Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 158: Giao phong · Thần tử thật giả




Khanh Ngũ cưỡi Bạch Hổ, khí thế kinh người chỉ trong nháy mắt đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người. Vì thế cũng không có ai chú ý tới việc bạn rồng có bộ vuốt nhân cơ hội xoa nhẹ đỉnh đầu lão hổ thêm vài cái, mà lão hổ thì bày ra vẻ mặt uất ức.
Thằn lằn chết bằm, thằn lằn khốn kiếp!
Ngươi đợi đó cho lão tử!
Đợi ngày lão tử cưỡi ngươi nhất định sẽ bẻ cặp sừng của ngươi!! —— Thời điểm Bạch Hổ oán thầm, trong đầu liên tưởng hình ảnh mình cưỡi tiểu Bạch Long, mà trên cặp long sừng của Bạch Long cài thêm vài bông hoa đỏ thắm, trên đuôi đeo ruy băng, còn mình thì ngồi ở trên mình rồng, uy phong lẫm lẫm cưỡi hắn ngao du chân trời, còn phải đặt cho hắn cái tên!!
Đúng rồi! Cứ gọi là Bạch Hồng! Không không, bằng không thì hãy đặt là Thương Nguyệt đi?
Không, dường như cái tên này không đẹp lắm, đúng rồi, gọi là Bích Hộc đi!! Cái tên này rất hay! Ấy, có thể hài âm nghe không thuận tai lắm nhỉ? Thôi cứ gọi là Hổ Bích vậy?
Lão hổ vẻ mặt cao thâm suy tư.
Rốt cục, Bạch Hổ cũng chở Khanh Ngũ vào long môn, càng đi tới thì trận thế Kỳ tộc càng long trọng, đi qua một đoạn hành lang hẹp dài thì trước mắt cũng sáng sủa hẳn ra.
Trước mặt chính là khoảng sơn cốc bằng phẳng trống trải, trong cốc ngay cả một thân cây cũng không có, liếc mắt một cái chỉ có thể ngắm được vách núi bủa vây bốn phía.
Chỉ cần một trong số đó đã cực kỳ mênh mông, quả nhiên là đủ để chứa được vạn người cũng dư dả.
Trong cốc có một cái đài hiển nhiên là gần đây mới xây mới hoàn toàn, trên vách đá có bày bàn tế thần, có tượng thần hình rồng cộng thêm mười hai lão giả mặc áo bào trắng đồng thời ngồi xếp bằng trên bậc thang bên dưới, yên lặng cầu nguyện, vô số tộc nhân trong Kỳ tộc quỳ sát dưới đất.
Cả đám đều thành kính cầu nguyện, tiếng ca trang nghiêm thần thánh, lại có một cái trống thật to. Bên mặt trên có chạm khắc một cái đuôi rồng giương nanh múa vuốt, một người nâng tay, giơ dùi, điểm trên cái trống hình rồng chạm khắc kia, nhịp trống hùng hồn đan với tiếng ca ngâm, tiếng vọng dội vang khắp bên trong. Tình cảnh này quả thật cực kỳ trang trọng vô cùng thần bí, làm người ta không khỏi kính sợ vừa tiến vào bên trong không khỏi thu liễm bớt sự khinh cuồng.
Bạch Hổ tiến vào trong đám người đang cầu nguyện, nhưng không ai cảm thấy bối rối.
Những người đó biểu tình rét nguội, đã rơi vào trong cảnh giới sùng bái thần minh không thể tự kềm chế, hình như không phát giác ra việc mãnh hổ dạo chơi trước mặt.
Đợi Bạch Hổ bước lên bậc thang đi lên trên thần đài, cuối cùng cũng có một vị trưởng lão đang tĩnh tọa trên bậc thang lên tiếng: “Chỉ có thần tử, mới có tư cách đi lên thần đài, nều chưa chứng thực được thân phận của ngươi trước, không được vượt thánh quy trong tộc của ta, mong rằng Khanh công tử kiên nhẫn chờ.”
Vì thế Khanh Ngũ sờ sờ đầu lão hổ bảo: “Tuyết Điện, chờ ta một chút.” Dứt lời phi thân lên, vững vàng đáp ở trên mặt đất, chẳng qua lúc rơi xuống đất trong tư thế ngồi xếp bằng. Giống như những trưởng lão kia, hắn tạm thời ngồi xuống dưới đài. Còn lão hổ thì ngồi xổm chân sau xuống, giống chỉ con mèo bự ngồi xổm ở bên cạnh hắn, uy nghiêm mà nhìn mọi người.
Tiểu Thất cũng đi theo lên, yên lặng ẩn mình ở một chỗ tối ở trên thần đài, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Mà lúc này, bọn người Đại Bảo thủ ở một cửa bên sườn khác, dựa vào tuyệt đỉnh khinh công bám trên vách đá dần dần tới gần đỉnh núi.
Ngọn núi kia cách mặt đất cũng không xa, nhiều lắm chỉ có vài chục trượng chẳng qua mũi đá ngọn hoắc, vách núi giống như mặt kính khó có thể leo lên. Có điều những thứ này không làm khó được hai người Đại Bảo, Lăng Vân một thân khinh công siêu tuyệt.
Về phần Đại Ngư công tử, cả người hắn với vách đá tạo thành một góc vuông cứ thế leo lên —— Trâu bò có phép thuật chính là đây.
Lăng Vân nhìn thấy tư thế của Đại Ngư công tử, thiếu chút nữa từ vách đá té xuống, Đại Ngư công tử hoàn toàn đảo điên quy luật trọng lực.
Lúc này, trăng treo đầu cành, bên ngoài sơn cốc truyền tin tức đến, đoàn xe của Tô Linh đang đến, thần tử ở trong xe chỉ một lát nữa sẽ đi vào.
Nghe được tin tức này, dân chúng trong Kỳ tộc đột nhiên kích động hẳn lên, không hề giống bộ dạng lạnh nhạt vừa rồi, một đám cảm xúc dao động, tiếng ca ngâm xướng càng phát ra nhiệt liệt, nhịp trống cũng càng ngày càng dày đặc, tựa như bão tố sắp kéo đến, khí thế áp người.
Lại qua nửa canh giờ, chỉ nghe bên ngoài cốc tiếng hô chấn động, hình như đây là lúc tình cảm quần chúng trào dâng. Thì ra đoàn xe của Tô Linh đã đến cửa cốc.
Lúc này lão hổ đã sửa tư thế ngồi xổm thành nằm sấp, chân trái khoát lên chân phải trước, cúi đầu nhắm mắt ngủ say, bị trận hỗn loạn này làm tỉnh mở to mắt, mơ hồ nghiêng đầu nhìn.
“Hổ thần, ngươi có cảm nhận được yêu khí không?” Khanh Ngũ thấp giọng hỏi, vẻ mặt nghiêm trang chững chạc.
“Không, lại nói… Thằn lằn ngươi có biết thứ gọi là yêu khí hả?” Lão hổ ngoảnh đầu ném một cái ánh mắt khinh bỉ.
“Không biết. Nhưng ta biết, cái tên thần tử một lát nữa vào kia, nói không chừng chính là cái yêu vật.” Bộ dạng rồng có bộ vuốt thật là đường hoàng.
Bởi vì hiện trường vang vọng tiếng ngâm ca cực kỳ vang dội, cho nên hai người nói chuyện với nhau cũng không ai phát giác, nhiều lắm cũng chỉ thấy Khanh Ngũ vuốt ve hổ yêu nhà mình, hình như đang thầm thì trấn an hổ yêu, khiến cho Bạch Hổ tránh khỏi việc bị chấn kinh mà tự dưng phát cuồng.
Đương nhiên, rồng có bộ vuốt lại nhân cơ hội sờ sờ lại sờ bộ lông của lão hổ.
Rốt cục xe ngựa của Tô Linh đứng ở cửa, Khanh Ngũ nhìn về phía lối vào nơi cửa khẩu, chỉ thấy bóng người lòm chòm, rầm rộ vô cùng. Mười mấy người nâng một cỗ kiệu có sa màn hồng che, chậm rãi đi vào bên trong, lại có vô số thiếu nữ hiến tế đi theo rắc hoa, cũng dùng cành liễu dính nước vung vấy mở đường, đi theo đám tráng hán vào cốc cùng kêu to: “Thần tử giá lâm! Mọi người ra nghênh bái! Thần tử giá lâm! Mọi người ra nghênh bái!”
Thanh âm kia từng tiếng một tiếng thúc giục, toàn bộ mọi người trong cốc ngừng ngâm xướng, toàn bộ quỳ xuống làm lễ, khiến người kinh sợ mà ngay cả mười hai vị trưởng lão cũng thay đổi tư thế, quay người về phía cỗ kiệu đang tới làm lễ.
“Phô trương thật lớn.” Khanh Ngũ thấy tình thế này, nghĩ thầm cho dù là hoàng đế đi tuần cũng chưa chắc long trọng như vậy.
Tô Linh này thật sự biết mê hoặc lòng người, đáng tiếc nàng cùng mình là địch, nếu không mượn sức nàng bố trí đại hội võ lâm hiệu quả nhất định không tồi —— đó là một nhân tài a!
Cổ kiệu được nâng vào bên dưới đài thần thì được hạ xuống, lại có bốn người tiến lên nhấc lên màn che, từ bên trong xuất hiện một cái kiệu nâng nhỏ, bên trên thiếu niên hồng y đang ngồi.
Thiếu niên kia cực kỳ hoa mỹ, đầu đội mũ treo mạn sa, không thấy thấy rõ khuôn mặt, ngược lại mái tóc của hắn thật dài, kéo dài tới tận ghế, bị người dùng sợi tơ mày đỏ buộc gọn.
“Đây là muốn lập gia đình sao?” Bạch Hổ quỳ rạp trên mặt đất than thở. Khanh Ngũ vội vàng hỏi: “Có yêu khí không?”
“Không, thằn lằn này cho dù có yêu khí thì bản thân ngươi cũng có thể cảm giác được, đừng có làm rộn nữa được không? Bây giờ ta là lão hổ, tùy tiện nói chuyện sẽ dọa mọi người!” Lão hổ quay đầu tận lực đè giọng điệu, cũng nhìn hắn nhe răng nhếch miệng.
Ngươi còn thật chuyên nghiệp… Khanh Ngũ = =
Đợi thiếu niên kia đi ra, mọi người lần thứ hai hô to: “Thần tử ban phúc! Phù hộ Kỳ tộc!” Trong khi mọi người cao giọng hô to, kiệu nhỏ đã được người đưa lên thần đài, có thể thấy được trong cảm nhận của người Kỳ tộc chân chính thừa nhận vị thiếu niên này là thần tử, mà Tô Linh ngồi trong cổ kiệu được đoàn người nâng đi cũng một thân hồng y!
Đây là lần đầu tiên Khanh Ngũ nhìn thấy nàng trong bộ dạng thanh thuần này, giờ phút này cả người nàng có một loại yêu diễm không thể nói rõ bằng lời, tản mát ra một loại nguy hiểm nhưng lại ma mị hấp dẫn đến trí mạng.
Thời điểm nhìn thấy Khanh Ngũ, miệng nàng giương cao, duỗi cánh tay bằng thiết ra dường như đang thị uy với Khanh Ngũ, nụ cười mỉm kia lại càng khiến cho quanh thân nàng gia tăng bầu không khí ma mị gấp ba phần.
“Có yêu khí!” Lão hổ đột ngộtquay đầu nhìn Khanh Ngũ nói thầm một câu, “Trên người nữ tử kia có yêu khí!” Miệng mồm này trông như hiến vật quý không bằng.
“… …” Khanh Ngũ = =
Người bình thường cũng có thể nhìn ra trên nguời Tô Linh đủ hoặc dụ lòng người.
“Khanh Thục Quân, hôm nay hãy để Long thần quyết định xem rốt cuộc ngươi với Ứng thần tử rốt cuộc ai là thật, ai là giả!” Tô Linh bước xuống kiệu, ngạo nghễ lướt qua Khanh Ngũ, cùng thần tử hồng y bước lên thần đài.
Tô Linh gọi thiếu niên kia là Ứng thần tử, xem ra thiếu niên kia tên là “Ứng”, Khanh Ngũ chú ý quan sát quần áo trên người thiếu niên, phát hiện y bào của hắn thật dài, căn bản không thể nhìn ra chân của hắn rốt cuộc là cái dạng gì.
Khanh Ngũ lên tiếng: “Lần này đến đây, ta cũng không phải vì tranh giành chức vị thần tử này, mục đích của ta chính là làm rõ chỉ vì hiểu lầm giữa Kỳ tộc với tại hạ mà thôi. Vụ án tại Kỳ tộc, có hung thủ khác, không phải là Khanh Ngũ làm, Tô cô nương, ngươi đừng để thị phi lẫn lộn.”
“Khanh Ngũ, tối nay chính là đại lễ thần tử lên ngôi, mặc kệ ngươi nói xằng nói bậy gì thì trước mặt có Long thần chứng giám, đều có thể quyết định!” Tô Linh ngạo nghễ nhìn xuống hắn, “Chư vị trưởng lão, thần tử đã giá lâm, có thể bắt đầu nghi thức.”
Một vị trưởng lão nói: “Tô Linh, giờ lành chưa tới, nơi này không phải là nơi mà hạng nữ lưu hạng như ngươ khoa tay múa chân, cho dù ngươi có công hộ tống thần tử đi nữa thì cũng không được đi quá giới hạn, lui ra!”
Tô Linh sắc mặt cứng đờ, trong ánh mắt nhiễm một tầng hận ý nhưng không thể ở lộ trước mặt mọi người làm trái ý trưởng lão, trong lòng thầm mắng nhưng cũng ngoan ngoãn lui ra, trong lòng thì tính toán ngày sau diệt trừ mười hai cái lão già ngáng đường này.
Trưởng lão lại nói: “Khanh công tử, ngươi nói ngươi vô tội, có chứng cớ sao?”
Khanh Ngũ đáp: “Có đại tế tự quý tộc Bích Đồ làm chứng.”
” Đại Tế Ti Bích Đồ sớm đã bỏ mình đã lâu, làm sao làm chứng?” Trưởng lão hỏi. Lúc này sắc mặt Tô Linh khẽ biến, xen mồm vào: “Vớ vẩn! Khanh Ngũ, ngươi nhất định là ăn nói bậy!”
Khanh Ngũ từ trong lòng ngực lấy ra một phong thơ: “Bích Đồ tế ti vẫn còn sống, chỉ là nhân cơ hội ẩn nấp, đợi thời cơ chỉ ra và xác nhận hung thủ thật sự, ở chỗ ta có một phong thư xin giao cho trưởng lão xem xét.”
Tô Linh cười lạnh: “Khanh Ngũ, ngươi làm người giả dối, trên giang hồ ai mà không biết, chuyên gia lừa bịp người khác, ngươi cho là mình có thể lừa gạt được trưởng lão sao?”
Trưởng lão cũng không nhận thư, chỉ nói: “Đúng vậy, bút tích thư từ cũng có thể làm giả, Khanh công tử vẫn nên lấy chứng cứ có chút thuyết phục thì hơn.”
Lúc này, bên ngoài lại có người hồi báo: “Vương trở lại! Vương trở lại!”
Thì ra trăm võ sĩ cùng đội ngũ của Tô Á do Kỳ Vương áp giải nửa đường bị mất tích cũng đúng lúc trở về, Tô Linh hơi hơi động dung ——một trăm người của Tô Á, nàng đã phái người tra xét nhiều lần đều không có chút tin tức.
Ngay từ đầu đã đoán được bọn họ tất nhiên là đi theo Khanh Ngũ, không nghĩ tới lúc này lại xuất hiện. Ván cờ của Khanh Ngũ quả nhiên không nhỏ, có điều, chỉ cần thần tử mở miệng, cho dù Khanh Ngũ có năng lực cỡ nào cũng không làm nên chuyện gì!
Chủ ý đã quyết, Tô Linh không hề cố kỵ trưởng lão nữa, trực tiếp bẩm báo với thần tử: “Ứng thần tử, xin ngài hạ lệnh.”
Thần tử hồng y nghe nàng nói chuyện, thật sự mở miệng nói: “Thủ hạ của Kỳ Vương, Tô Á đã làm phản tộc ta, truyền mệnh lệnh của ta xuống, xử bắn.”
Thanh âm của hắn cực kỳ thô ách khó nghe, nhưng từ miệng thần tử truyền ra chính là thánh dụ cao nhất của Kỳ tộ, phải triệt để tuân thủ!
Trưởng lão cực kỳ kinh hãi nhưng vẫn ngoan ngoãn dập đầu, đang muốn truyền lệnh, lại bị Khanh Ngũ đánh gãy: “Trưởng lão, chuyện thần tử thật giả còn chưa làm rõ, sao có thể hồ đồ chấp hành cái gọi là thần dụ?”
“Ha ha, vừa rồi nói cái gì không tham luyến chức vị thần tử, lúc này ngược lại để ý? Khanh Ngũ, ngươi khỏi cần vòng vèo, nếu như ngươi muốn xoay chuyển cục diện trước phài chứng thực thân phận của ngươi đã.
Nếu ngươi là thần tử thật sự, mạng của những người đó tự nhiên sẽ lưu lại, nếu ngươi không phải, đừng trách Kỳ tộc không thể dung thứ được tánh mạng của tên cuồng đồ như ngươi!” Tô Linh vừa lòng nhìn Khanh Ngũ rơi vào cái bẫy của nàng —— chỉ cần Khanh Ngũ gật đầu đồng ý kiểm nghiệm chứng minh bản thân mình thì nàng đảm bảo phương pháp kia đủ để lấy mạng hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.