Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 159: Rống lớn




“Theo như lời ngươi phải kiểm nghiệm như thế nào?” Khanh Ngũ hỏi.
Tô Linh đáp: “Thần tử vốn dĩ là thần long, trời sinh đã tự có long khí, khi tắm rửa trong thánh tuyền sau lưng ắt sẽ xuất hiện long ngân màu bạc, Khanh Ngũ, ngươi dám nghiệm chứng không?”
Các trưởng lão hai mặt nhìn nhau —— đồng loạt gật đầu, có điều nghi thức này chỉ có thể tiến hành tại Kỳ tộc, ngoài ra chỉ có mười hai trưởng lão cùng Đại Tế Ti mới có tư cách tham dự, từ xưa đến nay đây vẫn là lần đầu tiên chúng bình dân bá tánh được chiêm ngưỡng.
“Hửm?” Khanh Ngũ hơi hơi nhíu mày, mưu kế thâm độc của Tô Linh hắn đã đoán được tám phần, cái được gọi là thánh tuyền kia tất nhiên cũng đã bị Tô Linh động tay động chân.
“Sao? Ngươi sợ à?” Tô Linh còn cố ý hỏi, “Sợ khi kiểm nghiệm lộ rõ bản thân ngươi không phải thần tử? Sợ lời nói dối của ngươi bị vạch trần trước mặt mọi người?”
“Tại hạ luôn luôn làm việc ngay thẳng, sợ gì?” Khanh Ngũ trầm ngâm, “Nhưng từ đầu đến cuối, tại hạ đều chưa từng nói qua mình là thần tử, ta chỉ nghi ngờ thân phận vị thần tử trên đài kia thôi. Nếu muốn thì sao lại kiểm nghiệm ta cái người chẳng chút liên quan gì đây?”
“Lớn mật! Chỉ mỗi việc ngươi dùng lí do này thoái thác, đã muốn thần tử nghiệm thân! Ngươi cho rằng ngươi là thần minh hay sao?” Tô Linh quát.
Khanh Ngũ mỉm cười, đáp: “Chư vị trưởng lão làm chứng, thần tử Kỳ tộc chính là người thần thánh nhất Kỳ tộc, nói vậy các đời thần tử kế vị từ xưa đến nay đều phải trải qua trình tự như Tô cô nương nói.
Hiện giờ có người nghi ngờ thân phận của thần tử khiến cho Kỳ tộc hỗn loạn, việc thần tử làm sáng tỏ thân phận bản thân chính là việc cấp bách trước mắt, cũng giúp ích rất lớn đối với việc thần tử thống trị tộc vụ ngày sau, mong các vị trưởng lão đưa ra quyết định.”
Thì ra hắn nhìn ra ở trước mặt mọi người trong Kỳ tộc, Tô Linh cũng không có vai vế gì mấy. Cho nên chuyển trọng tâm câu chuyện tới mười hai vị trưởng lão, trong lòng trưởng lão biết đây là mấu chốt để Khanh Ngũ thoát thân, nhưng lời hắn nói cũng không phải vô lý cho nên trải qua một hồi bàn luận, mới nói: “Các đời thần tử khi chính thức kế vị đều yêu cầu phải qua thánh tuyền tắm rửa, nhằm xác nhận ý chỉ của Long thần tuy nơi này cách quê nhà xa xôi, nhưng nước thánh đã được vận chuyển từ xa đến đây, trước khi thần tử đăng vị phải làm nghi thức này.”
Sắc mặt Tô Linh trông cực vi khó coi, nàng trăm triệu cũng không thể ngờ được Khanh Ngũ lại khó chơi như thế. Vốn nàng đã hạ độc ở trong suối thánh tuyền, kế này không thành, may mà nàng sớm có chuẩn bị kế sách chu toàn liền thản nhiên đáp: “Một khi đã như vậy, vậy mời thần tử nhập thánh tuyền tắm rửa!”
Vừa dứt lời liền có mấy đại hán Kỳ tộc nâng một cái vại làm bằng vàng ròng khắc rồng chậm rãi đi lên ——trong vại đựng nước suối trong suốt, ước chừng phải nặng một trăm cân, bước chân của mấy đại hán vừa trầm ổn lại mạnh mẽ, đủ thấy khí lực kinh người!
Cùng lúc đó, lại có mười tỳ nữ nâng bình phong lên trên thần đài, đồng thời bước vào bên trong bình phong, hầu hạ thần tử tắm rửa.
Khanh Ngũ trong lòng nghi ngờ —— theo như lời Phong trang chủ nói thì nửa người dưới của tên thần tử vận hồng y kia là quái vật thân rắn, sao đám tỳ nữ lại không thấy? Hay là hắn cũng có thể biến thành hình người? Hay đây là âm mưu của Tô Linh sao?
Khóe miệng Tô Linh câu ra một tia cười tươi —— vì kế hoạch của mình, nàng thậm chí không tiếc mất đi một bàn tay, vì thế trong thời khắc mấu chốt này tuyệt đối không cho phép Khanh Ngũ tới quấy rầy!!
Cách bình phong lờ mờ kia chỉ thấy thần tử hồng y cởi sạch quần áo, thân hình chiếu trên bình phong mơ hồ là bộ dáng của thiếu niên cũng không có gì không ổn, có điều cả người như hồn không xương, mặc cho tỳ nữ nâng cuối cùng mới tiến vào trong vại nước.
Sau khi ngâm khoảng một khắc, thần tử được người nâng ra, lần thứ hai mặc quần áo chỉnh tề, lúc này bình phong cũng bị dời đi, chỉ thấy thần tử xoay lưng mà ngồi để lộ ra sống lưng trần trụi bóng loáng. Mà bên trên sống lưng từ từ xuất hiện một cái đuôi rồng màu bạc, dưới hàng đuốc bốn phía chiếu rọi lớp vảy hiện lên ngân quang, giống như hình xăm. Nhưng tuyệt diệu nhất chính là cái hoa văn hình rồng màu bạc kia không phải đã có sẵn, mà là ngay trước mặt mọi người chậm rãi xuất hiện, thật sự là khiến người lấy làm kỳ lạ!
Tất cả mọi người dưới đài sợ ngây người!!
Mấy vị trưởng lão cũng hoảng sợ, lần thứ hai bọn họ chụm đầu ghé tai, một vị trưởng lão trong đó đột nhiên hét lớn: “Tô Linh!!”
“Trưởng lão, lần này không còn dị nghị gì nữa chứ?” Tô Linh ngạo mạn hỏi.
“Cái đồ lừa đảo nhà ngươi!! Hắn là thần tử giả!” Trưởng lão hét lớn một tiếng, ngữ kinh chấn động bốn phía!!
Trong sơn cốc nhất thời ồ lên. Ngay cả sắc mặt Tô Linh cũng biến thành màu gan heo—— “Cái lão nhà lẩm cẩm nhà ông!! Ông nói bậy bạ gì đó!” Giọng nói của Tô Linh sắc nhọn, dường như chuẩn bị đi lên xé xác vị trưởng lão kia.
Vị trưởng lão kia lớn tiếng nói: “Ngươi đồ đàn bà độc địa! Ngươi chỉ biết tin đồn sau lưng thần tử sẽ xuất hiện long ngân màu bạc, ngươi đã từng gặp qua long ngân chân chính chưa! Ta và mười một vị trưởng lão khác đã từng tận mắt chứng kiến nghi thức kế vị của thánh nữ tiền nhiệm, cái gọi là long ngân, căn bản không phải hình dạng như vậy!”
“Sao lại không phải?!!” Tô Linh nóng nảy, nàng trăm phương nghìn kế tìm đọc pháp điển thần thánh nhất trong tộc, long văn trên người hồng y thần tử quả thật không khác gì trên sách.
Một vị trưởng lão khác đứng lên, cười lạnh nói: “Không biết ngươi tự xem trộm thánh điển trong tộc từ lúc nào, bây giờ còn tới tìm một tên thần tử giả mạo. Ngươi lại không hề biết long ngân kia căn bản không phải giống như hình xăm khắc vào trên người, mà là trôi nổi ẩn hiện! Long ngân căn bản không phải có thứ có thể làm giả!”
“Trôi nổi ẩn hiện?!” Tô Linh trăm triệu không thể tưởng được sẽ vì loại chuyện vớ vẩn này. Nàng tốn bao công sức mới tìm đến bí dược, khiến cho hình xăm khi tiếp xúc nước thì dần dần xuất hiện, không ngờ bao công sức của mình lại để lộ dấu vết!! Không thể ngờ bản thân mình cuối cùng vẫn thua sạch trên người con tiện nhân Bích Đồ kia! Vốn dĩ nàng cho rằng mình sớm ép Bích Đồ nói ra tất cả mọi bí mật, không ngờ…
Khi ánh mắt Tô Linh tiếp xúc với Khanh Ngũ, chỉ thấy Khanh Ngũ cười thật sâu xa, nhất thời giật mình —— trước khi mình bày binh bố trận thì Khanh Ngũ cũng đã tính kế chính mình, ra hiệu ngầm cho Bích Đồ!!
“Bắt nàng lại! Cũng tóm cái tên thần giả trên thần đài cho ta!” Trưởng lão giận tím mặt, tức khắc hạ lệnh.
Tô Linh nghiến răng nghiến lợi, quát: “Ai dám đụng đến ta! Đám ngu xuẩn các ngươi! Đúng vậy người kia quả thật không phải thần tử, nhưng hắn cũng từng là một vị thần mà Kỳ tộc đã từng vô cùng sùng bái! Các ngươi chờ thần phạt đi!!!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy thần tử hồng y đột nhiên tránh thoát cánh tay dìu của đám tỳ, toàn bộ thân hình rơi xuống đất, tư thế vặn vẹo vô cùng kỳ dị, mà khuôn mặt của hắn cũng hiện ra là dung nhan tuấn tú của thiếu niên.
Nhưng điều khủng bố chính là trên da mặt của thiếu niên đột nhiên xuất hiện không chỉ có da mặt mà làn da toàn thân trên người hắn đang bắt đầu xuất hiện hốc sâu. Trong lúc mọi người lâm vào nỗi kinh hãi, trên làn da thiếu niên hiện ra vô số xúc tua, giống như thân rắn, đám tỳ nữ gần đó nhất thời bị đám xúc tua quấn quanh, ngay lập tức bị xé nát!
“Đó là Tà Thần Kỳ tộc!!” Khanh Ngũ kinh hãi, hắn không ngờ tới lúc trước mình và Thương Minh Thư Vân liên thủ nhưng không đẩy được ma vật có trí này vào chỗ chết!
“Rống!!!” Lão hổ trong phút chốc cũng bắt đầu gầm rú, nghiêm nghị đối mặt với ma vật —— đây chính là lần đầu tiên hổ ta hàng yêu trừ ma!! Kỳ thật hắn cũng cực kỳ chấn động!! Vừa rồi ma vật này thế nhưng ép yêu khí không để lọt ra ngoài chút nào, xem ra cực kỳ khó chơi!
“Mọi người mau rời đi!” Khanh Ngũ quát to một tiếng, đang muốn lần thứ hai trích máu gọi lôi, lão hổ lại quát: “Biến chân thân a!! Đừng có kéo thời gian nữa! Xông lên với ta!!” Nói xong một vuốt tạt qua cái đầu của Khanh Ngũ——móng vuốt lão hổ có niêm pháp ấn, một vuốt bổ xuống rồng có bộ vuốt đã bị tạt lộ ra đuôi to.
“Ngao ngao ngao ngao!” Rồng có bộ vuốt dùng móng vuốt ôm đầu, nó rất muốn cắn chết con hổ ngốc x này ——cái tên ngu ngốc khốn kiếp nhà ngươi không biến về chân thân thì không đánh bại được yêu quái sao!! Ngươi có năng lực gì chứ!!
“Lề mề gì nữa!” Lão hổ hét lớn một tiếng, mây mù quanh núi bất chợt cuồn cuộn nổi lên, cuồng phong sắc bén cắt vách núi thành vô số vết tích nhọn hoắc không ngừng cuốn về phía ma vật, Bạch Hổ cũng vọt theo, không ngừng điên cuồng hét lên khiến gió táp ngày thổi một mãnh liệt, Bạch Long thì hỏi: “Làm sao triệu lôi gọi mưa hả?”
“Hét a!” Bạch Hổ ngay tại hiện trường truyền thụ phép thuật đơn giản nhất.
“Gì?” Bạch Long sửng sốt một chút, khi quay đầu nhìn xem phía dưới thì thấy mọi người sợ đến đờ người ra, “Tiểu Thất, mang mọi người và trưởng lão đi tị nạn trước đi, bảo Đại Bảo cũng sơ tán mọi người.” Bạch Long xấu hổ hạ lệnh.
“Đã biết Ngũ thiếu!!” Tiểu Thất từ một bên hiện ra, “Ngươi cẩn thận nha!!”
Bạch Long gật gật đầu, đột nhiên tung người bay trên trời, trên trời đột nhiên truyền đến một tiếng rồng ngâm hùng hồn kéo theo mưa lớn, lúc tiếng rồng ngâm vừa cất lên có một tiếng sét đánh bổ thẳng phía trên ma vật.
Bạn hổ ghen tị chết mất ———— hắn tu luyện lâu như vậy cũng chỉ gọi gió xoáy, con rồng kia rống một tiếng là có thể kéo sét đánh!
Đáng ghét nhất chính là!! Tiếng hô của hắn còn uy vũ hơn so với tiếng hổ gầm của mình!!
Bạch Hổ hừ một tiếng, vung đuôi rời khỏi thần thai, đồng thời tha theo một vị trưởng lão còn chưa kịp né.
Sau khi sét đánh, thần đài bị cháy đen nhưng mà ma vật vẫn ngoan cường cực kỳ, thế nhưng đem thân hình đã bị cháy khô ghép lại, một lần nữa tụ thành một cái xúc tua thô to. Thân hình cứ như con thuồng luồng, nhanh chóng cuộn tròn thành một đoàn, dần dần hòa tan hóa thành một quả trứng cứng rắn to như một người.
“Ma vật kia một khắc cuối cùng vì bảo tồn thực lực đã phong ấn bản thân luôn rồi.” Lão hổ đối với giữa không trung hạ xuống chỗ Bạch Long, “Kẻ này hình như không hoàn toàn là Ma vật, giống như là từ một đại ma vật nào phân thành đoạn thành nhánh, nhìn xúc tua của hắn đi vẫn còn mềm lắm. Nhưng một khi cứng lại thì chúng ta cũng không phá được nó.”
Rồng có bộ vuốt uy phong dừng ở trước tầhn đài, sau đó một đuôi quật ngã Tô Linh đang chuẩn bị chạy trốn, sau đó dùng một vuốt đè lại, nhe răng đe dọa: “Tô Linh, là ngươi tìm một mẫu thân thể của Tà Thần chưa hoàn toàn chết đi đem nó đào tạo thành hình như vậy?”
Tô Linh đối mặt với rồng có bộ vuốt hung hăn nhe nanh múa vuốt, sớm đã đánh mất khả năng nói chuyện, sợ tới mức chỉ biết kêu ‘a a’ —— đây chính là một cái chân rồng thật đó!!
“Đồ phụ nữ ác độc nhà cô!! Dùng quái lực giả thần giả quỷ không nói, còn khiến cho giang hồ nhiễm máu tanh!” Rồng có bộ vuốt đe dọa, “Cô hãy đợi liên minh võ lâm phẩm phán đi!! Tiểu Thất, bắt nàng lại cho ta!”
Mặt mày Bạch Hổ,Tiểu Thất cùng chúng trưởng lão đồng loạt suy sụp.
Đương nhiên sắc mặt của đám người Lăng Vân đang đứng ở trên vách núi quan sát cũng nổi đầy gân xanh.
Mb cái tình huống này đã quái dị đến độ không thể dùng quái lực diễn tả được nữa rồi!
Trong lúc mọi người vừa trải qua một trận khiếp sợ, đột nhiên, Kỳ tộc phát ra tiếng hô rung trời: “Long thần!! Long thần giáng thế!! Long thần giáng thế!!”
Chỉ thấy người người trong sơn cốc kích động quỳ sấp hết trên mặt đất, một đám hét khàn cả giọng.
Rồng có bộ vuốt thì mở miệng rộng, tính dùng tiếng lấy áp đảo rống lên một tiếng: “Yên lặng!!”
Nhất thời, tất cả mọi người im thin thít. Rồng có bộ vuốtvừa lòng gật gật đầu, quay mắt nhìn các vị trưởng lão xụi lơ: “Trưởng lão, chúng ta có thể chậm rãi bàn bạc việc hợp tác giữa Kỳ tộc cùng võ lâm Trung Nguyên đi, hôm nay cứ giải tán trước đi, để mọi người về nghỉ ngơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.