Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 426: Người nào có thể tranh giành?




Dịch giả: aluco

Hai vạn miếng cực phẩm Linh Thạch!
Diệp Vân vừa ra giá đã khiến mọi người khiếp sợ, tuy rằng bọn hắn cũng lường trước được việc Diệp Vân tham gia đấu giá, chẳng qua là không nghĩ tới hắn vừa ra tay đã ra giá hai vạn.
Lãnh Nhất Phong cùng Tuyệt Trần đều khẽ giật mình, lập tức quét ánh mắt lạnh lùng vào mặt Diệp Vân.
Diệp Vân vẫn tỉnh bơ không thèm để ý, thậm chí còn không thèm nhìn bọn hắn mà quát to với Nhạc Vân Phàm:” Nhạc các chủ, ngươi mau hỏi xem có ai còn muốn cạnh tranh cùng ta, nếu không có ai, Thái Thanh Ngưng Thần Quyết sẽ là của ta."
"Láo xược!"
"Thối lắm!"
Lãnh Nhất Phong cùng Tuyệt Trần cùng quát lên đầy phẫn nộ, Lãnh Nhất Phong thái độ còn đúng mực, chẳng qua chỉ hô lên hai chữ láo xược. Nhưng Tuyệt Trần thì sự phẫn nộ trong lòng không để đâu cho hết, lúc trước đã bị Diệp Vân đoạt đi Long Huyết Tinh Thạch, bây giờ lại muốn đoạt lấy Thái Thanh Ngưng Thần Quyết này, nếu để cho hắn đắc thủ, vậy mặt mũi của Tuyệt Trần còn biết để đâu?
“Ăn nói thô tục cùng với mạnh miệng cũng không thể làm cho Thái Thanh Ngưng Thần Quyết về tay các ngươi, cuối cùng phải xem ai bỏ ra Linh Thạch nhiều nhất.” Diệp Vân cười hắc hắc không ngừng, đối với hai người này hắn căn bản không để trong lòng.
"Hai vạn một nghìn miếng!"
Hầu như cùng một lúc, thanh âm của Tuyệt Trần cùng Lãnh Nhất Phong vang lên.
“Hai người ra cùng một giá, việc này là không có hiệu lực đấy.” Diệp Vân vừa cười vừa nói.
"Ta ra hai vạn hai ngàn miếng!" Tuyệt Trần gầm lên liên tục, trong mắt hiện lên sát ý.
Ánh mắt hai người nhìn vào mặt Diệp Vân, nếu như ánh mắt có lực công kích thì giờ phút này chắc trên người Diệp Vân đã biến thành tổ ong.
"Đấu giá mà “kiết lỵ” quá, ta ra ba vạn miếng cực phẩm Linh Thạch!" Trên mặt Diệp Vân hiện lên vẻ trào phúng, nhìn hai người không ngừng giễu cợt liên tục.
Một thanh âm hít vào khí lạnh vang lên.
Ba vạn miếng cực phẩm Linh Thạch, gia hỏa này xuất ra bao nhiêu? Xuất ra ba vạn miếng cực phẩm Linh Thạch? Cực phẩm Linh Thạch ở nhà của ngươi là đá vỡ hay là hạt cát? Người ta bỏ thêm một nghìn rồi lại một nghìn mà cũng đã hãi hùng khiếp vía, ngươi thì trái lại trực tiếp bỏ thêm tám nghìn miếng, đúng là chuyên gia chơi số đẹp!
Cuối cùng thì cái tên Diệp Vân này đến từ gia tộc ẩn thế nào? Hắn lại có tài lực như thế này, nếu hắn thực sự có được tài lực thế này thì bên cạnh hắn sao lại không có cao thủ hộ vệ?
Càng như thế thì những tu sĩ tại đấu giá hội này lại càng có hứng thú đối với Diệp Vân. Nếu như lúc đầu còn cảm thấy tiểu tử này không biết trời cao đất rộng, không biết đạo lý tiền tài không nên để ra ngoài mà nói, thì Diệp Vân trong mắt của bọn hắn bây giờ không phải là thiếu gia chỉ biết ăn chơi bình thường, hành vi như thế của hắn chắc hẳn là có người sau lưng sai khiến. Nếu không thì một tên thanh niên chưa đến hai mươi tuổi làm sao dám hành sự như thế tại kinh đô?
Những người khác đã có ý nghĩ như vậy, Lãnh Nhất Phong cùng Tuyệt Trần cũng không phải kẻ ngu dốt, tất nhiên trong đầu cũng hiện lên ý nghĩ này.
Lãnh Nhất Phong cùng Tuyệt Trần nhìn nhau, trong mắt hiện lên sát ý. Bất quá nếu như bọn hắn cảm thấy những việc làm của Diệp Vân là do có người sai khiến, không may là sau lưng hắn có cao thủ bảo hộ, nếu như không cẩn thận mà ra tay rất có thể đá trúng thiết bản, không bằng cứ quan sát trước, tốt nhất là để cho đối phương động thủ trước.
"Ba vạn miếng cực phẩm Linh Thạch, ngươi cũng dám ra giá này. Bất quá ta nhớ rõ lúc trước ngươi cũng chỉ đặt cọc tại Đan Đỉnh Tông có một vạn cực phẩm Linh Thạch, mặc dù Đan Đỉnh Tông đưa cho ngươi khoản định mức là hai vạn, bất quá ngươi đã tiêu hao nãy giờ hết một ít, ta hoài nghi ngươi làm sao có thể xuất ra nhiều Linh Thạch như vậy được." Lãnh Nhất Phong con mắt đảo quanh, hừ một tiếng nói ra.
“Đúng vậy, Lãnh công tử nói thật là chí lý, ba vạn miếng cực phẩm Linh Thạch không phải là ai cũng có thể đưa ra. Nếu như ngươi muốn kêu giá lung tung mà không thể đưa ra được Linh Thạch thì Đan Đỉnh Tông sẽ cho ngươi biết quy tắc của đấu giá hội là như thế nào.” Ánh mắt Tuyệt Trần sáng lên, vội vàng gật đầu phụ họa.
"Không sai, từ lâu ta đã cảm thấy tiểu tử này quá kiêu ngạo, rất cao giọng. Mau lấy ra Linh Thạch cho chúng ta xem qua, nếu ngươi không có ba vạn mà lại ra giá lung tung, nhiễu loạn bán đấu giá, để xem Đan Đỉnh Tông làm thế nào có thể tha cho ngươi." Một thanh âm thô lỗ vang lên, Điền Nghị Thịnh đứng lên quát tháo.
Ba người vừa mở miệng lập tức có cả đám người nhao nhao phụ họa. mấy trăm tên tu sĩ ở đây đều đứng cả lên, ánh mắt nhìn vào Diệp Vân bàn tán xôn xao.
Trong bọn họ có vài người thoạt nhìn có vẻ đầy căm phẫn, tựa hồ Diệp Vân phá hủy quy tắc đấu giá, nhiễu loạn đấu giá, tội đáng chết vạn lần.
"Tiểu tử, mau lấy Linh Thạch ra cho chúng ta xem qua, nếu không có đủ, đừng trách Đan Đỉnh Tông hạ thủ vô tình."
"Từng nghe qua có vài gia tộc ẩn thế của cải cực kỳ hùng hậu, chẳng qua là không muốn để ý tới sự tình của giang hồ mới ẩn nặc. Mà cũng có vài gia tộc ẩn thế lại lăn lộn trên giang hồ không nổi, đành phải chán chường trốn đi làm rùa đen rút đầu. Không biết ở sau lưng của tiểu tử này là loại nào."
”Hơi đâu mà quản hắn, chỉ cần hắn không lấy ra được ba vạn cực phẩm Linh Thạch thì hôm nay cho dù chúng ta có thể buông tha hắn, Đan Đỉnh Tông cũng quả quyết không thể bỏ qua hắn."
"Đúng vậy, ở trên đấu giá hội của Đan Đỉnh Tông mà dám ra giá lung tung, nhiễu loạn đấu giá, thật sự là không biết sống chết."
Một đám người nhao nhao lên tiếng chỉ trích, thoạt nhìn cực kỳ oán giận. Bất quá trong lời nói của bọn hắn đều là đưa Đan Đỉnh Tông ra phía trước, nếu quả thật có người muốn ra tay, cũng chỉ có thể là Đan Đỉnh Tông ra tay trước. Ai biết được gia tộc đứng sau lưng Diệp Vân đến cùng có bao nhiêu thực lực, để cho Đan Đỉnh Tông đứng mũi chịu sào là hoàn toàn đúng.
"Diệp Vân huynh đệ, ngươi thật sự có ba vạn miếng cực phẩm Linh Thạch?" Trên mặt Tăng Huyền xuất hiện chút ít thần sắc lo lắng, tuy rằng hắn cùng với Diệp Vân cũng không có giao tình gì, bất quá hắn tính tình trong nóng ngoài lạnh, giờ phút này không khỏi có chút lo lắng.
"Tăng sư huynh cứ yên tâm đi, ngươi xem tên tiểu tử Diệp Vân này là người thế nào? Tuy rằng hắn nói chuyện rất là phách lối, nhưng mà mọi việc hầu như đều nằm trong sự khống chế của hắn, tên gia hỏa này có khả năng làm cho người khác vừa hâm mộ vừa ghen ghét, trên người Diệp Vân khẳng định có ba vạn miếng cực phẩm Linh Thạch." Chư Cát Xung nghe nói như thế, không khỏi quay đầu lại vừa cười vừa nói.
Diệp Vân cũng nghe được những lời này, nhìn Tăng Huyền cười cười, nói: "Đa tạ Tăng đại ca quan tâm, chỉ ba vạn miếng cực phẩm Linh Thạch mà thôi, ta vẫn có thể gom góp được."
"Gom góp?" Tuyệt Trần tai thính mắt tinh, cách tầm hơn mười trượng cũng nghe được Diệp Vân nói chuyện, quát: "Đan Đỉnh Tông đấu giá hội cũng không thể lấy vật đổi vật, phải giao dịch bằng Linh Thạch. Nếu ngươi muốn lấy ra những vật khác để góp cho đủ số, như vậy là không được."
Diệp Vân liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Cái loại túi còn sạch sẽ hơn so với mặt như ngươi thì đừng có ở chỗ này mà “sủa” nhặng xị lên như thế! Có mấy vạn miếng cực phẩm Linh Thạch mà cũng không bỏ ra được còn dám ăn nói bậy bạ, bày đặt làm ra vẻ. Nghèo không phải là cái tội của ngươi, tội của ngươi là sinh nhằm gia đình nghèo, đừng có làm trò hề ở đây.”
Tuyệt Trần lập tức”tắt tiếng”, thiếu chút nữa phun máu ra. Hắn đường đường là nhân vật đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của Phi Tinh Môn, vậy mà bị Diệp Vân nói thành loại người túi còn sạch sẽ hơn so với mặt. Chỉ có mấy vạn miếng Linh Thạch mà cũng không lấy ra được, ngay cả mấy vạn hạt cát mà muốn nhặt được còn phải rất lâu chứ đừng nói là Linh Thạch.
"Đan Vu Thuần Trưởng lão, ngươi tới kiểm tra một chút, nhìn xem Linh Thạch trong túi trữ vật của ta có đủ để trả hay không." Diệp Vân nhìn về Đan Vu Thuần đang ở phía trước vẫy vẫy tay.
Đan Vu Thuần đã chờ đợi điều này từ lâu, khi nghe Diệp Vân gọi lập tức vui vẻ chạy tới.
Diệp Vân đem một cái túi trữ vật cầm trong tay hời hợt ném qua, dường như bên trong không phải cực phẩm Linh Thạch, mà là cục đá tùy tiện nhặt được.
Trong lòng Đan Vu Thuần vô cùng kích động, nếu cái túi này có ba vạn miếng cực phẩm Linh Thạch, như vậy Thái Thanh Ngưng Thần Quyết chỉ sợ không ai có thể tranh đoạt cùng Diệp Vân, mà hắn chịu trách nhiệm về việc đấu giá lần này của Diệp Vân, mỗi một lần giao dịch đều có thể từ ở bên trong lấy được một ít phần thưởng. Ba vạn miếng cực phẩm Linh Thạch giao dịch, hắn tối thiểu cũng có thể có được một phần trăm ban thưởng, như vậy là có ba trăm miếng cực phẩm Linh Thạch nha.
Tay của Đan Vu Thuần cầm lấy túi trữ vật có một chút run rẩy, hắn dừng một chút, hít vào một hơi, đem túi trữ vật từ từ mở ra.
"Đổ ra cho bọn hắn nhìn một cái, kẻo bọn hắn lại nói chúng ta là một phe." Thanh âm của Diệp Vân vang lên lần nữa.
Đan Vu Thuần hầu như không do dự, trở tay khẽ đảo, lập tức thấy một tia sáng nhu hòa như nước lũ từ trong túi trữ vật rơi xuống, chỉ một lát đã chồng chất thành một tòa núi nhỏ trên mặt đất.
Cực phẩm Linh Thạch, tất cả đều là cực phẩm Linh Thạch.
Tuy rằng không biết trong đó có đủ ba vạn miếng hay không, nhưng mà chênh lệch cũng không xa.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt của mọi người cũng thay đổi, ai cũng không thể tưởng được Diệp Vân thật sự có được ba vạn miếng cực phẩm Linh Thạch, phải biết rằng lúc trước hắn đã giao ra một vạn miếng cực phẩm Linh Thạch cho Đan Đỉnh Tông với tư cách thế chấp.
Tiểu tử này thật ra đến từ đâu? Tại sao lại có thể giàu có như thế?
Sắc mặt của Lãnh Nhất Phong cùng Tuyệt Trần lập tức trở nên xanh mét, mơ hồ có hắc khí cuồn cuộn, Thái Thanh Ngưng Thần Quyết này xem ra là không cách nào lấy được từ cách chính quy rồi.
Hai người nhìn nhau, đột nhiên tựa hồ có chút tâm ý tương thông, cả hai thấy được sát ý trong mắt đối phương chợt lóe lên, lập tức trên khóe miệng hai người hiện lên một nụ cười gằn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.