Thời tiết kỳ dị phủ trùm khắp kinh thành, rõ ràng mới sáng sớm thế mà bầu trời đen kịt, sương mù tỏ khắp vừa u ám lại càng thêm lạnh lẽo.
Nhưng rồng bộ vuốt lại khôi phục tinh thần. Thân là thần thú, sau khi ngủ một đêm tinh thần sức lực của hắn đều khôi phục lại, thậm chí còn làm siêng dậy sớm, chưa đợi đến hừng đông đã bò dậy rồi.
Tiểu Thất cũng chỉ có thể dậy cùng lúc với hắn —— từ ngày khi đảm đương chức vụ ảnh vệ của rồng bộ vuốt, mỗi ngày hắn đều bị rồng bộ vuốt lôi kéo cùng ngủ, khiến hắn tập thói quen ngủ nướng, hiện giờ đột nhiên dậy sớm như thế, lại ngáp ngắn ngáp dài, có chút không quen.
“Ngũ thiếu, ngươi thật sự không sao à? Đừng miễn cưỡng bản thân mình, dạy sớm như vậy, quán điểm tâm còn chưa mở cửa đâu.” Tiểu Thất xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nói.
“Không có việc gì, chúng ta ra ngoài tán tản bộ, hoạt động một chút.” Khanh Ngũ tinh thần hưng phấn đáp.
“Không phải Đại Ngư không cho ngươi tùy tiện ra ngoài sao? Nói cái gì là rồng con…” Tiểu Thất = =
“Rồng con là có ý gì?” Khanh Ngũ nhướng nhướng hàng mày.
“Không có gì… (⊙⊙) ” Tiểu Thất đang muốn đi đẩy xe lăn, lại bị Khanh Ngũ túm chặt, “Không cần phải phiền phức như vậy, ta có thể tự đi.”
“Cái này cho ngươi.” Tiểu Thất tri kỷ đưa cho Khanh Ngũ một cây gậy chống, sau đó kéo một cánh tay khác của hắn.
“Hiện tại bên ngoài yêu khí rất nồng, ngươi không thể ra đó. Ít nhất trong viện còn có kết giới.” Một giọng nói đột nhiên vang lên ở đằng sau. Là một giọng nói tao nhã động lòng người vừa trầm thấp lại có nét tà mị. Giọng nói trêu chọc lòng người như vậy làm cho Khanh Ngũ và Tiểu Thất đồng thời quay đầu, thấy không phải vị mỹ nam vận hồng y, mà là một đoàn không khí.
Khi bọn hắn dời mắt xuống dưới, mới nhìn thấy hồ ly đang ngồi trên đất, dùng ngôn ngữ của loài người với thần thái nghiêm trang chững chạc mà nói chuyện. Đúng, thanh âm đứng đắn vừa rồi chính là từ trong miệng mao hàng này phát ra.
“Ta đi mua sườn cho ngươi.” Khanh Ngũ ngồi xổm xuống, hắn không thể nhịn được nữa cuối cùng cũng vươn tay sờ cái đầu hồ ly.
“Không được giỡn mặt bản hồ tiên! Ta làm sao có thể ăn cái loại thực vật đê tiện này!” Hồ ly đem đầu xoay đến một bên.
“Ta mua chính là sườn muối, là đặc sản nơi đây thường có trên những bàn tiệc, ngay cả hoàng đế cũng đều thích ăn, sao lại gọi là thực vật đê tiện?” Khanh Ngũ cười tủm tỉm dụ dỗ sủng vật.
Kỳ thật khi hồ ly nghe thấy chữ sườn đã âm thầm nuốt nước miếng, lại nghe Khanh Ngũ quảng cáo như thế, đơn giản ngoảnh đầu qua một bên, đỡ cho bị nhìn ra ánh mắt thèm thuồng của nó.
“Vậy mua thêm mấy phân.” Lão hổ ở cửa ôm cánh tay nói, “Ta đi cùng ngươi, yên tâm, có ta ở đây, rồng con ngươi sẽ không bị yêu ma ăn mất.”
Hồ ly nhìn thấy lão hổ, bản năng rụt về sau mấy bước: “Ngươi, ngươi là con Bạch Hổ kia!”
“Là ta, nhóc con hồ ly, ngươi tốt nhất thành thật một chút, bản hổ thần lười tốn nước miếng đấu võ mồm với loại yêu quái cấp thấp như các ngươi! Cẩn thận ta đem ngươi nấu lẩu đó!” Lão hổ khí phách mười phần, hoàn toàn không giống Khanh Ngũ nhân nhượng mao hàng.
Hồ ly thức thời quay về trong ổ, không lên tiếng.
Khanh Ngũ (⊙⊙) nhìn bọn họ, nghĩ thầm: Thì ra sủng vật cũng phân chia giai cấp.
“Nếu hổ con đã đi theo chúng ta, vậy đẩy xe lăn lại đây đi.” Khanh Ngũ đột nhiên nói.
“Đây là vì cái gì?” Hổ con không hiểu ra sao, nhưng hắn vẫn ẩn ẩn cảm thấy con rồng này có âm mưu gì đó.
“Ngươi đã cùng Tiểu Thất đi cùng ta ra ngoài, nếu là hai người thì dễ dàng nâng xe lăn.” Khanh Ngũ nổi thói làm biếng.
Vì thế ba người cùng nhau ra cửa kiếm miếng ăn. Hồ ly nằm sấp trong ổ một lát, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế, lặng lẽ theo đuôi bọn Khanh Ngũ.
“Đáng ghét, mới sáng đã ầm ĩ như vậy.” Thỏ tinh nằm trong ổ mở một cái mắt hí một đường nhỏ, nhìn thấy sắc trời tối đen bên ngoài lại rơi vào trong giấc mộng.
Rõ ràng là sáng sớm, lại không thể không dùng đèn ***g soi đường, sương mù không tán đi, ngược lại càng lúc càng dày.
Đi trong màn sương mù cảm thấy có cảm giác hít thở không thông, thậm chí có thể ngửi được mùi hôi thối ẩn hiện bên trong.
“Là mùi xác chết.” Tiểu Thất nhận ra cái mùi nọ.
“Là quái vật gây hạn hán tạo thành.” Lão hổ đáp, “Yêu lực của hắn thật đúng là mạnh, trong phạm vi trăm dặm đều bị bao phủ. Xem ra nhân tâm Nam triều di động đã hấp dẫn quái vật kia.”
“Ý của ngươi là, Nam triều sẽ có đại náo động?” Khanh Ngũ lâm vào trầm tư.
“Thân là hoàng mạch Nam triều, nhóm con cháu nối dõi trong cung sớm đã hận không thể cắn giết lẫn nhau ——long mạch triều đại đã bị vấy bẩn, vận số gần kề.” Lão hổ nhìn về phía hoàng cung nói.
“Vận số gần kề… Chẳng lẽ đây là do trời định à? Hoàng quyền của bộ tộc Đại Bảo không thể cứu vãn, cho dù là ta cũng không thể chống đỡ cho hắn sao?” Khanh Ngũ hỏi.
“Không.” lão hổ giải thích, “Ngươi thân là Long thần thụy thú, cũng như kỳ lân có thể xoay chuyển thiên hạ hoàng khí, nếu có ngươi phụ tá nói không chừng Đại Bảo sẽ… Tóm lại, ”
“Cái gì?” Khanh Ngũ hơi hơi mở to hai mắt, cho rằng lão hổ sẽ nói ra lời nói có tính xây dựng.
“Tóm lại, trước đi mua sườn đi đã.” Lão hổ quan tâm nhất vẫn là cái này. Chỉ thấy hắn vươn tay quơ quơ, sương mù bốn phía liền tản đi rất nhiều, đường phố lộ rõ một chút.
“Hôm nay hình như người ra đường mua đồ rất ít.” Khanh Ngũ nhìn ngã tư đường vắng tanh. Con phố phồn hoa tấp nập lúc trước, hiện giờ tất cả đều đóng kín cửa, trên đường ngay cả một người đi đường cũng không có, mà ngay cả tửu lâu kinh doanh ban đêm giờ phút này cũng đóng chặt cửa, không khí trầm lặng.
Lão hổ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, rồi nói: “Hình như ta nhớ kỳ lân từng đề cập qua, ma vật mà yêu lực quá mạnh thậm chí có thể đảo lộn thời gian, mê hoặc chúng sinh, cho nên giờ phút này chắc mọi người trong kinh thành phàm nhân đều rơi vào yêu thuật của quái vật gây hạn rồi?”
“Vậy vì sao ta lại không việc gì?” Tiểu Thất ngạc nhiên nói.
“Ngươi sỡ hữu tinh nguyên của rồng, đương nhiên không có việc gì.” Lão hổ thuận miệng nói một câu, nhất thời làm cho Tiểu Thất mặt mày đỏ bừng, đến mức nói không ra lời.
Không khí vô cùng xấu hổ.
Khanh Ngũ vội vàng ho khan hai tiếng: “Một khi đã vậy, chỉ đành gấp rút tiêu diệt quái vật gây hạn hán mới có thể giải cứu dân chúng trong kinh thành. Hổ con, ngươi có biện pháp nào không?”
“Ngoại trừ cái trận pháp mà Đại Ngư thiết lập bên ngoài thì cũng chỉ còn mỗi một cách là chúng ta trực tiếp đối mặt với quái vật gây hạn hán.” Lão hổ ánh mắt lộ vẻ nghiêm túc, “Hai hàng kỳ lân phượng hoàng ngu ngốc kia đã không thể trông cậy được gì, chỉ có thể dựa vào chúng ta thôi. Lại nói, cái quán bán sườn kia hẳn là còn hàng trữ đi? Cho dù chủ quán đang ngủ, nhưng chúng ta cũng có thể tự đi lấy.”
Ngươi có cùng suy nghĩ với ta đó! Hồ ly đứng cách đó không xa hai mắt tỏa sáng.
“… Ngươi không thể không đề cập tới cái việc mất mặt đó được à?” Khanh Ngũ = =
“Ăn sườn trước rồi hẳn đi trừ ma!” Lão hổ quyết không buông tha.
“Được rồi…” Khanh Ngũ là một người chủ nhân từ phóng túng sủng vật.