tài vĩ đại như Jackson không tiếc lời khen ngợi. Từ trước tới nay, cậu mãi lè tè ở vị trí nhân viên, chẳng bao giờ biết cảm giác thăng chức hay được mọi người hò reo tán thưởng ra sao. Lúc nào cũng bị bảo là "cứ ôm khư khư cái lý tưởng viễn vông", "chẳng có chí cầu tiến lại còn lý do", "tối ngày mơ mộng mà không biết nhìn vào thực tế"..
Jack dần dần ngơi đi nụ cười, từ tốn nói:
"Tôi với cậu là phiên bản song song của nhau, nhưng từ khi gặp cậu tôi luôn thắc mắc, tại sao chúng ta trừ ngoại hình thì còn lại không có gì giống nhau cả, nhưng bây giờ tôi hiểu rồi, thì ra chúng ta mang năng lượng bù trừ cho nhau, không có phiên bản nào của chúng ta là hoàn hảo cả mà phải cộng tác với nhau để hỗ trợ đối phương, lấy ưu điểm của mình khắc phục khuyết điểm của người kia và ngược lại."
Jackson nghe xong câu nói của Jack liền lặng đi nghĩ ngợi gì đó. Chợt bừng tỉnh:
"Mau vào việc thôi!"
Thế là cả hai tiếp tục mày mò, đồ mồ hôi sôi nước mắt, quyết tâm biến ý tưởng lập trình nên một tuyến thời gian mới trở thành sự thật.
Một tuần sau..
"Vậy là tương lai của thế giới chỉ còn cách một nút ấn này nữa thôi."
Tốn bao công sức, cuối cùng dự án thế kỷ của Jack và Jackson cũng sắp hoàn thành. Đã hơn một tuần trôi qua cho việc thiết lập chương trình khổng lồ này, bây giờ chỉ cần một bước nữa thôi, nhân loại của cả hai thế giới sẽ được cứu sống, Trái Đất sẽ thoát khỏi ngày hủy diệt.
Jackson giao bước cuối cùng này lại cho Jack, Jack đưa tay chạm nút ấn màu đỏ, từ từ ấn xuống. Như vậy là cả hai thế giới đã được cứu sống trong sự nỗ lực tột độ của hai cậu thanh niên trẻ tuổi này, cả hai đều xứng đáng là vị đấng toàn năng của thế giới, đem đến sự tái sinh cho nhân loại. Nhưng khoan đã.. Chương trình dường như chưa được kích hoạt, không lẽ trong quá trình thiết lập, Jackson đã có sai sót gì rồi chăng? Không thể! Anh hiểu rõ tính mạng hàng tỷ người đang phụ thuộc vào anh, không thể nào có chuyện sai sót ở đây được cả, anh đã nghiên cứu vô cùng cẩn thận, quá trình thực hiện cũng hết sức tỉ mỉ, tại sao chương trình không thể hoạt động?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.