Editor: Mờ Mờ
Trong phòng VIP hơi ồn ào, nhóm cậu ấm nhà giàu mỗi người đều dẫn bồ theo, người nào người nấy cũng xinh đẹp lộng lẫy, say khướt mơ màng.
Tuân Mộ Sinh đi một vòng mời rượu, vừa ngồi xuống thì Nhiễm Túc đã đưa cho hắn một ly nước trái cây. Hắn cười cười, uống một ngụm nước trái cây rồi đá lưỡi với Nhiễm Túc, tay trái nhân tiện mò xuống mông đối phương.
Nhiễm Túc vẫn còn nhỏ, không chịu nổi sự kích thích như vậy, bị hôn tới đỏ bừng cả mặt, đôi tay cậu chắn trước ngực của đối phương, muốn từ chối lại không dám đẩy ra.
Ở trước mặt một đám bạn thân, Tuân Mộ Sinh cũng không đùa quá trớn, hôn mấy phút rồi buông Nhiễm Túc ra, nhìn thấy đôi mắt ươn ướt của cậu tình nhân nhỏ thì hắn rất khoái chí: “Sao ngây thơ thế?”
Nhiễm Túc ngại ngùng, cúi người xuống nằm gối lên đùi hắn như một bé thú cưng. Hắn dựa người ra sau, tay phải lơ đãng nhéo nhéo chiếc gáy của cậu, điệu bộ y hệt như lúc chơi đùa với chú Alaska ở nhà.
Cửa phòng VIP lại mở ra, người tới chào hỏi với mọi người, không thấy Tuân Mộ Sinh đâu, hắn ta la lên: “Cậu Cẩu đâu? Chẳng phải cậu ta là đứa đầu têu kêu mọi người tới à? Sao còn chưa tới nữa? Tôi đang muốn xem bồ mới của cậu ta như thế nào đây này.”
“Diệp Tam, cậu chán sống rồi nhỉ?” Tuân Mộ Sinh giơ tay gọi hắn ta, ngoài miệng thì hù dọa nhưng trên mặt chẳng thấy tức giận gì cả. Nhiễm Túc vịn đùi hắn ngồi dậy, nhìn ra sảnh trước của phòng VIP.
Mấy cậu ấm nhà giàu cười đùa ầm ĩ, thi nhau gọi “cậu Cẩu” om sòm. Có vài người mới tới không rõ tình hình trong đó, bèn nhỏ giọng hỏi “cậu Cẩu” nghĩa là gì.
Nhiễm Túc cũng tò mò, rụt rè giật nhẹ góc áo của Tuân Mộ Sinh: “Anh ơi, sao anh ta lại mắng anh?”
Tuân Mộ Sinh cười khẽ, trái lại là Diệp Phong Lâm cầm rượu đi tới tiếp lời cậu: “Cậu ta ấy, từ nhỏ tới lớn bị gọi là “Cẩu Mộ Sinh” không biết bao nhiêu lần rồi.”
Nhiễm Túc núp ra sau, hơi sợ sệt nói: “Anh nghe thấy hết rồi hả?”
“Thính lực của tôi rất tốt.” Diệp Phong Lâm ngồi xuống bên cạnh Tuân Mộ Sinh: “Cẩu Tử, không giới thiệu tí à?”
Tuân Mộ Sinh nhướn mày, biếng nhác liếc nhìn Diệp Phong Lâm, sau lại rút điếu thuốc ra, vờ như chẳng nghe thấy gì.
Nhiễm Túc vội vàng sáp lại gần châm thuốc cho hắn, không biết có nên nói chuyện hay không. Mãi tới khi Tuân Mộ Sinh nhả ra một vòng khói trắng làm mờ tầm nhìn, cậu mới thoáng lấy được can đảm, dè dặt nói với Diệp Phong Lâm: “Anh Diệp, từ “cẩu” nghe không hay, anh đừng nên gọi anh Tuân như thế nữa.”
Vừa nói xong, Tuân Mộ Sinh và Diệp Phong Lâm đều nhìn cậu chằm chằm, người trước thì đăm chiêu, người sau lại hơi nghiền ngẫm.
Cậu nhìn không hiểu gì.
Chốc lát sau Tuân Mộ Sinh bật cười, ôm chầm bả vai cậu, hất cằm với Diệp Phong Lâm: “Thấy chưa, cậu bé này rất bảo vệ tôi đấy. Chỉ cần có em ấy ở đây thì sau này cậu với anh Kiều đừng có hòng bắt nạt tôi nữa.”
Nhiễm Túc bị nói mà ngại ngùng, ỡm à ỡm ờ giãy giụa vài cái tượng trưng, sau mới rụt rè nói: “Anh ơi, ban nãy em có nói gì sai sao?”
Tuân Mộ Sinh híp mắt lại, kề sát bên tai cậu cười cười: “Không có, sau này cứ tiếp tục giúp tôi dạy dỗ tên Diệp Tam đểu cáng này đi.”
Hơi thở ấm áp làm vành tai Nhiễm Túc nhột nhột, cậu rụt cổ lại, lấy lòng nói: “Anh ơi, em muốn đi vệ sinh một lát.”
“Đi đi.” Tuân Mộ Sinh miết eo cậu một cái: “Đi chơi với bọn họ chút đi, đừng ngồi mãi như thế.”
Nhiễm Túc rất thông minh, biết ý của hắn là bảo cậu tránh sang chỗ khác, vội vàng đứng dậy, trước lúc đi thì bị Diệp Phong Lâm gọi lại.
Diệp Tam cười nói: “Lần sau thử gọi “Cẩu Mộ Sinh” cho cậu ta nghe xem, chắc chắn cậu ta sẽ vui lắm.”
Nhiễm Túc ngạc nhiên nhìn Tuân Mộ Sinh một cái, chỉ thấy cậu Tuân giơ chân đạp Diệp Phong Lâm, ngước mặt lên xua tay với cậu, nói một câu cảnh cáo chẳng hề có chút uy hiếp nào: “Không được gọi như thế đâu nhé, nếu không xem tôi trừng phạt em thế nào.”
Nhiễm Túc thấy hơi là lạ, lúc nói câu “Không được gọi như thế”, trong mắt Tuân Mộ Sinh chẳng những không buồn bực hay tức giận, mà thậm chí còn có chút vui vẻ. Nét mặt ấy dường như làm người ta cảm thấy rằng cậu Tuân mong được người ta gọi mình là “Cẩu Mộ Sinh”.
Sao có chuyện đó được chứ? Nhiễm Túc lắc đầu, đi về phòng vệ sinh. harry potter fanfic
“Cậu tóm được đứa nhỏ này lúc nào thế?” Đợi đến khi Nhiễm Túc bị dẫn đi chơi xúc xắc, Diệp Phong Lâm mới nói: “Nhìn ngoan hiền lắm, cũng rất lanh lợi hiểu chuyện, tốt hơn bé nào đó cậu chấm hồi đợt trước nhiều.”
“Tháng trước.” Tuân Mộ Sinh gẩy tàn thuốc: “Học sinh đại học, học Bách khoa, vẫn còn ngây thơ.”
“Tôi bảo sao, hèn chi non nớt thế.” Diệp Phong Lâm “chậc” một tiếng: “Chán ngủ với mấy em siêu sao rồi chứ gì?”
“Phiền.” Tuân Mộ Sinh cầm ly nước trái cây lên, ánh mắt chợt sâu xa.
“Hửm?” Diệp Phong Lâm vắt chéo hai chân: “Phiền? Một cậu ấm như cậu, không cần lo ăn, không cần lo mặc, không lo giấc ngủ, còn phiền cái gì nữa?”
“Mấy em siêu sao cậu nói đấy, ở cạnh tôi càng lâu thì càng chẳng có hương vị của ‘anh ấy’ nữa.” Tuân Mộ Sinh nói: “Anh ấy thì sao lại… Dẹp đi không nói nữa.”
Diệp Phong Lâm thở dài: “Đến chiếc lá còn chẳng có cái nào giống nhau hoàn toàn, huống chi là con người? Tìm được người giống hao hao thì đã tốt lắm rồi, mà cậu cũng cứng đầu, bao nhiêu năm rồi vẫn còn nhớ mãi không quên.”
“Tôi không giống cậu.” Tuân Mộ Sinh nói: “Anh ấy là mối tình đầu của tôi, tôi sẽ nhớ mãi cả đời.”
“Mối tình đầu cái quần! Cậu còn chưa sờ được tay người ta nữa là.” Diệp Phong Lâm ngập ngừng: “Trừng tôi làm qué gì? Tôi có nói sai đâu nào.”
“Đệt!” Tuân Mộ Sinh vứt bật lửa lên bàn, phát ra một tiếng “keng”.
Nhiễm Túc đang chơi xúc xắc nghe thấy tiếng thì nhìn sang, nhưng chớp mắt đã bị mấy người khác kéo đi chơi tiếp.
“Cẩu Tử, cậu làm như vậy rất nhảm nhí.” Diệp Phong Lâm đổi cách nhấn mạnh, lời nói thành khẩn: “Cậu có thử đếm lại chưa, mấy năm nay cậu đã quen với bao người rồi? Gì mà siêu sao này, rồi cảnh sát duy trì trật tự trong cơ quan này, còn có…”
“Đây không gọi là quen.” Tuân Mộ Sinh cắt ngang: “Tôi không yêu đương với bọn họ.”
“Chẳng qua cậu cảm thấy bọn họ giống như người kia nên mới ngủ với bọn họ mà thôi.” Diệp Phong Lâm lắc đầu: “Đây là chuyện tôi và anh Kiều lo lắng nhất.”
Khóe môi Tuân Mộ Sinh cong cong: “Không có gì đáng lo cả, tôi có đeo bao, hơn nữa tất cả những người lên giường với tôi đều đã trải qua kiểm tra sức khỏe chuyên nghiệp.”
“Tôi không nói an toàn hay không an toàn, về mặt này thì cậu là chuyên gia rồi, tôi không lo lắng gì cả.” Diệp Phong Lâm tự rót một ly nước trái cây cho mình: “Ý của tôi là, đã tới lúc cậu phải tìm một người để yêu đương lâu dài đàng hoàng rồi.”
Tuân Mộ Sinh như cười như không, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên, lát sau mới hừ một tiếng: “Diệp Tam, đây không giống với lời cậu sẽ nói.”
“Thế tôi không được tâm sự thật lòng với cậu à?”
“Không phải phong cách của cậu, cậu chơi bời lêu lổng như thế, có bao giờ thật tình vậy đâu.”
Diệp Phong Lâm lườm hắn một cái, không thèm so đo: “Năm nay cậu cũng ba mươi rồi, không thể cứ mãi ăn chơi hoài như vậy chứ? Nhìn thấy ai giống thì tóm về chơi, qua một khoảng thời gian thấy không giống thì đá văng đi. Ở đâu ra mà có nhiều người giống anh ấy như vậy, sau này không tìm thấy nữa thì biết phải làm sao đây?”
Tuân Mộ Sinh nói rất thoải mái: “Không sao cả, vậy thì cứ ở một mình thôi.”
Diệp Phong Lâm lắc đầu: “Cậu học sinh đại học kia đủ hai mươi không?”
“Đủ rồi. Hai mốt.” Tuân Mộ Sinh gọi thêm rượu: “Sao hả, cậu tưởng em ấy mới mười tám à?”
“Năm đó người kia cũng mười tám.” Diệp Phong Lâm nghĩ ngợi một lát, nói thêm: “Hồi cậu gặp anh ấy là mười bảy tuổi, tôi nhớ đúng không?”
“Đúng rồi.” Tuân Mộ Sinh nở nụ cười: “Trí nhớ cực tốt. Thế nên cậu nghĩ những người tôi ngủ đều mười tám sao?”
Diệp Phong Lâm nhíu mày, không nói gì.
“Con nít mới lớn không hiểu chuyện, không có năng lực suy nghĩ, cứ lừa gạt vài cái là đã mắc câu.” Tuân Mộ Sinh nói: “Tôi không cầm thú vậy đâu, đi lừa gạt tình cảm của bọn họ. Cậu nói đúng, người tôi tìm đều là mấy đứa nhỏ, nhìn bề ngoài thì khoảng chừng mười tám nhưng thực tế toàn là hai mươi tuổi trở lên thôi, có khả năng phân biệt đúng sai. Bọn họ biết bản thân muốn thứ gì, đi theo tôi là vì có mưu đồ với tôi.”
Khóe môi Diệp Phong Lâm run rẩy: “Cậu cũng hiểu rõ bọn họ quá nhỉ.”
“Tóm lại là chia tay trong êm đẹp, bọn họ có mưu đồ với tôi, nhiều lắm cũng chỉ vì tiền tài địa vị, tôi có thể cho bọn họ hết. Tôi cũng có tính toán với bọn họ, điều tôi muốn…” Tuân Mộ Sinh xoa mi tâm: “Bọn họ có thể cho, mà cũng không thể cho.”
Yên lặng một lúc, Diệp Phong Lâm nói: “Chẳng phải bây giờ cậu đã không nhớ rõ dáng vẻ của người kia rồi sao?”
“Nhớ rõ chứ, sao lại không nhớ rõ.” Tuân Mộ Sinh nói xong lại cười khổ xoa trán, thấp giọng nói: “Lâu quá rồi, đúng là hơi mờ nhạt. Nhưng nếu anh ấy đứng trước mặt tôi thì chắc chắn tôi chỉ cần liếc mắt một cái thôi là có thể nhận ra được anh ấy.”
“Đừng nói nếu như.” Diệp Phong Lâm nói: “Lúc đó tôi không biết cậu lại để ý anh ấy tới như vậy, để ý tới nỗi mười mấy năm rồi mà còn nhớ mãi không quên. Sớm biết như thế thì tôi và anh Kiều sẽ giúp cậu đi tìm anh ấy bằng mọi cách.”
“Nói nghe dễ thế. Tìm ở đâu?” Tuân Mộ Sinh lại châm điếu thuốc: “Anh ấy đi tới chỗ đó, đừng nói ba người chúng ta, mà có kêu gọi toàn bộ các anh em thì cũng chưa chắc gì đã tìm được anh ấy.”
“Vậy bây giờ thì sao?” Diệp Phong Lâm nói: “Bây giờ cậu còn muốn tìm anh ấy không?”
“Muốn chứ, sao lại không muốn.”
“Nhưng cậu lại không đi tìm.”
“Tôi…”
“Cẩu Tử, có phải cậu sợ anh ấy đã…”
“Không có!” Tuân Mộ Sinh vội vàng cắt lời, lần đầu tiên trong mắt lóe lên sự khó chịu: “Đừng nhắc cái chữ đó với tôi, anh ấy sống rất tốt, chỉ do tôi không tìm ra anh ấy mà thôi.”
Diệp Phong Lâm im lặng một lúc lâu: “Được rồi, cậu vui là được.”
Cuộc vui kéo dài tới rạng sáng, Hàn Lư không chỉ là câu lạc bộ mà còn là khách sạn, có người dứt khoát ôm người tình bé nhỏ đi vào phòng suite, có người còn chơi chưa đã, la làng đòi đi thêm tăng nữa.
Nhiễm Túc chịu không nổi, uống hộ cho Tuân Mộ Sinh vài ly đã đỏ bừng cả mặt nằm nhoài ra không nhúc nhích nữa, lúc đi về thì ngoan ngoãn vùi đầu vào lồng ngực của Tuân Mộ Sinh, không ồn ào không quấy rối, so với mấy người tình nhỏ ở trong phòng VIP kia thì ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Tài xế đã sớm chờ ngoài sảnh, Tuân Mộ Sinh đỡ Nhiễm Túc vào ghế ngồi phía sau xe, động tác cũng xem như dịu dàng. Nhiễm Túc vẫn chưa ngủ, dáng vẻ say chuếnh choáng hết sức đáng yêu sáng sủa. Cảnh đêm ngoài xe tỏa ra ánh sáng lung linh, Tuân Mộ Sinh để cậu dựa vào lồng ngực mình, đắm đuối ngắm gương mặt cậu.
Đôi mắt của cậu giống người kia nhất, sạch sẽ, sâu sắc, lúc nhìn người khác như tỏa ra ánh sáng.
Nhưng cậu nhắm mắt lại, che khuất đi tia sáng kia.
Từ đó đến nay Tuân Mộ Sinh chưa bao giờ thấy dáng vẻ người kia nhắm mắt ngủ say, hắn không khỏi nghĩ, nếu lúc này người nằm trong lồng ngực mình là anh ấy, phải chăng dáng vẻ cũng giống như vậy?
Xe chạy chầm chậm, chỉ một lát sau, Tuân Mộ Sinh buông Nhiễm Túc ra, khó chịu xoa huyệt Thái Dương.
Diệp Phong Lâm nói rất đúng, hắn đã không nhớ rõ được dáng vẻ của anh ấy nữa. Anh ấy trong ký ức ngày càng trở nên mơ hồ, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được dáng vẻ khi anh ấy dựa vào lồng ngực mình ngủ say là như thế nào.
Có lẽ qua mấy năm nữa, rồi mười mấy năm nữa, hắn thật sự sẽ quên mất anh ấy.
Đầu Nhiễm Túc hơi choáng nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, giây phút bị đẩy ra thì cậu lập tức biết được Tuân Mộ Sinh đang tức giận, yên lặng quan sát một lúc, không dám tới gần chỉ đành phải rúc vào trong góc giả vờ ngủ.
Tuân Mộ Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ, dù ánh mắt hay đường nét gương mặt đều toát lên vẻ lạnh lùng xa cách.
Xe chạy tới đường Vũ Hồng – đây là nơi đóng quân của các đài truyền hình, đài phát thanh, tòa soạn và các đơn vị khác ở Trọng Thành, bởi vì nhân viên của bộ phận truyền thông làm việc rất khuya nên các quán ăn và cửa hàng tiện lợi dường như mở cửa suốt hai mươi bốn giờ, việc buôn bán làm ăn của các quầy quán đều cực kỳ tốt.
Chạy qua khu phố xá rộn ràng, Tuân Mộ Sinh thôi không nhìn nữa, kêu tài chuyển sang đường khác, lái nhanh hơn chút.
Tài xế rẽ hướng ở giao lộ, tăng tốc chạy về phía đường chính.
Bên trong gương chiếu hậu chợt lóe lên một bóng người suy sụp vì mệt nhọc.
Hết chương 2