Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

Chương 102: Em trân quý nhất (Hạ)




Edit: Hanayang
Diệp Phong giễu cợt nhướng mày. "Từ này là kết quả của thế kỷ hai mươi mốt, rất thịnh hành, bất quá trong thực tế lại vô cùng bất đắc dĩ. Nhiều người bởi vì áp lực của xã hội và công việc, mà tránh né đề tài hôn nhân. Không phải là chúng ta thường vì muốn vẻ bên ngoài lãng mạn thanh lịch, mà cố ý che giấu tung tích hoặc lảng tránh trách nhiệm hôn nhân. Phần lớn họ có độ tuổi tập trung từ 25 tới 35 tuổi, trong đó nữ giới chiếm đa số."
Khuôn mặt Kha An Di cứng đờ mất tự nhiên. "Cô Diệp hiểu biết rất rộng."
"Tôi luôn học hỏi rất nghiêm túc." Diệp Phong nở nụ cười.
Kha An Di cũng không nguyện để cho Diệp Phong đoạt hết sự nổi bật, sau đó không cam lòng từ tốn nói tiếp, "Cô Diệp vừa mới nói hiện tượng này xuất hiện ở nhóm thành phần tri thức nơi công sở, các cô ấy là vì công tác xã giao, sợ bị đồng nghiệp xa lánh, sợ bị lãnh đạo kỳ thị, sợ mất đi khách hàng, mới bất đắc dĩ lâm vào cảnh đó. Nhưng bây giờ có một số nhân vật công chúng, xuất phát từ nguyên nhân gì đó cũng muốn giấu diếm chuyện hôn nhân hay tình yêu của mình với bên ngoài đó thôi?"
"Biên tập viên Kha không phải ám chỉ mới đây giới truyền thông làm rầm rộ về Lưu thiên vương chứ?"
"Anh ấy xem như một người đại biểu đi."
"Lưu thiên vương một năm thu nhập trên trăm triệu, tầng lớp trung lưu bình thường tiền lương nhiều nhất là năm con số, chênh lệch lớn như thế, đương nhiên thu vào cao trả giá cũng phải lớn. Là ngôi sao thần tượng, anh ấy phải chấp nhận dùng chính sự riêng tư của mình giải trí cho công chúng. Người đàn ông chưa kết hôn luôn có không gian tưởng tượng hơn rất nhiều so với người đã kết hôn, nhưng ngôi sao cũng là người, gặp được người phụ nữ mình yêu, cũng sẽ chờ mong đi vào lễ đường kết hôn, tuyên thệ lời thề mãi mãi bên nhau. Vì sự nghiệp, vì tình yêu, biện pháp vẹn cả đôi đường, chỉ có ẩn hôn."
"Nếu các fan cũng có thể giống như cô Diệp - thấu hiểu quan tâm như vậy, thì các sao vui hết cỡ rồi. Cô Diệp, cô cho rằng người làm việc trong ngành truyền thông có được xem là nhân vật công chúng không?"
Diệp Phong gật đầu, "Đương nhiên, mọi hành vi cử chỉ của họ đều được chú ý theo dõi, đối với xã hội sẽ có lực ảnh hưởng."
"Họ có coi như là nhóm người ẩn hôn không?"
"Người công tác trong ngành truyền thông cũng không phải ngôi sao thần tượng, cá nhân tôi nghĩ là không cần phải như thế."
Ý cười trên mặt Kha An Di tựa như hoa mùa xuân thường nở rộ. "Bây giờ, trái tim lơ lửng của tôi đã từ từ hạ xuống rồi. Tôi vẫn lo lắng cô Diệp không chịu hợp tác. Là người chủ trì chuyên mục tình cảm, cô vẫn luôn thay người khác phân tích tình cảm, hôm nay, chúng tôi đều rất chờ mong cô Diệp cũng có thể phân tích nội tâm tình cảm của chính mình. Mối tình đầu của cô là người như thế nào, trước mắt cô có yêu người không? Sự kiện ở hôn lễ thầy giáo của cô lần trước, cô thực sự thống hận anh ta sao? Đến nào, chúng ta cùng vỗ tay cổ vũ cho Diệp Phong." Đôi mắt đẹp chuyển qua, liếc về phía dưới đài.
Không khí rét lạnh đông lại như trong phòng mổ, rất nhiều người đều bị sốc trước tình huống bất ngờ này.
Hội trường lặng ngắt như tờ, hiệu ứng, âm nhạc không biết khi nào đã dừng lại.
Ban giám khảo kinh ngạc lặng người.
Ngô Phong phẫn nộ lao tới trước mặt đạo diễn, thấp giọng chất vấn: "Đây là ông liên kết dàn dựng sao? Dùng chuyện riêng tư của người khác để thu hút người xem. Cái đó và mớ tạp chí bát quái hạng ba bên ngoài có cái gì khác nhau? Ông quả thực làm CCTV mất hết mặt mũi. Trí tuệ cái gì? Sâu sắc cái gì? Chó má!"
Ánh mắt đạo diễn vẫn không rời khỏi sân khấu, khoát tay. "Chủ nhiệm Ngô, ông không thấy là PK không có trì hoãn sao? Kha An Di thông minh bị thông minh hại."
Ngô Phong sửng sốt, nheo mắt lại, trầm tư.
Thời gian bất quá có vài giây, lại dài như một thế kỷ.
Tuy rằng không có ai vỗ tay hưởng ứng, Kha An Di vẫn như cũ cười tươi như hoa.
Diệp Phong nhợt nhạt mỉm cười, "Biên tập viên Kha thật sự là làm cho tôi khó xử, thực sự đây là câu hỏi hay để trả lời. Tôi có hơi nông cạn, rất thích khoe khoang, để ý một người, liền hận không thể nói cho cả thế giới đều biết, hy vọng được mọi người chúc phúc. Nhưng là..." Cô tạm dừng một chút. "Người dẫn chương trình nổi tiếng hàng đầu của Mỹ - Oprah Winfrey, những đối tượng phỏng vấn của cô ấy từ tổng thống đến siêu sao, học giả, mỗi một cái tên đều như sấm bên tai. Trong tiết mục của cô, các vị khách mời cứ như vậy tự nhiên mà bị cô làm cảm động, mở rộng lòng với cô, bởi vì cô rất chân thành. Cô ấy có thời thơ ấu không thể chịu đựng nổi, trải qua rất nhiều chông gai, cô ấy luôn dùng chuyện xưa của chính mình để thể hiện sự chân thành rất tự nhiên. Nếu có một ngày, tôi trở thành người chủ trì của 《Tinh dạ vi quang》, tôi nguyện ý kể ra tất cả chuyện của tôi từ xưa cho đến bây giờ. Đương nhiên, nếu biên tập viên Kha cũng có thể giống như Oprah Winfrey thể hiện sự chân thành, hôm nay nói không chừng tôi sẽ bị cô làm cảm động."
Dễ dàng, Diệp Phong lật ngược tình thế, trái banh lắc lư bay về phía Kha An Di.
Trong đầu Kha An Di ông lên một tiếng nổ vang, khóe miệng run rẩy dữ dội một lát. "Ý của cô Diệp là tên cô cũng như sấm bên tai sao?"
Diệp Phong trêu tức nhún nhún vai, "Biên tập viên Kha không định vị tôi như thế sao? Không như sấm bên tai, ai lại thích nghe chuyện xưa của một người qua đường Giáp?"
"Thực làm cho cô thất vọng rồi, tôi không phải Oprah Winfrey." Kha An Di đã rối loạn cả lên, không biết nên xử lý tình huống trước mắt như thế nào, vì thế, nói tiếp một câu ngốc ngếch.
"Đúng vậy, nhìn thấy được." Diệp Phong cười khẽ chỉ chỉ lên mặt. "Oprah Winfrey là người da đen."
Lần đầu tiên trong hội trường truyền ra tiếng cười.
Kha An Di miễn cưỡng cong lên khóe miệng, cười so với khóc còn khó coi hơn.
"Biên tập viên Kha, thời gian chính là vàng bạc, cũng không thể tùy tiện lãng phí đâu." Diệp Phong nhìn khắp bốn phía, "Chúng ta có phải nên cùng khán giả nói tạm biệt hay không?"
Nếu không phải vì mấy cái camera đối diện sân khấu, thì Kha An Di đã mất kiểm soát lao đến xé xác Diệp Phong rồi.
Hai người chào cảm ơn xong, ở chỗ cuối cùng trước khi vào hậu đài, có một nhóm nam ca sĩ lên biểu diễn, khi ngang qua vừa vặn chạm vai Diệp Phong, một người trong đó đột nhiên kéo tay Diệp Phong lên môi hôn, chớp mắt vài cái. "Cám ơn, Diệp Phong! Tôi rất vui được làm khách mời kỳ đầu tiên của cô."
Diệp Phong sửng sốt, có hơi khó hiểu.
"Gần đây cậu ấy bị cuốn trong phong ba vì cuộc hôn nhân bí mật, người hâm mộ đòi chết đòi sống, đang rất đau đầu!" Một biên đạo nói.
Diệp Phong hiểu rõ, nở nụ cười.
Mạc Phỉ đồng tình ôm vỗ Kha An Di, có lẽ cảm thấy không biết nói gì cho phải, ngây người một lúc, tìm lý do đi ra ngoài.
Mặt Kha An Di một lúc thì trắng một lúc thì xanh, tuy rằng không muốn thừa nhận như vậy, lại không thể không đối mặt với sự thực là đã thua. Cô vốn tưởng ở trên sân khấu làm cho Diệp Phong xấu mặt, không hạ được Diệp Phong, lại ép chính mình đến tuyệt cảnh. Bởi vì cô, càng giúp cho Diệp Phong bộc lộ sự thông minh cùng thong dong, khí khái.
Diệp Phong ngồi lặng yên, nghe tiếng ca bên ngoài, là bản làm lại bài hát cũ của Trương Học Hữu - 《Em trân quý nhất》.
Giờ này sang năm, cũng tại nơi này
Nhớ mang theo hoa hồng, đừng quên thắt caravat
Thời khắc đam mê hoàn mỹ, thật tình không mệt mỏi
Quá nhiều tình yêu sợ say, không có tình yêu, mỹ nhân cũng sẽ tiều tụy
Anh sẽ trao em hoa hồng đỏ,
Anh biết em thích rơi lệ
Em đừng lấy nước mắt cả đời cho một lúc 
Có thể ngày tương lai em tươi đẹp hơn
Anh học ở em niềm say mê trong tình yêu
Anh nguyện ý tay trong tay cùng nhau trên con đường tình
Em trân quý nhất
...
Không biết tại làm sao, con tim đột nhiên ẩm ướt.
Cô nhắm mắt lại, phòng hờ nước mắt tràn mi sẽ làm ướt lớp trang điểm.
Trong đêm dông tố, anh đưa tay nắm lấy cô...
Tiếng quạt máy vù vù, nhà ngang oi bức, anh ngây ngốc ôm cô, mồ hôi rơi trên mặt cô, mắt sáng như sao...
Sáu năm sau, gặp lại ở cửa thang máy, lòng của cô hốt hoảng, sự kinh ngạc vui mừng của anh...
Chậu lô hội nứt nẻ kia, cà tím thái lát...
Ngày kỷ niệm, anh tặng bó hoa hồng đầu tiên, trên sô pha triền miên...
Đêm khuya tĩnh lặng, anh ở bên tai cô thì thầm, khẽ hôn lên môi cô...
Hai mươi sáu ngày xa cách, nhớ nhung, rối bời, bực bội, cuối cùng ở trong lòng anh khóc như đứa trẻ...
Nắm tay âu yếm chụp quảng cáo trên đường, dựa vào khi Ngả Lỵ ra đi...
Tất cả đều là anh, đều là yêu.
Cô phút chốc mở mắt, nghe được Mạc Phỉ đang nói: "Cho mời hai người chủ trì."
Vỗ tay vang lên như sấm, pháo hoa tung bay.
Kha An Di đã đi ra, cô không có nhìn xem, Kha An Di nghiêm mặt trắng bệch, cũng không có can đảm nhìn cô.
Chủ tịch ban giám khảo cho lời bình: Kha An Di có đề tài thảo luận phù hợp với các điểm nóng đương thời, rất sáng tạo, nhưng không thể nắm chắc tiết tấu của tiết mục, không có đủ sự thông hiểu với khách mời, cứ thế tiết mục không khống chế được. Khi nói đến Diệp Phong, giọng của ông đã bị tiếng vỗ tay phía dưới nhấn chìm.
Âm nhạc vang lên, Mạc Phỉ tuyên bố kết quả cuối cùng, đột nhiên Diệp Phong giơ tay lên, "Tôi có thể nói vài lời không?"
Mạc Phỉ kinh ngạc nhìn cô, rồi chuyển mắt sang đạo diễn cùng chủ tịch giám khảo.
Hai người trao đổi ánh mắt một chút, gật gật đầu.
Diệp Phong cúi người chào một cái thật thấp gần chín mươi độ, dường như có hơi kích động. "Tôi vô cùng cảm ơn tổ chuyên mục đã cho tôi cơ hội này, để cho tôi có thể đứng trên sân đấu của CCTV, chủ trì tiết mục là việc tôi yêu thích. Đây là giấc mơ khi tôi còn đi học. Tôi không biết lần này có tính là hoàn thành ước mơ không nữa, xem như vậy đi! Nhưng, thực sự thực sự xin lỗi, tôi phải làm cho mọi người thất vọng rồi. Mỗi người đều có rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng trong tất cả thì chỉ có một việc đáng giá nhất. Khi tôi từ nước ngoài trở về, lựa chọn 《Đêm khuya khuynh tình》 của radio Thành Đô, ngoại trừ rằng tôi thích công việc này, còn bởi vì tôi thích giờ giấc đó nữa. Tính chất công việc của anh ấy không giống như những người làm việc lúc chín giờ sáng. Khi đi làm trời đã đầy sao, bình thường tan tầm đều đã khuya. Đêm khuya ở Bắc Kinh, tất cả những hoạt động ồn ào đều trở nên yên lặng, tôi có thể cùng với người tôi quan tâm cùng nhau đi dưới ánh sáng mờ nhạt của đường phố, đến một quán ăn hoạt động hai mươi bốn giờ ăn một chén cháo, hoặc uống một ly trà sữa. Chúng tôi sẽ cùng đọc sách, viết bản thảo, nói chuyện với nhau đến khi sao Mai lên cao, sau đó chúng tôi nói chào buổi sáng, lên giường nghỉ ngơi, tỉnh lại đã là giữa trưa. Điểm tâm của chúng tôi là cơm trưa của những người khác, chúng tôi sẽ cùng nhau làm việc, dọn dẹp nhà cửa, nói chuyện về công việc chuẩn bị cho buổi tối. Cơm trưa là bữa ăn phong phú nhất trong ba bữa, ăn xong chúng tôi cùng ra cửa, đều tự đến cương vị công tác của chính mình, gặp lại lại là đêm khuya... Đây là thời gian tôi phải rất vất vả mới tranh thủ đến được, tôi vô cùng quý trọng, cho nên tôi vẫn muốn cùng anh cùng bước. Xin cho phép tôi rút lui!"
Kha An Di chỉ cảm thấy như có một cú đấm vô hình quất thẳng vào, cô ta có một thoáng sững sờ choáng váng.
Diệp Phong rút lui, vậy vị trí người chủ trì cuối cùng vẫn rơi xuống đầu cô? Cũng giống như một cái bánh điểm tâm ngon lành, cô muốn, người khác ngại ăn no, tặng điểm tâm cho cô, ăn còn thơm sao?
Đây là thương hại, là bố thí, không, chính xác mà nói là nhục nhã.
*
"Aizz, Hiểu Sầm sao có thể sinh ra một cô ngốc như con chứ?" Ngô Phong thở dài.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Diệp Phong làm nũng liếc ông. "Chú Ngô, đừng nín nhịn, thật ra chú cảm thấy rất tự hào chứ gì!"
"Không có." Ngô Phong kiên quyết lắc đầu, "Con thả bồ câu cho CCTV hai lần rồi, Tiểu Phong Diệp, con đã hoàn toàn bị liệt vào sổ đen của CCTV, sẽ không có cơ hội lần thứ ba cho con nữa."
Diệp Phong lè lưỡi, ôm lấy cánh tay Ngô Phong, "Cho nên chú mau mau đưa con xuống lầu, phòng ngừa CCTV lấy gậy đuổi người."
"Con đó, không thấy đạo diễn cũng bị con làm tức xanh mặt, nếu không phải nể mặt mũi của chú, con đoán chừng không thể nào êm đẹp mà đi ra trụ sở CCTV."
"Có chú Ngô ở đây, con mới không sợ."
Ngô Phong nhéo cái mũi của cô, "Bớt ba hoa. Nhưng thật sự rất đáng tiếc, con rất thích hợp với vị trí đó. Kha An Di..." Ông chậc lưỡi.
"Con càng thích hợp 《Đêm khuya khuynh tình》."
"Không biết Hạ Dịch Dương nghe tin tức thế này, là thở dài hay là muốn cười đây?"
"Buổi tối con gọi điện thoại cho anh ấy, hỏi một chút."
Ngô Phong bật cười, ấn nút thang máy, Tần Phái từ bên trong đi ra, nhìn về phía Diệp Phong trừng mắt, thốt ra hai chữ: "Ngu ngốc!"
Diệp Phong xoay đầu, xem như không thấy.
"Bây giờ con muốn đi đâu?"
"Thành Đô radio đó! Vu Binh cùng Tiểu Vệ tới đón con."
Chờ ở bên ngoài cũng không phải Vu Binh cùng Tiểu Vệ, mà là Lâu Dương. Anh bắt tay với Ngô Phong, thay Diệp Phong mở cửa xe. Trên băng ghế sau là một thúc hoa hướng dương.
Diệp Phong mở lời: "Giám đốc Lâu không phải lại có mưu tính gì nữa chứ?"
Lâu Dương cười khẽ, "Hoa này không phải tặng cho cô."
"Vậy là?"
"《Lá cây tinh không》!"
Diệp Phong vuốt ve bó hoa, ngọt ngào cười, "Tôi đây thay mặt cô ấy nói cám ơn."
Tối nay, nhà ăn trong Thành Đô radio đèn đuốc sáng trưng, vừa ca hát vừa khiêu vũ. Diệp Phong uống một ly, lặng lẽ trốn ra hành lang, lúc này cô muốn nghe nhất là giọng nói của một người.
Cô nhẩm tính sự sai lệch múi giờ, sau đó bấm mã vùng quốc tế.
Lần đầu tiên là tín hiệu máy bận, lần thứ hai... là tiếng một người đàn ông thô lỗ, bô lô ba la quát tháo không ngừng, sau đó còn có tiếng người ồn ào, phát âm vô cùng kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.