Trong thoáng chốc, Xích Viêm Kiếm đã đạt tới hai vạn cực phẩm Linh Thạch, cuộc cạnh tranh giữa Tăng Huyền cùng Lãnh Nhất Phong, Điền Nghị vẫn còn tiếp tục, những người đấu giá khác đã hoàn toàn bỏ cuộc, Diệp Vân ở một bên cười híp mắt nhìn xem.
Kỳ thật tâm thần hắn cùng Kiếm Đạo lão tổ đang liên hệ với nhau, cũng muốn hỏi cho ra lai lịch của thanh kiếm này.
"A, thế nó là thanh kiếm gì?" Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.
"Viêm Long Kiếm, một trong những Huyền Khí đỉnh cấp. Tương truyền nếu như Hỏa linh khí đạt tới trình độ lĩnh ngộ nhất định, lập tức có thể đủ để kích phát một đạo trận pháp huyền ảo trong thanh kiếm này, sẽ có một đạo Viêm Long gào thét xông ra, uy lực cực lớn."
"Viêm Long Kiếm? Vậy cần lĩnh ngộ Hỏa linh khí đến mức nào mới có thể kích phát?" Diệp Vân hỏi tiếp, nếu như uy lực của Viêm Long Kiếm này thật sự cực kỳ to lớn, vậy thì xin lỗi nhé, lão tử cũng muốn ra tay cạnh tranh.
"Nếu quả thật đó chính là Viêm Long Kiếm thì chính xác là trong đó ẩn chứa một Viêm Long có uy lực cực lớn, một khi Viêm Long xuất hiện thì tương truyền là có thể đốt khô sông lớn." Kiếm Đạo lão tổ chậm rãi nói, ngữ khí biến đổi:" Bất quá cho dù Viêm Long có cường đại đến đâu thì cũng chỉ giới hạn trong Huyền Khí, mà thanh kiếm dài màu tím trong tay ngươi đến ngay cả ta cũng nhìn không thấu có lẽ ẩn chứa trong đó lực lượng còn cường đại hơn. Hơn nữa thanh Tử Ảnh Kiếm này lại có thể kích động lôi đình, là môi giới phát động kỹ pháp lôi hệ tốt nhất, nếu như ngươi có thể đem nửa thức Lôi Thần Chi Kiếm kia tìm hiểu một chút thì uy lực của nó so với Viêm Long còn mạnh hơn rất nhiều. Thanh Viêm Long Kiếm này không tranh giành cũng được.
Con mắt Diệp Vân híp lại, trong lòng hắn hiểu rõ. Nếu như Kiếm Đạo lão tổ đã nói như thế, Viêm Long Kiếm này đối với hắn cũng không trọng yếu, dù sao cho tới bây giờ hắn cũng chưa có biện pháp nhìn ra thanh Tử Ảnh Kiếm này là bảo vật cấp bậc gì, nó không có lực lượng cường đại, cũng không sợ đối địch với bất cứ Huyền Khí gì, nếu nói là Tiên Khí thì căn bản là không giống, nếu nói là Huyền Khí bình thường thì nó lại hoàn toàn không tầm thường.
"Hai vạn năm nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch!"
Ngay lúc Diệp Vân đang suy tư, một tiếng nói lạnh lùng vang lên, tràn đầy băng hàn. Đó là Tăng Huyền, cả người hắn thoạt nhìn phát ra khí thế có chút bất đồng, nhìn thoáng qua tựa hồ có lôi minh hiện lên ở bốn phía.
Khuôn mặt của Lãnh Nhất Phong cùng Điền Nghị Thịnh có chút run rẩy, trong mắt mang theo một tia cuồng nhiệt, lại tựa hồ có chút không cam lòng. Hai vạn năm nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch đã đến cực hạn của bọn hắn, cho dù Lãnh Nhất Phong là Lãnh Hoa Môn Thiếu chủ, nhưng nếu muốn trong một lần xuất ra hai vạn năm nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch, cũng cực kỳ khó khăn.
Điền Nghị Thịnh lại là một kẻ tán tu, tuy rằng tu vi không tệ, cũng có nhận được kỳ ngộ, nhưng mà những năm gần đây phần lớn Linh Thạch đều dùng để tu luyện, giờ phút này trong túi còn không đến hai vạn tám nghìn cực phẩm Linh Thạch, nếu như tiếp tục đấu giá, chỉ sợ dốc hết tất cả cũng không cách nào lấy được Xích Viêm Kiếm, lại có khả năng đắc tội với Tăng Huyền. Nếu như Tăng Huyền là tu sĩ của tông môn bình thường thì không nói nhưng hắn lại xuất thân từ Thần Tú Cung, lại là nhân tài nổi danh mới xuất hiện, nếu đắc tội hắn cần phải suy nghĩ lại.
"Được rồi, nếu như Tăng Huyền ngươi muốn, ta đây để lại cho ngươi là được." Điền Nghị Thịnh cầm được thì cũng buông được, lập tức ra quyết định.
Ngược lại, Lãnh Nhất Phong khẽ giật mình, hắn hiển nhiên không nghĩ tới Điền Nghị Thịnh sẽ dứt khoát buông tha như thế, thật là ngoài dự kiến.
Như thế, hắn ngược lại có chút vướng mắc. Nếu cứ như thế mà bỏ cuộc thì không khỏi quá mức đáng tiếc, đặc biệt là bây giờ chỉ còn lại có hai người, có lẽ chỉ cần ra giá một lần nữa là có thể đem Xích Viêm Kiếm bỏ vào trong túi. Bất quá, Tăng Huyền chính là nhân tài mới xuất hiện trong mấy năm gần đây mà Thần Tú Cung đang bồi dưỡng trọng điểm, hắn có thể bỏ qua sao?
"Thôi được, nếu như Điền huynh đã không tranh nữa, quân tử không đoạt chuyện tốt của người khác, thanh Xích Viêm Kiếm này xin nhường cho Tăng huynh là được." Lãnh Nhất Phong rốt cuộc cũng quyết định, buông tha việc tiếp tục cạnh tranh.
Lãnh Hoa Môn tuy rằng cũng coi như là tông môn đại phái, nhưng mà nếu so sánh cùng Thần Tú Cung thì cách biệt như trời với đất, nếu như Tăng Huyền kiên quyết như thế, cần gì phải triệt để đắc tội với hắn đây? Mau chóng thu tay lại là được.
"Tăng Huyền tạ ơn hai vị." Trong thanh âm của Tăng Huyền đã giảm bớt sự băng hàn, bất quá vẫn là có chút lạnh như băng.
Vốn hắn cho rằng dùng tên tuổi của Thần Tú Cung sẽ "khè" được thiên hạ, chắc cũng có vài tu sĩ dám cùng hắn cạnh tranh nhưng cũng không quá nhiều, cũng không hoàn toàn không nể mặt khi đấu giá, đưa giá lên cực cao. Ai lại nghĩ đến sẽ xuất hiện hai tên Lãnh Nhất Phong cùng Điền Nghị Thịnh đem thanh Xích Viêm Kiếm mà hắn tưởng rằng chỉ dùng tối đa một vạn năm nghìn đến một vạn tám nghìn cực phẩm Linh Thạch là có thể mua được, đẩy giá lên tới hai vạn năm nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch, vượt xa khỏi dự kiến.
Như thế làm sao lại không hận?
Bất quá, nếu như đã mua được rồi thì Tăng Huyền cũng không truy cứu nữa, dù sao đây là đấu giá hội, mượn tên tuổi chèn ép một chút cũng được rồi, nếu sau đó còn đi kiếm chuyện thì một khi chuyện này truyền ra, Thần Tú Cung còn mặt mũi nào mà tồn tại.
Hai vạn năm nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch trả xong, Xích Viêm Kiếm đưa tới tận tay, Tăng Huyền bỏ vào trữ vật giới chỉ, rốt cuộc trên mặt hắn cũng hiện lên nụ cười.
"Diệp Vân, hai kiện bảo vật tiếp theo Thần Tú Cung ta sẽ không tham gia cạnh tranh, ngươi cứ việc đấu giá thoải mái." Trong mắt Chư Cát Xung hiện lên vui vẻ, vừa cười đùa vừa nói.
Diệp Vân nghiêm trang gật đầu, nói: "Đó là tất nhiên, ta đã từng nói hai kiện bảo vật tiếp theo ta đã muốn, tất nhiên không thể để nó rơi vào tay người khác, nếu không thì thật mất mặt."
Chư Cát Xung cười nói: "Nếu có ai đó cố ý quấy rối, một mực ra giá với ngươi đây?"
Diệp Vân nhíu mày, nói: "Như thế có chút phiền phức, đánh thì không thể đánh, giết cũng không thể giết. Thôi được, nếu như hắn thật sự muốn, vậy thì để lại cho hắn thôi."
Chư Cát Xung vỗ vào đầu vai của hắn một cái, cười ha ha.
Bên trong phòng đấu giá, các tu sĩ nhíu mày, sắc mặt không vui. Cũng có một số người xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, một số gia hỏa đối với việc đấu giá kế tiếp không có bất kỳ ý tưởng nào, tức thì trên mặt lộ ra thần sắc chờ xem kịch vui, chỉ mong có tên Diệp Vânnày tham gia cạnh tranh. Sau một lúc bàn tán, một đám người không tự chủ được mà nhìn về phía Phi Tinh Môn Tuyệt Trần. Phải biết rằng, vừa rồi Tuyệt Trần đã khoe khoang khoác lác, muốn lấy được một kiện.
Vẻ mặt Nhạc Vân Phàm ôn hòa, cười híp mắt nhìn mọi người, kỳ thật trong lòng đã sớm vui cười nở hoa. Vốn nghĩ Xích Viêm Kiếm bán được tối đa cũng chừng một vạn tám nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch nhưng rõ ràng bán tới hai vạn năm nghìn miếng, đã kiếm được lợi nhuận lớn đặc biệt. Kế tiếp Diệp Vân lại khoe khoang khoác lác, muốn đem hai kiện bảo vật còn lại bỏ vào trong túi.
Phải biết rằng Diệp Vân không phải là Tăng Huyền của Thần Tú Cung, mọi người nể mặt Tăng Huyền chứ chẳng nể mặt tên Diệp Vân nhà ngươi, nếu đã như vậy thì giá cả sau cùng chắc sẽ đạt tới một mức độ kinh người.
"Kiện bảo vật thứ hai chắc hẳn mọi người đang rất trông đợi, ta đây cũng không cần dài dòng nhiều lời, dứt khoát cho các ngươi nhìn thấy."
Nhạc Vân Phàm biết rõ mọi người đang nóng lòng chờ đợi, cũng không nói nhảm cả buổi, trực tiếp giơ ngón tay lên điểm nhẹ một chút, chỉ thấy quang ảnh lập lòe trên đài, một cọng lông vũ xuất hiện ở trước người của hắn, im lặng lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn không phát ra chút năng lực nào.
Một cọng lông vũ?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, thật sự không biết trên đấu giá hội do Đan Đỉnh Tông ba năm tổ chức một lần sẽ xuất hiện một cọng lông vũ như thế.
"Chư vị chắc hẳn đều đang phỏng đoán, tại sao lại có một cọng lông vũ xuất hiện ở đấu giá hội như thế này?" Ánh mắt Nhạc Vân Phàm chậm rãi lướt qua, cười nói: "Đây cũng không phải là lông vũ bình thường, chính là lông vũ từ trên mình Thượng Cổ Thiên Phượng rơi xuống, trải qua vạn năm mà không hư hỏng, vẫn mới tinh như vừa... nhổ ra khỏi thân, trông rất sống động."
Lông vũ của Thượng Cổ Thiên Phượng?
Điều này sao có thể? Phải biết rằng Thiên Phượng chính là vượt qua Địa Tiên cảnh , chính là vật cưỡi của Tiên Nhân, làm sao có thể có được lông vũ lưu lạc thế gian? Đây tuyệt đối không có khả năng!
Tất cả mọi người không tin, cho dù là Diệp Vân, trong lòng cũng hoàn toàn không tin điều này.
"Nhạc các chủ, ngươi có gì bằng chứng gì chứng minh cọng lông vũ này chính là từ Thượng Cổ Thiên Phượng rơi xuống?" Thanh âm của Lãnh Nhất Phong vang lên, đầy vẻ không tin.
"Đúng vậy, Nhạc lão đầu ngươi cũng không nên lừa gạt chúng ta, với trí tuệ của chư vị đang ngồi nơi đây, ngươi làm thế nào có thể lừa gạt được?"
" Đừng nói là một cọng lông vũ của Thượng Cổ Thiên Phượng, ngay cả một cọng lông tơ cũng khó có khả năng rơi xuống, nó chính là tồn tại vượt qua Địa Tiên, cảnh giới Tiên Nhân chân chính, làm sao có thể có được lông vũ lưu lạc thế gian, lại rơi vào tay đám người Đan Đỉnh Tông các ngươi? Giả dối, ta cảm thấy đúng là giả đấy!"
"Nói rất hay, lông vũ này tuyệt đối là đồ giả, Nhạc lão đầu ngươi quá mức rồi, dám dùng đồ vật thế này để lừa gạt chúng ta."
"Nhạc các chủ, chứng minh cho chúng ta xem đi." Tăng Huyền cũng hoàn toàn không tin, lạnh lùng nói ra.
Chư Cát Xung cùng Diệp Vân hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên cũng hoàn toàn không tin.
Sắc mặt Nhạc Vân Phàm thong dong, tựa hồ đã sớm lường trước việc mọi người sẽ có phản ứng như thế, đợi đến lúc âm thanh nhốn nháo từ từ giảm bớt, hắn cười cười, bước hai bước về phía trước.
"Nếu như không tin, xin mời chư vị bước lên trước đánh giá, nếu người nào có thể làm tổn thương cọng lông vũ Thượng Cổ Thiên Phượng này dù chỉ một chút, coi như những lời ta nói vừa rồi đều là nói dối, ta sẽ bồi thường cho ngươi một vạn cực phẩm Linh Thạch, hơn nữa còn khuyến mãi thêm cọng lông vũ này tặng cho ngươi."
Giọng nói Nhạc Vân Phàm nhàn nhạt, lại giống như sấm sét, vang lên rõ ràng ở trong tai mỗi người.
Hắn có thể tự tin như thế sao? Cái này quả thật là lông vũ của Thượng Cổ Thiên Phượng?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, trên mặt ai cũng xuất hiện một tia nghi hoặc.