Nửa đêm Huyền Giao chuồn ra khỏi hòng đi đến giếng nước múc mấy thùng nước lạnh xối người, nhằm hạ bớt lửa nóng trong người. Mà sự việc từ đầu chí cuối đều bị Bạch Hổ tránh ở trên cây nhìn rõ mồn một.
Bạch Hổ nheo mắt, trong đêm tối hai mắt dán chặt vào người Huyền Giao, cả người Huyền Giao ướt đẫm, quần áo dán sát thân hình để lộ đường cong thân thể có thể nhìn rõ một bộ vị giương cờ.
Hàm ý kia cho dù chỉ mới là một con cọp con thì Bạch Hổ hắn cũng biết xảy ra chuyện gì.
“Đáng giận…” Huyền Giao thấy mình khó có thể tiêu giảm dục vọng, vừa khó chịu lại vừa vừa uất ức. Lúc này hắn vừa phiền não vừa bất an, thế cho nên cũng chưa phát hiện ra lão hổ ẩn mình trên cây. Thấy bốn bề vắng lặng, Huyền Giao liền lớn mật vuốt ve nơi nào đó đang cứng rắn của mình, mong muốn làm dịu nó.
Nhưng cái loại động tác này không những không thể giải phóng để chỗ kia kìm xuống, ngược lại khiến cho cỗ xúc động càng thêm mãnh liệt lan khắp cơ thể. Cố gắng cắn chặt môi, nhưng nghe vào tai lại có chút giống như tiếng rên rỉ ngẫu nhiên phát ra từ môi răng.
Ngày hôm sau, mây đen dày đặc, sắc trời u ám khiến cho người ta có một dự cảm giác xấu.
Khanh Ngũ vừa mới rời giường, Tiểu Thất đã sớm luyện công trở lại, vì thế hầu hạ Khanh Ngũ rửa mặt chải đầu —— không biết từ khi nào Tiểu Thất đã hoàn toàn thay thế người hầu Khanh Ngũ, mọi công việc từ ăn uống đến quần áo của Khanh Ngũ đều do một tay Tiểu Thất phụ trách.
Huyền Giao không có tinh thần đứng ở một bên cửa, thấy Khanh Ngũ biến thành thanh niên, sắc mặt của Huyền Giao hơi đỏ lên. Trận điên cuồng tối hôm qua, hắn đắm chìm trong ảo tưởng đối với thân hình tinh tế của Bạch Long không thể nào kềm chế. Bởi vậy lúc này khi chạm phải ánh mắt của Khanh Ngũ, Huyền Giao vội vàng quay đầu chuyển hướng sang một bên.
Chú ý tới biểu hiện khác thường của Huyền Giao, Khanh Ngũ trong lòng yên lặng tính toán, nhưng không nói ra miệng.
Hiện giờ sự vụ trong Khanh gia bảo có Thương Minh cha thân xử lý, trọng trách trên vai Khanh Ngũ nhẹ đi không ít, thời gian nhàn hạ rất nhiều. Bởi vậy hắn rảnh rỗi hưởng dụng bữa sáng của mình, cũng phân phó đầu bếp chuẩn bị một phần riêng cho Huyền Giao—— Hắn nhìn ra được, thời điểm Huyền Giao đối mặt với hắn dường như có chút xấu hổ, Khanh Ngũ dùng lễ đối đãi cũng không quấy rầy Huyền Giao.
Huyền Giao thức thời trốn sang một bên. Lúc này, Bạch Hổ biến thành người, nghênh ngang đi tới, ngồi xuống bên cạnh Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất, cùng nhau ăn điểm tâm. Đối với con mèo tính tình thất thường này, dường như Khanh Ngũ với Tiểu Thất cũng tập mãi thành thói quen, tự ăn tự uống cũng không để ý đến hắn.
Bạch Hổ nhai bánh bao bẹp bẹp, đột nhiên thần bí nói với Khanh Ngũ: “Con thuồng luồng ngươi mang về kia thực là *** đãng nha.”
Tiểu Thất thiếu chút nữa phun hết ngụm cháo trong miệng, Khanh Ngũ không rõ cho nên dò hỏi: “Vì cái gì thấy được?” Lúc nói lời này, hắn ép giọng cực thấp, sợ bị Huyền Giao đang ngồi trước bàn đá trong sân ăn cơm nghe thấy.
“Hắn tối hôm qua ¥#@… %¥#%%¥##…” Bạch Hổ thầm thà thầm thì tin bát quái.
Tiểu Thất nghe vậy tròng mắt suýt trừng rớt ra —— Khanh Ngũ kiếm con thuồng luồng *** lãng như vậy từ chỗ nào vậy nha! Mèo động dục hắn đã gặp qua, khi tới kỳ chúng ở trên mái ngói lăn lộn phỏng chừng xốc bay cả lớp ngói, mỗi đêm kêu gào không cho người ta ngủ yên, lần này một con thuồng luồng phát tình, vậy không phải sẽ trở mình lật trời hay sao!
“Phát tình?” Sau khi nghe xong, trong lòng Khanh Ngũ gõ bàn tính không ngừng, liên tưởng tới ngày đó đủ loại thần sắc cổ quái của Thanh Giao, cùng với ánh mắt của Huyền Giao khi nhìn mình, tên phúc hắc như hắn rất nhanh liền suy tính ra đáp án được tám chín phần mười—— cái tên Thanh Giao kia tất nhiên là đoán được Huyền Giao đến kỳ động dục, bởi vậy mới dụng tâm để Huyền Giao đi theo mình, về phần “dụng tâm” kia rốt cuộc là cái gì, không cần nói cũng biết.
Nhưng Khanh Ngũ trăm triệu lần cũng không thể tưởng tượng được Huyền Giao kỳ thật là vì muốn mang thai con của hắn mới đến, ngược lại cho rằng Huyền Giao chính là coi hắn như một công cụ tiết dục.
Nghĩ đến đây, trong lòng Khanh Ngũ sinh ra vài phần tức giận, hắn đường đường là Thiên công tử, từ trước tới giờ chỉ có hắn lấy thúng úp voi tráo mây gọi mưa, có bao giờ nhẫn nhục để người khác trèo lên trên đầu của mình làm mưa làm gió, huống chi lại có kẻ dám mưu đồ muốn đặt mình ở dưới thân làm việc xằng bậy?!
Nhưng trên mặt hắn vẫn tĩnh lặng như không, nhìn qua Tiểu Thất chỉ thấy Tiểu Thất vẫn còn ngốc ngốc đem chuyện này coi như tin tức mới lạ nghe hăng say, không phát hiện ra quan hệ lợi hại trong đó.
Khanh Ngũ cũng không tính toán làm rõ mọi việc với Tiểu Thất, nếu khiến Tiểu Thất ghen tuông nhất định sẽ lại xảy ra sự cố. Nhưng Huyền Giao này nếu trong lòng đã ôm dụng tâm khó lường như vậy thì hắn nhất định sẽ ăn miếng trả miếng, muốn áp mình, ngay cả cửa sổ cũng không có đâu!
Bạn rồng đeo bộ vuốt hiểu lầm quan hệ công thụ —— hắn cho rằng Huyền Giao tới làm công, kỳ thật ngay từ đầu người ta đã tính nằm ở dưới thân rồng. Quái ở chỗ, xui thay bạn Huyền Giao thật sự rất khôi ngô.
Ăn xong cơm, Khanh Ngũ phất tay ra hiệu cho Tiểu Thất đem xe lăn đẩy lại đây, Tiểu Thất có chút kỳ quái —— ngày thường Khanh Ngũ ở trong sân, tự mình cũng có thể đi tới đi lui. Tuy bước đi không quá vững nhưng sao hôm nay ngay cả mông hắn cũng không muốn rời khỏi ghế thế này? Tiểu Thất có chút nghi ngờ đẩy xe lăn qua. Khanh Ngũ lại ra hiệu ý bảo Tiểu Thất ôm mình ngồi lên trên.
“Ngũ thiếu, hôm nay có phải ngươi có chỗ nào không thoải mái hay không? Ngày hôm qua Huyền Giao kia đã làm gì ngươi?” Tiểu Thất nóng vội, vội vàng dò hỏi.
“Tiểu Thất, ” Khanh Ngũ nhìn hắn, sau đó ý bảo Tiểu Thất cúi đầu thấp xuống, lúc này mới đưa môi ghé sát lỗ tai Tiểu Thất nói nhỏ: “Trước mặt tên Huyền Giao kia, ngươi cứ xem như nửa người dưới của ta hoàn toàn bị phế đi.”
“A?” Tuy Tiểu Thất ( ⊙ o ⊙) không hiểu gì nhưng là một ảnh vệ tận chức trách, hắn vẫn ngoan ngoãn nghe theo phân phó của Khanh Ngũ bế hắn lên, đặt vào trong xe lăn.
Lúc này mây đen càng ngày càng dầy, nhưng không có mưa Khanh Ngũ bị Tiểu Thất đẩy ra cửa xem xét. Bạch Hổ tựa vào cửa ôm cánh tay, nói: “Hôm nay có rất nhiều tinh quái về đây!”
“Chuẩn bị tổ chức đại hội tinh quái à?” Khanh Ngũ nghiêng đầu tựa vào tay vịn xe lăn, khiến Tiểu Thất ngượng ngùng không thôi —— rõ ràng bình thường đều sinh long hoạt hổ.
“Còn có đại hội tinh quái?” Bạch Hổ có vẻ cảm thấy cực kỳ hứng thú, Khanh Ngũ lại nói: “Tuyết Điện, ngươi vẫn là con hổ chưa lên năm, chuyện này tốt nhất ngươi đừng nhúng tay vào.”
“Ai chưa lên năm?!” Bạch Hổ trừng mắt nhìn hắn, “Một con rồng non còn có mặt mũi nói ta?”
Khanh Ngũ chỉ thản nhiên cười cười, không nói gì thêm. Bạn hổ dường như cũng nhìn ra được có chỗ không thích hợp, hỏi nhiều thêm một câu: “Hôm nay ngươi làm sao vậy? Mệt à?”
Khanh Ngũ ỉu xìu đáp: “Tinh thần có chút không ổn.”
“Ta tặng cho ngươi phần sữa lộc để ngươi uống.” Hổ con vẫn rất tốt.
“Đa tạ Hổ quân, Tiểu Thất, đi lấy một phần mơ pho mát ướp lạnh đến đây.” Khanh Ngũ có qua có lại.
“… … Hừ.” Hổ ta đột nhiên cảm thấy bản thân mình chịu thiệt.
Thừa dịp Tiểu Thất rời đi, Huyền Giao yên lặng lại gần, thình lình nói: “Long công tử.”
“Ừm?” Khanh Ngũ cũng không ngẩng đầu lên, vẫn còn tựa vào chỗ tựa lưng trên xe lăn dưỡng thần.
“Hiện giờ Long công tử cảm thấy mệt mỏi, đại để là vì dùng chân thân quá mức, vẫn không thể tu luyện ra nội đan long châu, không bằng cầm giao châu của thuộc hạ dưỡng thân.” Huyền Giao thấp giọng nói.
“Không cần phải phiền toái như thế, chỉ là trời sinh ta đã có bệnh.” Khanh Ngũ nói, “Huyền Giao, ta chỉ là một con rồng tàn, nửa người dưới cơ hồ không có cảm giác.”
Huyền Giao nghe vậy chấn động cả người, môi run rẩy, mới nói: “Thuộc hạ sẽ tận tâm chiếu cố Long công tử.”
“Cho dù ngươi có tận tâm, ta… cũng không thể nào mập hợp, Huyền Giao, ta biết suy nghĩ trong lòng ngươi.” Khanh Ngũ thế nhưng nói rõ ý đồ.
Sắc mặt của Huyền Giao nhất thời khó coi giống như gan heo.
“Thân thể của ta tự nhiên không được, có điều ngươi nếu muốn cởi bỏ, trên thế gian chỉ sợ không có cách nào.” Khanh Ngũ lại nói tiếp, “Nếu ngươi thật sự không thể nhẫn nhịn được, ta cũng có thể tìm người giúp ngươi giải quyết.”
“Không cần.” Huyền Giao gắt gao nắm chặt nắm tay, “Hết thảy mọi chuyện đều là do một mình huynh trường ta quyết định. Long công tử, hiện giờ ta cũng chỉ là thị vệ của ngươi mà thôi, ngươi không cần lo lắng ta sẽ làm ra cái gì khác với ngươi.”
“Ta tin tưởng Huyền Giao ngươi là người giữ lời.” Khanh Ngũ nhìn ánh mắt của hắn nói.
Bạch Hổ bộ dạng tò mò mà nhìn hai người nói chuyện mà giống như đánh thái cực, không rõ cho nên nghiêng đầu nhìn bọn họ nửa ngày, không nhịn nổi mới bật ra một câu: “Các ngươi đang nói cái gì? Là nói tới chuyện Huyền Giao phát tình à?”
Huyền Giao nhất thời ‘xẹt’ một tiếng biến mất tăm.
Đại khái là tìm một cái lổ để chui vào. Ngay cả Khanh Ngũ cũng (⊙⊙).
“Tuyết Điện cái con cọp ngốc nhà mi…” Bạn rồng đỡ trán.
Giờ phút này, tại hoàng cung Nam triều cách xa xa ngàn dặm, Đại Bảo đang rơi vào cuộc tranh đấu sứt đầu mẻ trán trong cung đình.
Nào huynh đệ đoạt quyền, nào ân oán hậu cung, tin đồn truyền ngôi, cuộc tranh cãi giữa những vị đại thần, ám sát độc hại linh tinh vân vân khiến cho tinh thần bạn Đại Bảo mỗi ngày đều khẩn trương cao độ. Mỗi ngày không ngủ đủ ba canh giờ, hơn nữa ăn cái gì cũng đều phải lo lắng, nào giống như tháng ngày thong dong cùng Khanh Ngũ chứ?
Vì thế, Đại Bảo bi thúc phát hiện mình đã giảm béo thành công.
Hắn rất nhớ Đại Ngư, cũng nhớ tháng ngày cùng một chỗ với bọn Khanh Ngũ, Tiểu Thất không phải suy nghĩ gì cả. Từ sáng tới tối ngủ ngay cả lúc say cũng nhớ vô vàn khiến cõi lòng tan nát, nước mắt thấm ướt áo gối.
Hôm nay ngày thứ mười lăm hắn rời khỏi Đại Ngư cùng bọn Khanh Ngũ.
Hắn cảm thấy mình sắp không xong rồi.
Vì thế rốt cục hắn cũng đứng dậy, phủ thêm chiếc áo choàng màu tím, khuôn mặt u sầu dạo bước tới trước cửa sổ, đẩy cửa ra chỉ nhìn thấy một vòng trăng sáng, khuôn mặt trông mong bạn rồng con.
“Lão Ngũ, ngươi thực là biết giữ lời.” Đại Bảo bi thúc thì thào.
“Dựa theo ước định với ngươi, ta đã làm bộ vuốt theo kiểu dáng mới nhất.” Bạn rồng nói.
“Chẳng lẽ ngươi chỉ nhớ thương bộ vuốt thôi sao?” Đại Bảo = =
Rồng ta lắc lắc cái đuôi: “Ta còn có thể cung cấp một phần mỡ thơm cho ngươi, buổi tối dẫn ngươi đi xem Đại Ngư, sáng sớm sẽ đưa ngươi trở về.”
“Lão Ngũ, ngươi từ Khanh gia bảo bay đến đây mất bao lâu? Có mệt hay không a?” Đại Bảo có chút lo lắng hỏi.
“Không đến một khắc đồng hồ.” Rồng có bộ vuốt có chút đắc ý lại lắc lắc cái đuôi.
Sắc mặt Đại Bảo càng thêm khó coi, sớm biết rồng bộ vuốt bay nhanh như vậy, còn chưa tới một khắc đồng hồ có thể vượt qua ngàn dặm, mình cũng không cần phải ở trong này chịu dày vò lâu như vậy!
Vì thế, đang trong hồi cung đấu, cuối cùng Đại Bảo cũng tìm được một tia an ủi. Vì báo đáp rồng có bộ vuốt, trong quá trình cung đấu Đại Bảo tranh thủ thời gian dưỡng sức làm cho bạn rồng bộ quần áo theo yêu cầu, đang lúc bạn rồng có bộ vuốt cực kỳ đắc ý mặc thử quanh sân nhà mình thì Bạch Hổ xuất hiện cười suýt thì trật khớp cằm.