Thiên Duyên

Chương 27:




Gia tộc Valley suy tàn, cách duy nhất để gia tộc tiếp tục trụ vững thêm một thời gian chính là liên hôn với hoàng thất. Mà hoàng thất lại chỉ có hai nàng công chúa, một đã hứa hôn, một lại còn quá nhỏ. Thật ra tuổi tác cũng không phải vấn đề lớn nhất, vấn đề là đệ nhị công chúa là bảo bối của hoàng đế và hoàng hậu, tất nhiên một kẻ không có tài cán, gia tộc lại mục rỗng như Valley Ray không thể trở thành đối tượng phù hợp cho công chúa.
Vậy còn cách nào? Tất nhiên là còn Valley Sienna, vị công nương có tư sắc, lễ nghi thông thạo còn có chút thông minh đảm đang này. Chỉ cần Sienna được gả cho thái tử, may mắn trở thành hoàng hậu thì gia tộc Valley khỏi lo về sau. Còn không, chỉ cần trở thành một người được thái tử yêu thích cũng đủ chu cấp tiền bạc cho họ hết đời này.
Đó là lí do mà nàng ngồi ở đây, trên bàn trà có bốn người giữa bữa tiệc náo nhiệt. Chàng trai phong độ ngồi ở bàn bên kia với mái tóc vàng sáng, đôi mắt sắc lạnh ắt hẳn là hoàng thái tử. Mà nàng cũng có thể chắc chắn rằng đó là Hàn Diệp. Phần vì ngoại hình không lẫn đi đâu được, phần vì hắn là nam chính… Haha, cái tên tự mãn.
“Vậy… ngài thấy con gái tôi thế nào? Con bé rất giỏi sổ sách, có thể giúp ngài quản lí trên dưới rất tốt đó, lại còn rất đẹp nữa.” Công tước ra sức nịnh bợ. Sienna chỉ lẳng lặng nhìn hắn mà không nói gì, không sợ hãi cũng không thoải mái, nhìn sơ qua còn tưởng nàng đang vô cùng ngoan ngoãn nghe trò chuyện.
“Rất tiếc nhưng ta phải nói là ta không có hứng thú với công nương, công tước vẫn là thôi ý nghĩ này đi.” Hoàng thái tử thẳng thừng từ chối. Sienna khẽ cười. Nàng biết ngay mà, làm gì có chuyện dễ như thế. Người ngoài có thể không biết, chứ hoàng thất thì sao lại không biết hoàn cảnh của gia tộc Valley được? Sợ là họ còn đang rình rập chờ thời cơ để xóa sổ tất cả.
“Hoàng thái tử à hay người thử nghĩ lại đi. Ngài xem con bé rất tốt, mọi mặt đều tốt…” Rosetta đẩy nhẹ lưng nàng. Nàng cau mày nhìn nàng ta, muốn mở miệng nói gì đó rồi lại thôi. Nàng nhìn trang phục rồi cả trang sức trên người nàng ta, rực rỡ chói mắt lấn át hơn cả. Toàn bộ số tiền đó đều là Sienna cố gắng xoay sở kiếm về, nhưng nghiễm nhiên lại không được hưởng đồng nào, toàn bộ phải dâng cho mẹ con nàng ta người mua sắm, người ăn chơi.
Vì Sienna tính tình có phần nhút nhát, vậy nên nàng ấy luôn nhẫn nhịn, lấy lễ nghi làm đầu, chưa bao giờ dám cãi ý người lớn nên Rosetta chẳng coi nàng ra gì. Gia tộc công tước thì vẫn đinh ninh là công tử mới là người thừa kế gia tộc nên từ nhỏ đã cưng chiều Ray, không coi trọng Sienna mấy, tới tận bây giờ vẫn vậy.
Nhưng không lâu đâu, hôm nay trở về nàng sẽ chặn đứng mấy cái miệng ăn bám này.
- -----------------
Vì bị từ chối ở giữa bữa tiệc nên gia tộc Valley đã trở thành trò cười cho cả giới quý tộc. Công tước vừa thẹn vừa tức giận, vừa về tới dinh thự là liền mắng: “Mày là cái đồ vô dụng! Ngay cả một chút trò vặt để hoàng thái tử chú ý cũng không biết dùng!”
“Không phải tao đã dạy mày rất kĩ là mày cần phải làm gì rồi sao? Sao lúc đó mày cứ ngồi đơ ra đó vậy? Đúng là cái đồ ăn hại mà!” Rosetta, người phụ nữ dựa vào thủ đoạn câu dẫn đàn ông mà leo lên được tới vị trí công tước phu nhân, bực dọc lên tiếng.
“So với một người là công tước mà lại khốn đốn tới mức đem bán con gái, một người phụ nữ chẳng biết gì ngoài tiệc trà, váy áo, trang sức và dụ dỗ đàn ông, cùng với một đứa chỉ biết cờ bạc rượu chè với gái gú, tôi không biết ai mới là người ăn hại và vô dụng.” Nàng nhìn tên thanh niên đang tuổi trai tráng mà vóc người ốm tong, ngồi vắt chân trên sofa trêu ghẹo một nữ hầu mà không khỏi khó chịu.
“Mày nói gì hả? Hôm nay mày dám nói vậy à?” Công tước vô cùng tức giận, xăm xăm đi lại chỗ nàng. Sienna đến gần chỗ Ray đang hút thuốc, nó phà khói thuốc ra rồi cười: “Sao? Chị bị từ chối rồi chứ gì? Tôi nói rồi, cỡ như chị chẳng có tí quyến rũ nào thì sao mà lọt được vào mắt xanh của thái tử.”
“Đúng là một gia đình cực phẩm. Vừa hay các người có mặt đầy đủ, tôi muốn nói điều này.”
Công tước và phu nhân chững lại, dường như trong lòng ai cũng có một dự cảm bất an. Họ tự biết họ còn vênh váo được tới ngày nay đều do Sienna, nhưng mọi hôm nàng đều rất nghe lời kia mà?
“Mày… mày muốn gì?”
“Tiền trong nhà này, từ lâu đều do tôi mới có được. Tôi cảm thấy, để cho mấy người làm chuyện dư thừa trên số tiền đó thật sự không đáng chút nào. Mà dù tôi đã nói bao lần thì hình như các người đều không nghe nhỉ? Vậy chỉ còn cách…” Sienna búng tay, một lớp gì đó giống như bụi ma thuật bao phủ toàn dinh thự. Rosetta ngơ ngác nhìn rồi hỏi: “Mày vừa làm gì?”
“Sắp tới, tốt nhất hai mẹ con bà ngoan ngoãn ở nhà đừng có mà đi gây sự nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.