Thiên Duyên

Chương 26



Hàn Diệp thần quân ở núi nghĩa lĩnh chăm chú quan sát qua quả cầu thủy tinh, cho tới tận lúc linh hồn Tử Doanh xuất khỏi cơ thể mới ngừng mắt. Cảm giác rạo rực trong người làm hắn choàng tỉnh. Theo dõi Tử Doanh mà hắn cứ nghĩ mình đã trở thành Hàn Diệp trong thế giới đó. À không, chính xác thì kia vẫn là một mảnh hồn của hắn.

Nhưng Tử Doanh ở thế giới này thật sự vô cùng kì lạ, kì lạ tới mức hắn nghi ngờ liệu đây có phải là cô? Phải chăng vì trước khi rời đi, cô đã được biết rằng mọi người ở thiên giới không thể giám sát mình nên mới làm càng như vậy?

Hàn Diệp bần thần nhớ lại, khoảng thời gian mà Tử Doanh “theo đuổi” hắn. Thập nhất công chúa lần đầu gặp hắn ở yến tiệc, đôi mắt đã cong lên đầy thích thú, trong đó tràn đầy ý tứ muốn chiếm lấy hắn. Không nhầm đâu! Là khát vọng chiếm hữu rất mãnh liệt. Nhưng điều đó cứ như là thoáng qua. Sau đó, Tử Doanh lại là cô công chúa mềm yếu, thích dựa dẫm và nhõng nhẽo với Thiên đế để đạt được điều mình muốn.

Sau đó, nàng lui tới núi Nghĩa Lĩnh thường xuyên hơn, lúc nào trên môi cũng mang nụ cười tươi rói và bộ dạng nhu nhược yếu đuối, một nữ tiên hoàn toàn vô hại. Nhưng ánh mắt ngày ấy của nàng đã làm Hàn Diệp không tài nào an lòng được, cứ luôn cảm thấy Tử Doanh nhất định đang che giấu một bí mật nào đó.

Mà qua hai kiếp vừa rồi, mưu kế và thủ đoạn của nàng càng làm sự bí ẩn đó tăng lên gấp bội. Vô tình, sự bí ẩn đó lại làm nên sức hút, khiến Hàn Diệp không thể rời mắt.

Rõ ràng nàng có rất nhiều mưu kế dụ dỗ đàn ông, nhưng sao trước giờ chưa từng dùng trên người hắn? Hay nàng nghĩ hắn sẽ thích kiểu người nhu nhược, yếu đuối nên cố tình làm vậy?

Hắn mệt mỏi dựa người vào gối, chờ đợi kiếp kế tiếp, cũng âm thầm chỉnh lại một số thứ.

- --------

Lần này Tử Doanh tỉnh lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Cách bày trí, trang phục và ti tỉ mọi thứ đều hoàn toàn khác với hai kiếp trước đây ở Thiên cung. Mà cũng không hoàn toàn khác cho lắm, nàng đã từng thấy cách bày trí và trang phục tựa thế này, ở phim trường…

“Không lẽ…” Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Nàng lật chăn lên, vội vã chạy tới trước gương và nhìn gương mặt trong gương. Mái tóc màu đen óng mượt, gương mặt trái xoan tinh xảo và váy ngủ đậm chất phương Tây.

Kí ức kéo tới, lần này cô xuyên thẳng vào một tiểu thuyết khá quen thuộc - quyển tiểu thuyết được cải biên thành phim mà cô vừa đóng ở kiếp trước. Sẽ thật tuyệt nếu cô tiếp tục được vai nữ chính. Nhưng không, ngoại hình này và cái tên này, cô là một trong những nhân vật nữ phụ.

Là một trong những, tức là chỉ là một nhân vật phụ nhỏ, còn không phải là nhân vật phản diện lớn như hai kiếp trước. Nguyên chủ tên là Valley Sienna, một công nương quý tộc của đế quốc. Nghe sang không? Nhưng thực chất nó lại không sang như vẻ bề ngoài. Công tước Valley không có năng lực, lại có người vợ và con trai chỉ biết tiêu xài phung phí. Dù cho công nương Sienna có chút tài năng, cũng không đủ khả năng quán xuyến mọi thứ. Gia tộc công tước Valley nhìn có vẻ hào nhoáng, thực chất lại đang suy tàn từng chút một. Cứ cái đà này, chỉ vài năm nữa, Valley chỉ còn là cái tên trong sử sách.

Quan trọng là, dù là công nương thì Sienna cũng không được thương yêu gì cho lắm. Vì công tước phu nhân hiện tại - Rosetta là kế phu nhân, tức là mẹ kế của Sienna. Cả đứa em trai Valley Ray cũng vậy. Hai mẹ con họ ăn chơi thành thói, làm cho Valley từ một gia tộc có tiền có quyền trở thành một cái kho rỗng tuếch.

“Sienna! Mày còn không dậy nữa? Muốn chờ tới chừng nào?” Tiếng quát tháo của Rosetta ở ngoài cửa làm cho nàng giật mình. Ừ hử? Giờ họ nghèo tới mức phải cắt giảm cả tiền thuê người hầu sao? Nàng sẽ không thành Lọ Lem chứ? Hahaa, đùa thôi, có mơ mới làm được vậy.

“Tôi ra ngay.” Chữ ngay của nàng kéo dài nửa tiếng, vì nàng không quen với trang phục và các loại trang sức ở đây. Lúc nàng ra ngoài, Rosetta và công tước đã tức giận tới đỏ mặt. Công tước chất vấn: “Mày làm gì mà lâu như vậy? Có biết hôm nay đi gặp ai không?”

“Chỉ tay vào mặt người khác là lễ nghi quý tộc mà người được dạy sao, thưa cha?” Nàng đang vô cùng mất kiên nhẫn, vì gương mặt của ả Rosetta cứ hao hao một người mà nàng ghét. Và cả cái nết không thể chịu nổi của cái nhà này nữa. Ôi! Chịu đựng hai kiếp đã là quá đủ rồi.

“Mày… nhưng tao là cha của mày! Tao muốn thế nào là chuyện của tao!”

“Ồ, một người cha vô dụng.” Sienna thẳng thừng nói. Sự thay đổi đột ngột từ một cô gái nhát gan thành người thế này làm cho cả hai người kia ngạc nhiên.

“Mày vừa nói gì hả?”

“Tôi nói, ông là một người cha vô dụng. Và hãy đi nhanh lên trước khi vị khách quý nào đó của ông cáu giận tới mức bỏ về.”