Thiên Hương Bách Mị

Chương 112: Ước Chiến (4)




Uy lực của Âm Dương Kiếp Ba Kính thì khỏi phải nghi ngờ gì nữa. Tần Dương Linh bước đến trung tâm diễn võ trường, lại một lần nữa ngồi xuống.
Chiêu này hắn ta khổ luyện nhiều năm như thế, đương nhiên đối với chính mình tự tin vô cùng. Không chỉ là Lôi Tu Viễn người chỉ vừa mới đột phá Bình Cảnh thứ ba, ngay cả các đệ tử đột phá Bình Cảnh thứ tư cũng không dám xem thường uy lực của nó. Chỉ cần chiêu này của hắn cũng đủ để các vị trưởng lão luyến tiếc tha thứ cho Tần Dương Linh. Người có linh căn chỉ có một thuộc tính Thủy không ít, nhưng không phải ai cũng có thể luyện Âm Dương Kiếp Ba Kính đến cấp độ này.
Hắn lẳng lặng ngồi, thậm chí cũng không thèm liếc mắt nhìn ra ngoài một cái. Tuy rằng Kiếp Ba Kính có giới hạn phạm vi hoạt động, nhưng hắn biết, Lôi Tu Viễn nhất định sẽ tiến vào, tất cả tiên pháp mà linh căn thuộc tính Kim cần học đều phải tiếp cận đối phương, chỉ cần hắn tiến vào, chắc chắn sẽ phải bại trận.
Ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung trên người Lôi Tu Viễn, đang đoán xem hắn sẽ dùng chiêu gì, đã thấy hắn khoanh tay đứng ngoài phạm vi của Âm Dương Kiếp Ba Kính một lúc lâu. Lôi Tu Viễn bỗng nhiên đưa tay lên, tiếng rít chói tai chợt vang lên, một thanh phi kiếm sáng lấp lánh hiện lên trong lòng bàn tay hắn, trong nháy lại hóa thành một tia sáng biến mất trước mặt mọi người.
Thanh âm chói tai kia chợt xa chợt gần, thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng chỉ mới bay tiến vào phạm vi Kiếp Ba Kính đã nghe “răng rắc” mấy tiếng. Phi kiếm đã bị băng lạnh đông cứng trong nháy mắt, kể cả khi nó vô cùng sắc bén, đâm xuyên qua băng lạnh nhưng cũng chẳng chịu nổi uy lực của vô số mặt kính. Một lát sau, phi kiếm đã bị đông cứng dưới mấy lớp băng dày đặc không thể nhúc nhích.
Kim quang chợt lóe sáng, Lôi Tu Viễn triệt pháp, phi kiếm bị đông lạnh trong khoảnh khắc đã trở thành khói tan biến. Tần Dương Linh nhịn không được cười lạnh, thản nhiên nói: “Lôi sư đệ, trong phạm vi của Kiếp Ba Kính, thần binh lợi khí cũng sẽ bị đông cứng thôi, huống chi đây chỉ là thuật phi kiếm, ngươi cũng đừng quá coi thường ta!”
Lời còn chưa dứt, tiếng rít chói tai lại vang lên lần thứ hai, lần này phi kiếm cũng bay đến từ phía sau, trực tiếp cắt vỡ một tấm băng kính, nhưng chỉ khoảng ba giây sau một tấm băng kính mới toanh lại hiện ra, phi kiếm lại bị triệt pháp, Lôi Tu Viễn sờ sờ cằm, tựa hồ đang trầm tư cái gì đó.
Người xem ở phía trên giờ phút này mồ hôi đều đang chảy ròng ròng. Lôi Tu Viễn liên tục hai lần dùng phi kiếm thuật thử uy lực của Âm Dương Kiếp Ba Kính, kết quả không ngoài dự đoán, càng trong phạm vi hoạt động của tiên pháp đại chiêu, ngược lại càng khó phá.
Hồ Gia Bình cũng có chút hao tâm tổn trí, nếu là bản thân hắn đương nhiên có thể liên tục dùng đại chiêu đánh nát mặt kính kia khiến nó không thể phục hồi như trước nữa nhưng Lôi Tu Viễn hẳn là còn chưa đến trình độ này đâu….
Bỗng nhiên, Lôi Tu Viễn ngưng thần kết ấn, ngay sau đó vô số kim quang thật lớn xuyên qua nền đất dựng lên, băng kính yếu ớt lập tức nát vụn. Tần Dương Linh sớm đằng vân tránh được uy lực của Địa Mặc Kim Long, đang muốn dựng lại băng kính, ai ngờ Địa Mặc Kim Long này không chịu ngừng, nền đất của diễn võ trường đã sớm vỡ nát nhìn không ra hình dạng. Tần Dương Linh kinh hãi, chợt thấy sau đầu có gió thổi, hắn phản ứng cực kì nhanh, dựng tường hành Thổ tứ phía, lại một tiếng nổ “bùm”, thanh kiếm màu vàng trong tay Lôi Tu Viễn đâm xuyên qua tường hành Thổ, mũi kiếm nóng cháy hướng đến vai Tần Dương Linh mà đâm đến.
Tần Dương Linh hoảng sợ hóa thành một làn sương mù tránh ra phía xa vài trượng, chật vật dựng tường hành Thổ, nhưng lại thấy trước mắt kim quang tán loạn. Lôi Tu Viễn hóa thành một đạo kim quang mau chóng đuổi theo, cầm kiếm phá vỡ tường hành Thổ chắn đường, từng nhát kiếm sắc bén lần lượt cắt qua quần áo của Tần Dương Linh.
Bị hắn đuổi kịp rồi! Lòng bàn tay Tần Dương Linh chợt sáng lên, một tấm kính nho nhỏ xuất hiện, nhưng chẳng thể nào chiếu trúng Lôi Tu Viễn. Động tác của Lôi Tu Viễn rất nhanh không thể đoán trước được, từng mũi nhọn của Kim hành tiên pháp b.ắn ra nhanh như chớp khiến người xem hoa cả mắt. Trong lúc nhất thời, trên diễn võ trường dường như có vô số bóng hình màu vàng, thật thật giả giả, khó lòng phân biệt được.
Những bức tường hành Thổ Tần Dương Linh dựng lên đều bị phá nát trong nháy mắt. Sau lưng bỗng cảm thấy đau đớn, mũi kiếm đâm sâu vào nửa tấc áo trong của Tần Dương Linh khiến hắn quát to một tiếng. Hắn lại tiếp tục dựng lên một bức tường hành Thổ cùng với vô số mặt băng kính xếp thành vòng tròn xung quanh người, những bóng hình màu vàng đã sớm bị thổi lui ra xa. Sau đó, từng làn khói màu vàng chầm chậm bao phủ cắt mặt kính ra thành từng mảnh nhỏ. Hai tay Lôi Tu Viễn mở ra, làn khói kia bỗng nhiên hóa thành một tấm lưới màu vàng, phủ lên đầu Tần Dương Linh, trói chặt hắn ở trong lưới.
Thanh kiếm màu vàng trong lòng bàn tay của Lôi Tu Viễn đã biến thành một cái cung dài, trên đó có ba thanh kiếm bằng vàng sáng rực rỡ. Hắn đột nhiên thả tay ra, mũi cung cong như nửa vầng trăng, ba mũi tên lao nhanh như sao băng, ầm ầm lao về phía Tần Dương Linh đang bị trói chặt trong tấm lưới kia.
Hai mũi kiếm đầu tiên mạnh mẽ bắn nát hai tầng tường hành Thổ cuối cùng, Tần Dương Linh không còn kịp phản ứng, trên vai có một trận đau nhói, mũi kiếm kia xuyên qua xương quai xanh của hắn bay lên trời, cả người hắn đều bị sức mạnh độc đoán và lợi hại này kéo ngược bay ra ngoài.
Từng trận tiên pháp liên tiếp này nhanh đến cực hạn, cũng hung mãnh đến cực hạn. Vô số đệ tử xung quanh đã sớm không còn la hét nữa, ai nấy đều nhìn đến ngây người. Đây mới chân chính là đấu pháp! Mấy trận tỷ thí vừa rồi nếu đặt cùng nhau mà nói, quả thật giống như một trò đùa.
Lôi Tu Viễn đang muốn đuổi theo lần nữa, lại bỗng nhiên cảm thấy có gì đó chặn chân mình như là bị đông cứng lại. Trong lòng hắn có chút kinh hãi, nhưng khi thấy chỉ có một mặt kính nhỏ bàn tay thì hắn lập tức vung kíếm cắt nát mặt băng kính kia. Không ngờ rằng ngay sau đó vô số mặt kính khác lại hiện ra, Lôi Tu Viễn hóa thành kim quang vội vàng tránh đi nhưng vẫn chậm mất một nhịp. Hai chân hắn trong nháy mắt đã đông cứng trong băng lạnh, băng lạnh đến mức khiến Lôi Tu Viễn mất hết khí lực, ngay cả tiên pháp cũng dùng không được, thanh kiếm trong tay hắn dần dần mất đi ánh sáng, cuối cùng biến thành hư vô.
Tần Dương Linh chậm rãi đứng lên từ mặt đất, nhìn cực kỳ chật vật: trên đệ tử phục loang lổ vết máu khô, trên vai lại có một vết thương bị kiếm đâm xuyên qua. Hắn đau đến mức mặt nhăn cả lại, vội vàng biến ra thần sắc dữ tợn mà trừng mắt bị nhìn Lôi Tu Viễn đang bị đông cứng.
“Lôi sư đệ, ngươi vẫn còn quá non.” Tần Dương Linh oán hận mà mở miệng, th.ở dốc một lát, lại chậm rãi ngồi xuống đất. “Mối thù kiếm đâm này, ta sẽ từ từ trả lại cho ngươi.”
Trong lòng bàn tay Tần Dương Linh bỗng nhiên xuất hiện một thanh tiểu phi kiếm to bằng ngón trò, vù vù một tiếng, tiểu phi kiếm bay vút lên, sau đó hướng đến xẹt qua hai gò má Lôi Tu Viễn, trên mặt hắn hằn lên một vết đỏ, một lúc lâu sau, máu tươi mới chậm rãi tràn ra.
Đông Dương chân nhân bỗng nhiên lên tiếng: “Lúc trước ta đã nói rồi, chỉ cần có hành vi ác ý làm tổn thương lẫn nhau, trận tỷ thí này lập tức bị hủy bỏ!”
Tần Dương Linh cười vài tiếng: “”Đông Dương trưởng lão, ta chỉ là đông cứng giữ chân đệ ấy lại, làm xước mặt một tí thôi, như vậy cũng gọi là có ác ý sao? Ngài không để ý rằng ta cũng đang bị thương hay sao?”
Đông Dương chân nhân trong lòng có chút tức giận: “Một khi đã tỷ thí thì luôn có thể nhận thua, các ngươi hãy nhớ rõ quy tắc này!”
Lão đang cố ý nhắc nhở Lôi Tu Viễn không cần cậy mạnh. Tu vi của Tần Dương Linh vốn hơn Lôi Tu Viễn rất nhiều, lại còn bị Âm Dương Kiếp Ba Kính đông lạnh, hắn đương nhiên chẳng còn đường nào chạy thoát, nhận thua cũng chẳng có gì mất mặt. Nếu tiếp tục muốn đấu một trận sống chết này, lão cũng không thể nào ngưng hẳn trận đấu này lại. Tần Dương Linh nói đúng, tiểu phi kiếm căn bản chẳng có chút sát thương nào, không thể nào gọi là cố ý gây thương tích. Nếu nhất định muốn bắt bẻ, thì đó chính là chiêu trò mèo vờn chuột kia của Tần Dương Linh. Đấu pháp giữa các đệ tử vậy mà lại dùng tiểu phi kiếm tra tấn đối thủ, gần giống như đang làm nhục.
Lôi Tu Viễn không nói lời nào, từ nãy đến giờ hắn vẫn chưa nói một chữ nào, tùy ý để tiểu phi kiếm bay vòng quanh thân mình chơi trò trốn tìm. Một nhát rồi lại thêm một nhát, quần áo cùng làn da từ từ rách ra, vô số miệng vết thương tập trung ở một chỗ, đệ tử phục của hắn cũng dần dần thấm đẫm vết máu đỏ tươi.
Lê Phi cảm thấy trong tay mình thấm đẫm mô hôi, Tô Uyển đứng bên cạnh ôm chặt lấy nàng, không biết nên trấn an hay nên phẫn nộ. Chuyện bọn họ lo lắng nhất vẫn xảy ra. Với tính cách của Lôi Tu Viễn đương nhiên chẳng đời nào hắn chịu nhận thua, hắn thà rằng mình bị làm nhục dưới tay Tần Dương Linh còn hơn.
Hồ Gia Bình cau mày, tiểu tử này chẳng lẽ thật sự có chết cũng không chịu nhận thua? Trận đánh mới vừa rồi cực kỳ đẹp mắt, có nhận thua cũng chẳng có vấn đề gì, ngược lại còn có thể trở thành một giai thoại đó chứ. Đã nhiều năm rồi Đấu Pháp Đại Hội không có màn đấu pháp hung mãnh mà phấn khích như thế, nếu đã nhận thua chỉ sau nửa canh giờ thi đấu, đấy mới gọi là sỉ nhục.
Tần Dương Linh trong lòng đang đắc ý đến cực điểm, loại đắc ý này còn sảng khoái hơn được chạm vào thân thể của nữ tử tuyệt sắc. Trong lòng bàn tay hắn lại xuất hiện một tiểu phi kiếm, bay vụt qua cắt đứt sợi dây đang buộc tóc của Lôi Tu Viễn, mái tóc dài lập tức rối tung xõa xuống, che khuất hai gò má còn đang rỉ máu.
“Lôi sư đệ, ta đã sớm cảnh báo ngươi rồi.” Tần Dương Linh cười ha ha. “Càng tự tin thì càng ngã đau thôi nhóc ạ. Ngươi nhận thua đi, ta cũng chơi chán rồi.”
Lôi Tu Viễn vẫn giữ im lặng. Bỗng nhiên, hắn động đậy, đá một cước, khối băng dưới chân nhẹ nhàng vỡ vụn thành từng mảnh. Hắn từng bước đi về phía Tần Dương Linh, Âm Dương Kiếp Ba Kính liên tục rơi xuống như vũ tiễn nhưng không biết vì sao thân thể hắn chẳng hề hấn gì. Lôi Tu Viễn bước đi không nhanh, nhưng động tác nhẹ nhàng nhanh chóng một cách kỳ lạ, như thể trong cơ thể ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ nào đó.
Tần Dương Linh chợt thấy trên đỉnh đầu tối sầm lại, từng đám mây đen dày đặc như đang cắn nuốt hắn. Lôi Tu Viễn tiến vào đám mây đen đang quay cuồng tứ phía kia. Ai cũng nhìn không thấy bên trong đang xảy ra chuyện gì, chi nghe thấy Tần Dương Linh kêu lên từng tiếng thảm thiết, kêu đến sởn gai ốc.
Đông Dương chân nhân kinh hãi la lên: “Lôi Tu Viễn! Lôi Tu Viễn! Lập tức triệt hồi mây đen!”
Lê Phi xem đến ngây người, không chỉ có nàng mà ai nhìn thấy cảnh tượng đó cũng thấy choáng váng, chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra chỉ biết tình thế đã bị đảo ngược. Nhật Viêm quơ quơ đôi tai, nhìn chằm chắm đám mây đen kia, cuối cùng bày ra bộ mặt ghét bỏ, lạnh nhạt nói: “Còn tưởng rằng hắn dùng phép thuật gì lợi hại lắm! Hừ! Vậy mà lại dùng loại tiểu tiên pháp đê tiện kia!”
Lời nói vừa dứt, lãi thấy từ trong đám mây đen kia lăn ra một người, đúng là Tần Dương Linh rồi. Hắn đang lăn lộn loạn xạ trên mặt đất, cũng chẳng biết là khóc hay cười mà kêu thảm thiết liên miên không dứt, nước mắt nước mũi đầy cả mặt.
Đông Dương chân nhân vội vàng đi đến bên người hắn, quan sát kỹ lưỡng, lại nhất thời có chút dở khóc dở cười, đây…. Đây là Thuật Ngứa sao? Xem ra chẳng lưu tình chút nào. Cả người Tần Dương Linh đang quay cuồng chẳng biết trời trăng mây gió gì, lúc lại cười, lúc lại khóc nhìn như một kẻ điên. Không cần nói đến tiên pháp, xem ra ngay cả đứng lên hắn cũng chẳng làm được đó chứ.
Mây đen dày đặc dần dần tản ra, bóng người Lôi Tu Viễn xuất hiện trên võ đài đã sớm vỡ tan nát, khuôn mặt không chút biểu cảm như trước, đột nhiên đưa tay thu lại Thuật Ngứa trên người Tần Dương Linh. Vị sư huynh đáng thương này cuối cùng cũng ngừng kêu thảm thiết, thở hồng hộc rồi lại hôn mê bất tỉnh.
Lôi Tu Viễn thắng! Xung quanh im ắng một lúc nhưng rất nhanh lúc sau lại hò reo ầm ĩ náo động lam rung động cả khán đài. Lôi Tu Viễn chắp tay hành lễ rồi đằng vân bay lên. Phía trước hắn có rất nhiều người nghênh đón, Đặng Khê Quang hoa chân múa tay vui mừng nói năng lộn xộn, Tô Uyển giữ vai hắn mà lắc qua lắc lại không ngừng, Hồ Gia Bình cằm đã sớm rơi xuống, còn có nhiều đệ tử Nghiêu Quang Phong khác cũng như thế.
Lôi Tu Viễn vẫn đang tìm kiếm một bóng hình trong đám người kia. Bỗng nhiên hắn cảm thấy ngực mình bị siết chặt, Lê Phi bước đến ôm lấy hắn trước mặt bao nhiêu người.
Nàng chẳng nói gì cả, nhưng cả người lại đang kịch liệt phát run. Lê Phi chẳng có cách nào làm cho sự run rẩy này dừng lại. Nàng vừa lo lắng, vừa vui vẻ, vừa khó chịu, vừa mừng như điên, cả đầu óc đều loạn cả lên, chỉ hận không thể khóc lớn một trận.
Trên vai nàng đột nhiên nặng trĩu, đầu của Lôi Tu Viễn chôn chặt trên hõm vai nàng, thanh âm của hắn khàn khàn: “Chúng ta đi trước.”
Đi trước? Lê Phi sửng sốt một chút, đột nhiên cảm thấy trên mặt mình nong nóng. Máu từ gò má của hắn đã nhuộm đỏ một bên mặt nàng mà đệ tử phục màu bạch trà của hắn cũng đã nhiễm đỏ từ lúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.