Rõ ràng khí lực sớm đã cạn kiệt, rõ ràng máu tươi làm nhòe tầm mắt.
Lại vẫn như trước hai tay cào trên rặng bụi gai trườn mình nhích từng bước một trên mặt đất lởm chởm đá sắc nhọn, máu tươi đầm đìa lê lếch tới trước mặt thi thể.
“Ngũ thiếu… Ngũ thiếu… Ta đến đây… Ta đến đây…”
Thì thào, hắn ôm chặt lấy thi thể, dùng chút sức lực cuối cùng đứng lên, loạng choạng đi tới vực dốc bên cạnh.
Gió núi phần phần phất qua, cuộn góc áo nhuộm máu của Tiểu Thất, hắn đứng ở bên cạnh vực dốc, tay áo tung bay, như một con chim sắp giương rộng đôi cánh trắng bay lượn trời trên cao.
Hắn ngẩng đầu, nhìn vầng trăng tròn sáng trong, giọng nói mơ hồ như sắp sửa bay lên bầu trời vời vợi: “Ngũ thiếu, trên đời này lạnh lẽo quá mức, chẳng có gì thú vị, ta đi cùng với ngươi.”
Nhắm mắt lại, trên vách núi lặng im chỉ có tiếng gió gào thét, hắn nhớ tới đêm đó trên đường đi tới Hồng miếu, Khanh Ngũ thật cao hứng, nói muốn cùng mình một chỗ là tốt rồi.
“Vậy cùng bay đi.” Tiểu Thất nhấc lên một nụ nụ cười mỉm mệt mỏi, trong ngực ôm chặt thi thể.
Thi thể kia vẫn còn quấn vải trắng, Tiểu Thất không có cởi bỏ, không muốn nhìn đến bộ dáng Khanh Ngũ sau khi chết, nhất là bộ dáng bị Tào Cù Duy tra tấn.
Khanh Ngũ vĩnh viễn là Khanh Ngũ trong mắt hắn, thanh nhã rực rỡ, tinh kiết như như ngọc.
“Kiếp sau, vẫn là người đi theo ngươi.” Tiểu Thất cúi đầu, cách tấm vải trắng, ở trên mặt Khanh Ngũ in lên nụ hôn.
Lập tức ——————
Thật sự
Thả người nhảy xuống vực!!
“Tiểu Thất!” Mất máu quá nhiều, sớm đã ngã xuống đất Tào sư phụ run rẩy kêu một tiếng, cuối cùng cũng hôn mê.
Tiếng gió càng ngày càng thét gào, hai hàng nước mắt theo vận tốc lao xuống dưới bay lơ lửng theo gió.
Cả đời, chẳng qua là thế này.
Lúc sống không thể làm bạn,
Chết chỉ cần chung chỗ.
Ai cũng không thể tách chúng ta ra.
Vòng ôm siết chặt, cho đến ý thức tiêu tán cũng không buông tay.
Hôm nào đó bên dưới vực sâu, để lại cho đời hai bộ xương trắng dây dưa chẳng thể tách rời được, cũng đủ
Thỏa lòng.
Sáng sớm, mưa to tầm tã.
Rõ ràng đêm qua trăng tròn rọi sáng trên cao, thế nhưng không biết,tại sao hôm nay đột nhiên mưa to, sấm chớp đùng đoàng, giống như trời cao khóc than.
Bên trong màn mưa, một bóng người chậm rãi đi tới phân đường Giang Nam, quần áo trên người người nọ dính đầy bùn đất, trên mặt cũng đầy vết thương thâm tím, vẫn như trước một bộ dáng kiêu căng, nói với thủ vệ trước cửa: “Ta muốn gặp Triệu Thanh. Ta là hộ pháp Chu Li.”
Người gác cổng biết danh hiệu Chu Li, dẫn hắn vào phân đường, cũng trực tiếp đưa tới chỗ của bảo chủ.
Khanh Vân Tung đang ở bên trong thư phòng chà lau trường kiếm của mình, Chu Li bọn họ đi đến cửa, có người thông báo, hắn cũng không để ý, Chu Li cũng không hành lễ, trực tiếp bước đi tới, nói: “Ta bị Tào Cù Duy ám toán.”
Khanh Vân Tung không nói lời nào, chỉ là lau kiếm. Chu Li lại tự mình nói: “Nhưng ta ở trên người hắn hạ hương truy hồn, ta có thể tìm thấy hắn. Ta yêu cầu người ngựa.”
Khanh Vân Tung chỉ đáp một câu: “Ta đi cùng ngươi.” Dứt lời thanh bảo kiếm tự nhiên tra vào vỏ, giương mắt lên, sát khí lạnh lẽo khiếp người.
Vì thế hai con tuấn mã phi như bay ra khỏi phân đường Giang Nam, ngay sau đó hai người một trước một sau, ngay cả áo che mưa cũng chưa mang, cứ như vậy phóng ngựa chạy như điên trong mưa to.
Gần buổi trưa, hai người cuối cùng cũng đuổi tới chỗ vách núi, đội mua leo lên vách núi, nhưng chỉ thấy chung quanh đất bằng trên đỉnh đều là dấu tích của trận đánh kịch liệt, trong bãi lầy lội có một người nằm vật ra đó, cả người đầy máu. Chu Li tiến lên nhìn, đúng là Tào Cù Duy.
Khanh Vân Tung đứng cách Chu Li hơn ba thước, sử dụng bao kiếm gẩy một cánh tay rời đứt ở trên đất, làn da bàn tay này đầy nếp nhăn, lốm đốm vằn, móng tay đục vàng, đây là cánh tay của một người già chết lâu ngày, sao cánh tay đứt này lại nằm ở đây?
Chu Li bắt lấy Tào Cù Duy, đang muốn dẫn đi. Khanh Vân Tung ngẩng đầu nhìn vết đao khắc chung quanh bốn phía vách núi, nói: “Đây là vết tích một chiêu xuyên tim, thật không nghĩ tới, ngoài Đao Ma còn có kẻ thứ hai có thể đem chiêu này luyện thành.”
Chu Li nói: “Đem tên Tào Cù Duy mang về thẩm vấn, hắn còn chưa có chết!”
Vì thế hai người đem Tào Cù Duy còn dư lại một hơi thở tha lên ngựa, cứ thế rời đi, lại không thể ngờ được Tiểu Thất và Khanh Ngũ đã sớm chôn mình ở chỗ vực núi cách bọn họ khoảng chừng bảy bước chân.
Mưa vơi dần.
Dưới đáy vực cây cỏ rêu xanh quấn bện thành tấm thảm dày rậm, mà bên trên có hai người đang lẳng lặng nằm.
Hiển nhiên đó là Tiểu Thất và Khanh Ngũ.
Tiểu Thất vắt ngang một bên, cách Khanh Ngũ khá xa. Khi thả người vào dưới vực sâu hai người đã tách ra.
Mà vải trắng cuốn ở trên người Khanh Ngũ lúc rơi xuống vực đã tung bay, móc lại ở trên cành cây, khiến cho khi hai người rơi xuống giảm bớt xung lực, cho nên sau đó ngã xuống, trên người Tiểu Thất cũng không có bị thương, chỉ là hôn mê.
Cũng bởi vì như thế, quần áo Khanh Ngũ cũng lộ ra, vẫn như trước trên người là bộ hoa phục, biểu tình bình tĩnh nằm phía trên thảm cỏ, tay phải thì hoàn hảo vẹn toàn.
Mưa tí ta tí tách rơi, duy chỉ có giọt mưa rơi xuống trên người Khanh Ngũ sinh ra biến hóa, ấy vậy chúng chưa kịp rơi xuống ở độ cao cách hắn ba thước ngưng kết thành bông tuyết lớt phớt bay lửng lờ, không chỉ có như thế, mà ngay cả mặt cỏ nơi Khanh Ngũ nằm cũng dần dần kết sương.
Khí lạnh dần dần lan tràn, mọi vật xung quanh hắn ào ạt tách rời, chưa kịp rời khỏi đó đã bị ngưng tụ thành băng, đông lạnh.
Mưa dần dần dừng lại.
Không biết qua bao lâu.
Lần thứ hai nghênh đón ánh dương rạng ngời.
Mấy con quạ đen chuyên quắp mổ thịt thối rữa xoay quanh ở trên không, có một con lòng hiếu kỳ mãnh liệt bay xuống dưới, muốn tới gần Khanh Ngũ quan sát thử.
Đúng lúc chân nó đậu ở trên ***g ngực Khanh Ngũ cũng là lúc ngay tại chỗ bị kết băng, té nghiêng một bên, toàn bộ thân thể còn bảo trì tư thế giương cánh nhưng lại bị đông lạnh.
Mà đúng vào lúc này, Khanh Ngũ sớm đã mất đi sinh mệnh, ***g ngực bắt đầu chậm rãi phập phồng.
Lên xuống đều đều thong thả như thế, nương theo luật động chỗ ***g ngực, môi Khanh Ngũ lại chậm rãi mở ra, một cỗ khí lạnh từ từ phun ra.
“A… … …”
Một tiếng rên rỉ trầm thấp không thể nghe thấy, biểu thị lại xuất hiện sức sống thần bí.
Cùng lúc với một tiếng rên rỉ rất nhỏ này, quanh thân Khanh Ngũ lần thứ hai sinh ra biến hóa, băng tuyết phủ ở trên người dần dần tan rã, thấm ướt quần áo, mà khí băng thanh khiết ở chung quanh hắn cũng dần dần rả ra, độ ấm quanh người Khanh Ngũ dần dần lên cao, xung quanh dâng lên tầng nhiệt khí nhè nhẹ, khí ẩm trên người bốc hơi, hiện tượng này quỷ dị quá mức không phải sao?
Sau khi trải qua dị tượng nhiệt khí bốc hơi lần thứ hai, nhiệt độ cơ thể Khanh Ngũ dần dần đạt tới xu hướng thân nhiệt của người bình thường, mà mắt của hắn cũng có chút run run, hình như… … …
Sắp sửa tỉnh dậy?!!