“Anh muốn gặp em.”
“…”
Đầu dây bên kia có nhiều tạp âm, nhưng Diệp Nam Bình không lặp lại.
Anh biết cô nghe thấy.
Cô ở đầu dây bên kia, rất lâu sau mới phá vỡ sự yên lặng—
“Anh biết em ở đâu không? Mà nói muốn gặp em.”
Tựa như không hề có ba tuần kia, giọng cô vẫn mang ý cười, mang theo vẻ thanh xuân đầy sức sống đặc biệt của cô.
Giọng Diệp Nam Bình lại càng trầm: “Em ở đâu?”
“…”
“…”
“Em ở chỗ lệch với anh 5 giờ đồng hồ.” cô nói
Bên phía cô càng xuất hiện nhiều tạp âm, nhưng Diệp Nam Bình cũng không không nghe nhầm lời cô nói.
Lệch 5 giờ… “Em lại đi Tanzania?”
…
“Dạ đúng.” Trong giọng cô giấu đi ý cười, “Em đang ở trên Kilimanjaro.”
“…”
Xem ra tạp âm bên cô chính là gió tuyết trên đỉnh núi.
Anh đã từng hứa với cô, muốn đưa cô đi xem núi tuyết trên đường xích đạo, mà bây giờ, cô đã tự một mình trải nghiệm nó…
Ngay khoảnh khắc đó, Diệp Nam Bình mới thật sự căng thẳng.
Trước đó, anh còn có thể đem tất cả hành động của cô coi như là chiến tranh lạnh, là giận dỗi, nhưng hôm nay, tất cả đều nhắc anh rằng, anh còn đứng yên một chỗ chờ cô, cô đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, một mình đi tiếp.
Diệp Nam Bình nện bước nặng nề, tiếp tục đi ra ngoài: “Anh đi tìm em.”
Anh hy vọng đến mức nào, cô có thể chờ anh mười mấy giờ, cô lại rất nhẹ nhàng cắt ngang anh: “Không cần.”
Cô sẽ không tiếp tục đợi nữa.
“…”
“Chúng ta gặp mặt, có nói thì vẫn vậy thôi.” trong giọng cô có gió tuyết mát lạnh, cô không còn là cô gái mỉm cười chui vào vòng tay ôm của anh, “Nói qua điện thoại đi, không phụ lòng anh nhọc công tìm được số điện thoại mới của em. Nhưng mà đừng nói lâu quá, em đã gom góp hết tiền tiết kiệm của mình để tham gia đoàn leo núi này, muốn dành nhiều thời gian để chụp ảnh.”
Thật sự bảo anh nói, anh có thể nói cái gì đây?
Anh chỉ là muốn gặp cô.
Đầu dây kia Tân Vãn Thành chờ đợi, không đợi được anh lên tiếng: “Anh còn chưa nghĩ ra gì muốn nói, thì để em nói đi.”
So với những suy nghĩ phức tạp và hỗn loạn của anh, có vẻ như cô đã nghĩ hết sức kỹ càng, lên tiếng: “Thật ra sáng hôm đó em rời khỏi nhà anh, cũng đã suy nghĩ thật kỹ, điều em bận tâm chưa bao giờ là Hứa An Bình, mà điều cơ bản chính là anh không yêu em.”
“…”
“Bởi vì anh không yêu em, em mới để ý việc anh vì chị ấy mà bỏ rơi em, bởi vì anh không yêu em, em mới sợ hãi chỉ cần Hứa An Bình mở miệng một tiếng bảo anh cưới chị ấy, anh liền rời xa em, đi chịu trách nhiệm với chị.”
“Hứa An Bình không phải người như vậy.” Anh nói. Thật sự không hiểu cô lo lắng chuyện không bao giờ xảy ra như thế để làm gì.
Cô cười. Sao anh vẫn không hiểu, từ trước đến nay cô bận tâm không phải là Hứa An Bình… “Em biết chị ấy không phải người như vậy, sẽ không ích kỷ lợi dụng sự áy náy của anh mà bắt anh cưới chị ấy. Nhưng em vẫn sống trong sự sợ hãi mỗi ngày, anh biết vì sao không?”. Ngôn Tình Cổ Đại
“…”
“Bởi vì anh không yêu em, anh không cho em cảm giác an toàn.”
“…”
Đột nhiên cô mỉm cười: “Anh thấy không, ngay cả anh cũng không phản bác được sự thật là anh không yêu em.”
Diệp Nam Bình đau đầu vỗ trán: “Anh cần có thời gian.”
Yêu một người, không cần thời gian sao?
Cô đã nói sẽ ở bên anh, nhưng mới bốn tháng, cô đã đổi ý…
Cô nói: “Nhưng em không muốn đợi thêm nữa.”
“…”
“Thầy Diệp,” cô chợt cung kính gọi anh, “Trước đó em dõng dạc tuyên bố, cho dù thế nào em đều cam tâm tình nguyện ở bên anh, là em nuốt lời không làm được. Nhưng anh cũng từng nói, muốn đưa em đi xem tuyết trên đường xích đạo, anh cũng thất hứa. Chúng ta… xem như huề nhau đi.”
“Huề nhau?” Diệp Nam Bình bật cười, “Như thế này sao gọi là công bằng?”
Cô cứ vậy mà đơn phương tuyên bố kết thúc phần tình cảm này…
“Hiện giờ anh muốn níu kéo chẳng qua là vì anh đã bắt đầu quen với việc có em bên cạnh anh, em đột ngột rời đi, anh cần một thời gian thích ứng mà thôi. Nhưng thật ra hiện giờ kết thúc mới là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta — nhân lúc anh còn chưa hoàn toàn quen với em trong cuộc sống hàng ngày, nhân lúc em còn chưa…” …hết tình yêu em dành cho anh…
Cô không nói hết lời muốn nói.
Nhiều lời vô ích…
Lúc này, Diệp Nam Bình đứng bên bậc thang ngoài trung tâm triển lãm, vẻ mặt của anh gần như hòa với bóng đêm thành một khối, “Nếu anh nói, anh không đồng ý?”
“…”
À…
Không đồng ý có thể thay đổi được gì đâu? Không thay đổi được sự thật anh không yêu cô, cũng không thay đổi được ý muốn rời xa của cô…
Dường như cô mỉm cười, nhưng tiếng gió tuyết bao phủ, truyền tới tai Diệp Nam Bình chỉ là những trận tạp âm.
Giọng cô cao hơn, phá vỡ những tạp âm đó: “Anh xem như là em ích kỷ. Anh đã cho em thấy một thế giới rộng lớn, lúc mới vừa tốt nghiệp, em chỉ nghĩ làm một nhiếp ảnh gia nho nhỏ. Nhưng mục tiêu hiện tại của em là làm một người nhiếp ảnh gia có thể sánh vai cùng anh. Em thực sự cảm ơn anh, đã đưa em đi nhìn ngắm phong cảnh một đoạn đường trong cuộc đời này, nhưng con đường tương lai, em muốn tự mình đi.”
“…”
“…”
Khoảnh khắc đó, Diệp Nam Bình phảng phất nghe thấy như có trận sóng thần trong lòng mình, âm thanh trần ai lạc định (mọi chuyện đã định).
“Cuối cùng em đã chờ được lúc mặt trời lặn, em phải chụp ảnh, em cúp máy đây.”
Cô nói xong, tắt máy.
…
Giờ phút này, Tân Vãn Thành đang đứng trên đỉnh núi. Cô ngẩng cao đầu, nhắm mắt, hít sâu một hơi không khí lạnh băng.
Từ chân núi đến đỉnh núi, ước chừng tầm bảy ngày sáu đêm. Lúc này bên cạnh cô chỉ có một người dẫn đường. Người khuân vác và hộ tống dừng ở trạm nghỉ bên dưới. Một số thành viên trong đoàn của cô bỏ cuộc nửa chừng, quay lại trạm nghỉ chân cùng người khuân vác. Một số người khác theo chân người dẫn đường tiếp tục lên đỉnh núi. Người dẫn đường nhắc cô, mặt trời lặn, cho nên cô cúp điện thoại.
Lần này cô không nói tạm biệt với người ở đầu dây bên kia, bởi vì cô đã mở ra đoạn đường tiếp theo…
Người dẫn đường nói cô may mắn, những người khác có thể là sớm một bước nên mây mù chưa tản ra, có thể là chậm một bước nên không kịp thấy mặt trời lặn, chỉ có cô, không chỉ có thể thấy được cảnh đẹp hùng vĩ có một không hai mà còn có máy ảnh tốt, ghi lại mọi khoảnh khắc tuyệt vời trước mắt—
Mây mù dần tản ra, phía tây chân trời hiện lên một vòng tròn đỏ hồng, chậm rãi ẩn dần xuống những tầng mây dày đặc bên dưới.
Tân Vãn Thành nhìn tầng mây dưới tuyết trắng xóa như con rắn trắng khổng lồ uốn lượn, vầng tròn đỏ đã biến mất.
Kết thúc.
Kết thúc hoàn toàn.
Con đường tương lai, một mình cô cũng muốn đi thật tốt.
…
Giờ phút này Diệp Nam Bình ngồi ngoài bậc thang trung tâm triển lãm, trong tay anh còn cầm điện thoại người trợ lý của Hướng Duyên Khanh.
Màn hình di động đã tự động khóa lại, anh không có cách nào để bấm lại dãy số đó lần nữa – anh cũng sẽ không bấm gọi lại dãy số đó.
Tất cả đều kết thúc, như cô mong muốn.
Chỉ là hàng mày anh nhíu lại thật sâu, tựa như đêm nay trời không trăng không sao không một ngọn gió, cuối cùng không thể xóa nhòa.
…
Một tuần sau, kết quả trận chung kết cuộc thi nhiếp ảnh được công bố.
Quán quân là Lục Miểu.
Những người dự thi đều được đánh số, Diệp Nam Bình trăm triệu lần không nghĩ tới Lục Miểu cũng sẽ dự thi – người này đã tách ra ngoài làm việc riêng, chắc sẽ coi thường hợp đồng ba năm với In studio.
Hóa ra cái Lục Miểu nhìn trúng là phần thưởng khác.
Tác phẩm Lục Miểu dự thi tuy không được bình chọn số phiếu cao nhất nhưng lại được giá cao nhất trong đêm đấu giá, cộng hai cái lại thì anh ta đứng nhất.
Người mua tác phẩm của Lục Miểu là bạn của Hướng Duyên Khanh, một phụ nữ người Hồng Kông. Studio của Lục Miểu cũng là do người phụ nữ này lập nên.
Rõ ràng là cô ấy chi tiền cho chú chó nhỏ của mình.
Lần này thi đấu được quán quân, Lục Miểu bắt đầu chuẩn bị cho việc lên trang bìa và cuộc phỏng vấn cá nhân. Đó mới là mục tiêu chính mà Lục Miểu mong muốn.
Khương Nam là người xưa nay không khom lưng trước tiền tài, đưa tiền cho bà tuyệt đối không bao giờ được lên trang bìa cùng bài phỏng vấn. Nhưng giờ Lục Miểu đạt giải nhất, nếu anh ta có thể bắt lấy cơ hội này mà mở cánh cửa bước vào thế giới thời trang thì tương lai sẽ rất đáng để mong đợi.
Diệp Nam Bình tuy không biết Tân Vãn Thành chưa về nước, nhưng kết quả thi đấu chắc cô cũng đã biết.
Cuộc điện thoại cuối cùng kia, cô đã nói rất rõ ràng, anh chỉ có thể tiếp nhận sự thật việc chia tay, cô nói cũng không sai, anh thừa nhận mình đối với cô còn chưa yêu đến mức không thể chia xa. Nhưng ngẫu nhiên vài lần anh vẫn lái xe đến dưới lầu nhà cô, tựa như mất ngủ, muốn khống chế cũng không khống chế được.
Có lẽ đây là thói quen như cô nói vậy…
Mất ngủ đã theo anh nhiều năm, thói quen với cô, anh lại mất bao lâu mới có thể từ bỏ?
Ba ngày sau, Diệp Nam Bình quay chụp quảng cáo cho loạt GX của Phil, bối cảnh ở trung tâm. Tổng công ty Thời thượng Phong hành cũng ở đó, Khương Nam biết anh ở sân thượng chụp ảnh quảng cáo, hẹn anh ăn cơm trưa.
Tháng trước, ngày đầu tiên bạn gái cũ của anh chơi trò biến mất, trạng thái anh không tốt dọa người mẫu sợ hãi, cuối cùng phải hoãn buổi chụp ảnh. Lần đó Thời thượng Phong Hành cương quyết mời Diệp Nam Bình chụp ảnh bìa cho tạp chí điện tử kỷ niệm tròn một năm. Từ khi xuất bản đến nay doanh số tạp chí điện tử vẫn không tăng, Thời thượng Phong Hành đã tốn không ít tiền. Ảnh bìa do Diệp Nam Bình chụp cũng chỉ tăng doanh số được trong một lúc nhất thời. Khi hẹn ăn cơm trưa, Khương Nam còn cười hỏi anh, lần trước làm gì mà dọa người mẫu sợ phát khóc.
“Lúc đó thư ký nói cho tôi biết, anh yêu cầu hoãn lại buổi sau chụp lại, tôi không thể tưởng tượng nổi, lần đầu tiên trạng thái làm việc của anh kém như vậy.”
“Tổng biên tập Khương, chị mời tôi ăn cơm là để chế giễu tôi việc đó sao?”
Khương Nam cười cười: “Thôi, không lòng vòng nữa, thật ra tôi muốn hỏi thăm anh về một người.”
“Ai?”
“Trợ lý cũ của anh, người gọi là Tân Vãn Thành.”
“…”
Diệp Nam Bình không ngờ lại một lần nữa nghe thấy cái tên này trong trường hợp này.
Anh hơi nghiêm mặt: “Sao chị biết cô ấy là trợ lý cũ của tôi?”
Khương Nam cười.
Xem ra trong này có câu chuyện gì đó.
Khương Nam buông đũa, đôi tay đan vào nhau để lên bàn, dáng vẻ có không ít lời muốn nói.
Diệp Nam Bình cũng buông đũa chăm chú lắng nghe.
…
Thì ra ba tuần Tân Vãn Thành biến mất kia, chuyện thứ nhất cô làm không phải đi Tanzania mà đi tìm Khương Nam.
Tân Vãn Thành nói với Khương Nam, cô từ chức, dự định đến Học viện Nhiếp ảnh Spéos* học một năm, muốn nhờ Khương Nam giúp cô viết phong thư đề cử.
Sở dĩ cô muốn nhờ Khương Nam giúp việc này là vì Học viện nhiếp ảnh Spéos giống như đại đa số trường nghệ thuật khác ở nước Pháp, chỉ nhận học viên có nền tảng nghệ thuật. Ý cơ bản chính là họ chỉ tuyển những sinh viên nghệ thuật chính quy. Tân Vãn Thành tốt nghiệp báo chí, chỉ nhiêu đó là đủ để loại cô ngay từ vòng thứ nhất. Nhưng con người cô trước nay muốn cái gì thì nhất định phải thực hiện được, cô nhanh chóng nghĩ tới việc nhờ Khương Nam viết một lá thư đề cử giúp mình.
Hiệu trưởng học viện, Pierre Yves Maher là một nhiếp ảnh gia kỳ cựu của nước Pháp, là bạn vong niên* với Khương Nam (bạn bè nhưng chênh lệch tuổi tác).
Khương Nam hỏi cô làm sao biết được mình là bạn bè với Pierre Yves Maher, Tân Vãn Thành cũng không giấu diếm. Pierre Yves Maher là nhiếp ảnh gia nổi tiếng thập niên 80. Tân Vãn Thành đã từng xem tác phẩm của Pierre Yves Maher trong bảo tàng nghệ thuật của Hướng Duyên Khanh, trong đó người trung gian giới thiệu là Khương Nam. Trên tài liệu triển lãm của Hướng Duyên Khanh có ghi như thế. Trên mạng cũng có thể tra được, khi Khương Nam mới tốt nghiệp làm việc ở tạp chí thời trang ở HongKong, kết bạn với Pierre Yves Maher, người đang ở trong giai đoạn khó khăn trong sự nghiệp. Tân Vãn Thành suy đoán, đã qua mười mấy năm, hai người hẳn đã thành bạn vong niên.
“Trợ lý cũ của anh là người tinh ranh, năm trước lúc chúng ta chụp ảnh bìa kỷ niệm mười năm ở Thượng Hải, cô ấy đã kết bạn với thư ký của tôi, quan hệ với thư ký tôi rất tốt. Lần này thư ký tôi tạo cơ hội để cô ấy có thể ngẫu nhiên gặp được tôi.”
Khương Nam nói những lời này với vẻ mặt người khác không nhìn ra được là đang khen hay chê.
Diệp Nam Bình chỉ có thể tự đội nồi lên đầu mình: “Lúc cô ấy là thuộc hạ của tôi, tôi thường nói với cô ấy là mọi việc đều phải cố gắng hết sức mình. Tôi không thích người dễ dàng từ bỏ, chủ biên Khương, chị cũng vậy mà.”
Khương Nam cười cười, xem ra không đồng tình: “Lần đầu khi cô ấy đưa ra đề nghị này, tôi cũng đã từ chối cô ấy…”
Ngón tay Diệp Nam Bình đang đan vào nhau chợt căng thẳng.
Khương Nam lại nói tiếp: “Nhưng cô ấy còn chưa từ bỏ.”
Diệp Nam Bình thả lỏng mấy đầu ngón tay, bật cười lắc đầu. Đúng là phong cách của cô ấy.
Khi đó, cuộc thi nhiếp ảnh mà Hướng Duyên Khanh tổ chức mới bắt đầu thi đấu, Tân Vãn Thành đưa ra điều kiện trao đổi, nếu cô đạt giải nhất thì có thể chứng minh cô có nền tảng nghệ thuật đúng không? Như thế chắc Khương Nam có thể giúp cô viết thư đề cử.
Nụ cười nhẹ của Diệp Nam Bình chưa kịp thu lại đã cứng đờ—
Kết quả thì cả anh lẫn Khương Nam đều biết, cô không đạt giải quán quân.
Thật ra mấy ngày nay khi biết được kết quả chung kết, Diệp Nam Bình có nghĩ đến việc nhắn tin cho cô, cô thi đấu thất bại, chắc là thấy thất vọng. Nhưng mà, anh lấy thân phận gì để an ủi cô? Nghĩ tới chuyện đó, tin nhắn anh soạn xong lại xóa.
Nhưng hóa ra, kết quả thi đấu đối với cô không chỉ là hợp đồng triệu tệ, mà còn có kế hoạch du học của cô.
Điều đáng buồn không phải là thất bại, mà là đã dùng hết sức mình, nỗ lực đến thế vẫn thất bại…
Không biết vì sao, Diệp Nam Bình đột nhiên nhớ đến đôi mắt cô.
Đôi mắt khi nói “tạm biệt” với anh…
Dùng hết sức mình nhưng vẫn thất bại như trước, đôi mắt lại vẫn kiên cường mà mỉm cười…
*****
Vở kịch nhỏ
Triệu Tử Từ: Giúp hay không giúp, đó là vấn đề…
Ba ba Diệp: …
Triệu Tử Từ: Cậu giúp cô ấy, cô ấy đã có thể đi tới Pháp xa xôi. Cậu không giúp cô ấy, cậu có thể nhẫn tâm nhìn cô ấy khổ sở sao?
Ba ba Diệp: Câm miệng.
GHI CHÚ:
Thành lập vào năm 1985, Spéos là trường nhiếp ảnh lâu đời với 85 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực giảng dạy nhiếp ảnh chuyên nghiệp. Với nhiệm vụ đào tạo sinh viên có đủ kĩ năng, kinh nghiệm, chuyên môn để đáp ứng với nhu cầu của thị trường việc làm ngày nay, hoặc theo đuổi nghệ thuật nhiếp ảnh chuyên môn hơn.
Spéos có các khóa học cử nhân bằng tiếng Anh và tiếng Pháp theo chương trình từ 1 hoặc 2 năm, hoặc 5 tháng ở Paris và London, thực tập ở Biaritz và các hội thqor ở Pqrris và London. Sinh viên được đào tạo tập trung vào 2 ngành nghề chính: Nhiếp ảnh studio (nhiếp ảnh thời trang, làm đẹp, ẩm thực, …) và nhiếp ảnh báo chí (tin tức, phóng sự, phim tài liệu, …)
Spéos được xếp hạng trong Top 5 trường nhiếp ảnh tốt nhất ở Pháp.