Thiên Hương Bách Mị

Chương 116: Bách Mị Dạ Hành (2)



Buổi trưa, Lê Phi và Lôi Tu Viễn đúng giờ chờ ở chính điện Văn Cổ Phong, nhìn thấy hai vị lão bối tiên nhân cùng với mười mấy trưởng lão, trong đó chỉ có hai người là tiểu bối đệ tử, đây là lần đầu tiên phá lệ.

Lê Phi có chút dè dặt, ở cùng các trưởng lão không thoải mái và dễ chịu như ở cùng các đệ tử. Nàng nắm chặt Lôi Tu Viễn, nhỏ giọng nói: “Tu Viễn, chàng nghĩ xem các trưởng lão còn có chuyện gì khác đúng không?”

Nàng hỏi hẳn hai lần nhưng Lôi Tu Viễn vẫn không nói lời nào. Lê Phi ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy hắn lại nhìn chằm chằm Thúy Huyền tiên nhân bên kia hết sức chăm chú. Lôi Tu Viễn gần đây có chút ngoan ngoãn. Từ sau Đấu pháp Đại hội đến nay, hắn đột nhiên rơi vào trầm tư, không biết đang nghĩ gì.

Lê Phi không muốn quấy nhiễu dòng suy nghĩ của hắn nữa. Trong mười mấy vị trưởng lão kia chỉ có Xung Di, Nghiễm Vi, Đông Dương, Thanh Nhạc là bốn người nàng biết, mấy vị còn lại nàng chưa từng gặp qua bao giờ. Vẻ mặt của các trưởng lão đều có chút nghiêm trọng, ngay cả Đông Dương chân nhân luôn tươi cười cũng trông rất nghiêm túc, hồ lô dưới chân lão không ngừng xoay.

Kết giới của Vô Nguyệt Đình nhanh chóng được mở, mọi người đằng vân bay nhanh ra. Lê Phi cảm thấy một cơn gió mạnh thổi vào mặt mình, nàng thiếu chút nữa bị thổi bay khỏi đám mây mình đang đứng lên. Nàng cố gắng giữ vững cơ thể, lại thấy mặt trời nhô lên cao, ánh nắng gay gắt đến không ngờ, xuân tháng ba thật hiếm thấy nắng chói chang như vậy. Đường chân trời ở phía xa kia có màu đỏ tựa như máu, gió không ngừng thổi mạnh từ tứ phía, linh khí mỏng manh ở ngoại giới nhất thời dày đặc hơn, rồi lại trở nên thưa thớt, vô cùng hỗn loạn.

Thủ Trung tiên nhân đột nhiên thở dài nói: “Linh khí đã bắt đầu dao động, sắp đến các loại dị tượng sẽ không ngừng xuất hiện. Chúng ta không có nhiều thời gian, chỉ có thể tận lực bố trí một đường lui.”

Thúy Huyền tiên nhân nghe thấy lời lão thảm thương như thế, không khỏi cười nói: “Còn rất nhiều thời gian, cần gì phải buồn bã như thế để bọn tiểu bối giễu cợt, nhanh đi thôi.”

Lê Phi thấy cuộc trò chuyện giữa hai người rất kỳ lạ, ánh nắng gay gắt cùng gió mạnh càng trở nên vô cùng kỳ quái đến mức nàng không khỏi rơi vào trầm tư.

Chẳng lẽ... Là Hải Vẫn sắp đến rồi?

Vừa nghĩ tới Hải Vẫn sắp đến, nàng cảm thấy mình sẽ lại phải đối mặt với nỗi đau về thân thế của mình, loại đau khổ này như bóng với hình, không bao giờ có thể quên được. Khi còn bé nàng rất muốn biết mọi bí mật trong cuộc đời mình, tại sao người khác có cha mẹ còn nàng thì không, tại sao người khác có thể hấp thu linh lực vào cơ thể dễ dàng như vậy, nhưng phương pháp tu luyện của nàng lại lạ kỳ đến vậy.

Nhưng nàng bây giờ một chút cũng không muốn biết, một chút cũng không muốn.

Hoa mắt một cái, thân thể to lớn của Nhật Viêm bỗng xuất hiện ở trước mặt. Hắn cũng không ngừng nhìn về hướng Thúy Huyền tiên nhân bên kia, vẻ mặt trầm ngâm.

“Ta tìm ngươi rất lâu rồi đó.” Lê Phi hạ giọng nói với hắn: “Còn tưởng ngươi bị bỏ lại Vô Nguyệt Đình một mình rồi chứ.”

Nhật Viêm không lên tiếng, tựa như là không nghe thấy gì. Hắn và Lôi Tu Viễn thật giống nhau, vẫn luôn nhìn Thúy Huyền tiên nhân. Lê Phi cũng không nhịn được nữa, nhỏ giọng hỏi: ” Các ngươi đang nhìn cái gì thế?”

Nhật Viêm quơ quơ đôi tai, nói: “Tiên nhân đó không tệ, có thể mở ra Tiểu Thiên Thế Thế Giới. Tiểu Thiên Thế Thế Giới của ông ta dường như có điều gì đó ẩn giấu… Các ngươi bây giờ đang đi đâu vậy? Tại sao chỉ có ngươi và tên tiểu tử kia là đệ tử thôi?”

Lê Phi tạm thời quên đi dị tượng của Hải Vẫn, cười nói: “Sư phụ nói muốn dẫn ta đi bắt yêu vật luyện pháp bảo. Các trưởng lão khác ta cũng không biết bọn họ đi để làm gì. Nhật Viêm, ta lấy yêu vật luyện pháp bảo, ngươi có phải là sẽ không vui hay không?”

Nhật Viêm cười lạnh một tiếng: “Luyện pháp bảo? Thật là phí của trời. Cho dù pháp bảo có kinh thiên động địa đến đâu, làm sao nó có thể mạnh mẽ như một con yêu vật còn sống, lại còn muốn luyện pháp bảo! Thật là một đám ngu xuẩn!”

Lê Phi cười khổ: “Ta không muốn ta có gì nổi bật hơn những người khác nữa, ngươi đừng nói cho ta nữa. Hơn nữa trong môn phái cũng chưa từng dạy cách khống chế yêu vật, ta đột nhiên đi bắt yêu, chẳng phải là rất khả nghi sao?”

Nhật Viêm thở dài một tiếng: “Haiz, ngươi như vậy... Nếu ngươi cam tâm làm một người bình thường vậy thì lúc trước chẳng nên vào Thư Viện, vào môn phái, làm một người tự do tự tại trong đất trời này, chỉ cần lo cho chính mình, vậy thì đã chẳng cần phải lo lắng đề phòng như ngày hôm nay.”

Lê Phi bỗng chốc hụt hẫng. Ban đầu nàng là vì Huân Chương sư phụ mà bước vào con đường con đường tu hành. Ai ngờ, cho đến tận ngày nay vẫn không tìm thấy sư phụ, thân phận của lão từ tên giang hồ lừa bịp biến thành một tiên nhân có danh có tiếng. Bây giờ, trên người nàng có vô số ràng buộc, sư trò, bằng hữu, tri kỷ, người yêu, …. Cho dù nàng có tự nguyện hay không, nàng cũng đã sớm lún quá sâu rồi và nàng không bao giờ có thể rời đi quay về sống những tháng ngày cô đơn kia.

Nhật Viêm dường như cũng không muốn nhói về những chuyện này nữa, đột nói: “Thổ Chủ Hộ Thân thì sao? Bây giờ liền luyện cho ta! Đừng tưởng rằng trên đường đi có thể lười biếng!”

Lê Phi lại thiếu chút nữa rơi khỏi đám mây, nàng nhìn hắn với ánh mắt tức giận và oán hận, nhưng hồ ly vẫn không buông tha: “Nếu hôm nay không chịu học, sau này đừng hy vọng ta sẽ dạy ngươi bất kỳ tiên pháp!”

Nàng không thể làm gì khác hơn là vùi đầu bắt đầu tính toán linh khí, sáu phần linh khí hành Thổ, ba phần kim hành linh khí, một phần thủy hành linh khí, chênh lệch quá lớn, thật không dễ dàng chút nào. Lúc này, các loại linh lực trong cơ thể nàng liên tục bộc phát phát sáng rực rỡ khiến các trưởng lão khác phải khen ngợi: “Đúng là một đứa nhỏ chăm chỉ, đi đường cũng không quên tu hành.”

Mãi đến khi trời tối, Thổ Chủ Hộ Thân cuối cùng mới miễn cưỡng duy trì khoảng một khắc. Các trưởng lão đáp xuống một thành trì thật lớn, khi Lê Phi nhìn thấy khắp đường phố đều là tường đỏ gạch xanh, nàng lập tức cảm thấy quen thuộc. Dường như khi nàng còn nhỏ đã từng cùng sư phụ đến tòa thành này, sư phụ hồi đó đã giả làm đại tiên và lừa gạt một gia đình giàu có trong thành này hàng chục lạng bạc!

Các trưởng lão bước vào thành, ai nấy vẻ mặt đều rất nghiêm trọng. Xung Di chân nhân nhanh chóng hai lá bùa trên người hai đệ tử, dặn dò: “Bên trong thành có không ít những người của tiên gia khác, chúng ta cẩn thận là vẫn hơn, đừng tiết lộ thân phận của mình.”

Các trưởng lão này rốt cuộc là đang muốn làm gì mà thần thần bí bí như vậy?

Lê Phi đánh giá xung quanh một lượt, lại thấy Nhật Viêm đã sớm tự mình đi dạo. Trước sau trái phải của nàng đều có trưởng lão bảo vệ, nàng không thể không ngoan ngoãn đi theo cùng đi đến khách đ.iếm. Xung Di trưởng lão thấy nàng cứ nhìn lung tung, không nhịn được mà vỗ vai nàng một cái. Đúng là tuổi còn nhỏ, vừa đi ra ngoài là liền hoa cả mắt.

“Đợi các trưởng lão làm việc xong hẳn nghĩ đến chuyện chơi đùa. Hôm nay nghỉ ngơi ở khách đ.iếm đi, chớ có tùy ý ra ngoài đi lại.”

Lê Phi hờ hững gật đầu. Thật ra nàng cũng biết, nếu không có hai đệ tử bọn họ, các trưởng lão căn bản không cần nghỉ ngơi ở khách đi.ếm. Chẳng qua chỉ là vì tu vi của hai người không cao lắm mà thôi.

Trong chuyến đi này, chỉ có nàng và Thanh Nhạc trưởng lão là hai nữ tử duy nhất, đương nhiên được sắp xếp vào cùng một phòng. Thanh Nhạc trưởng lão sau khi đi vào phòng đã nhanh chóng rời đi, để lại một mình Lê Phi vì lạ giường mà lăn qua lộn lại không ngủ được. Lúc này trời vừa trở tối, nàng vừa mới ăn mì nhưng vô tình ăn quá nhiều, trong bụng cảm thấy khó chịu. Nhật Viêm không biết đi nơi nào chơi nữa, không có ai cùng nàng tán gẫu cho đỡ buồn chán nên nàng chỉ đành ngồi dậy đi lòng vòng trong phòng.

Lôi Tu Viễn phải ở cùng một gian phòng với Nghiễm Vi chân nhân, không biết hắn đã ngủ chưa. Lê Phi muốn đến hỏi han hắn, hai người bọn họ hôm nay đi cùng các trưởng lão trên đường, cũng không nói chuyện nhiều, có thể là vì bọn họ có chút ngượng ngùng. Lỡ như hắn và sư phủ ngủ rồi mà nàng lại đi gõ cửa thì ngại chết mất.

Lê Phi từ từ đẩy cửa sổ ra, gió tháng ba lành lạnh thổi vào mặt, mang theo hơi thở nhân gian yên hỏa chỉ có trong thị trấn. Khi nàng còn bé đã cùng sư phụ đã tới nơi này. Theo nàng nhớ thì dường như có một một người bán bánh bao trong một con hẻm nọ, nàng cũng nhớ rằng lúc đó mình rất thèm ăn, cứ đứng yên giương mắt nhìn chằm chắm những cái bánh bao đó. Sư phụ đành phải mua cho nàng hai cái, thừa lúc nàng đang ăn mà quở trách: “Ngoài ăn ra chỉ còn biết ngủ! Bình thường thì câm như hến, một câu dễ nghe cũng không nói được! Lát nữa phải cùng ta kiếm tiền, nếu như ngươi nói sai một từ thì xem ta xử lý ngươi như thế nào!”

Lê Phi không khỏi mỉm cười khi nhớ đến những chuyện cũ này. Nàng tựa người vào cửa sổ, ngắm nhìn những vị khách trở về trong đêm, chợt nhìn thấy một nhóm nữ tử mặc mặc váy áo hồng đang đi qua đường, dẫn đầu là hai nữ tử trung niên nhìn giống như trưởng lão. Khi đến trước khách điếm, một trưởng lão dặn dò: “Những ngày gần đây, trong núi rừng thường xuất hiện dị tượng, không tiện ngủ bên ngoài, hôm nay chúng ta sẽ tạm nghỉ ngơi ở nơi này một đêm. Các con nhớ kỹ, đừng gây phiền toái, nếu không sẽ khiến Hỏa Liên Quan chúng ta mất mặt.”

Hỏa Liên Quan? Lê Phi lập tức ngồi thẳng dậy, người đó… tên gì ấy nhỉ, có phải ở Hỏa Liên Quan không? Trong lúc gấp gáp nàng lại quên mất tên người ta rồi, là một Quận chúa đúng không? Người suốt một năm không chịu ăn cùng bọn họ trong Thư Viện, nhất quyết bỏ tiền mua đồ ăn trong đệ tử phòng, còn bắt Kỷ Đồng Chu cùng mình ăn cơm nữa… Tên Nhã gì đấy? Nàng thật sự là không nhớ ra.

Hỏa Liên Quan dường như chỉ thu nhập nữ đệ tử. Một nhóm người kia đều là các cô nương trẻ tuổi, tu vi ở khoảng ba đạo Bình Cảnh, nhìn giống như ra ngoài thí luyện, ở gần đây có nơi cho bọn họ luyện tập sao?

Lê Phi nheo mắt nhìn một hồi lâu, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt. Cô nương này dung mạo xinh đẹp, đứng ở đâu cũng nổi bật, xung quanh vô số người len lén nhìn nàng, nhưng không ai dám đến bắt chuyện. Tư thế và cử chỉ của nàng đều toát lên khí chất kiêu ngạo tột độ, ngẩng cao đầu như một chú chim phượng hoàng.

Thật giống như là Quận chúa đó? Lan Nhã Quận chúa! Lê Phi cuối cùng cũng nhớ ra tên rồi. Đã gần sáu năm không gặp, nàng không khỏi vui mừng khi gặp lại cố nhân. Nhưng mà, quan hệ của nàng và Lan Nhã cực kỳ bình thường, ban đầu cũng bởi vì tranh giành đệ tử phòng mà không vui, sau này khi bọn họ thân với Kỷ Đồng Chu hơn, vị tiểu Quận chúa này mới thỉnh thoảng nói mấy câu qua loa lấy lệ. Cho dù có gặp lại nàng ta, Lê Phi cũng không biết nói gì, huống chi trưởng lão đã nhiều lần cảnh báo nàng không được tiết lộ danh tính.

Lê Phi tựa người vào cửa sổ nhìn nàng ta. Lan Nhã thấy không biết từ đâu ra một cô thôn nữ từ khách điếm ba tầng bên kia thò đầu ra nhìn chằm chằm mình, liền lạnh lùng quay đầu lại, vờ như không thấy.

Bỗng nhiên, nàng dường như là gặp được người nào, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, biểu tình này khiến nàng từ một Quận chúa kiêu ngạo biến thành một thiếu nữ, bước tới phía trước cúi đầu hành lễ, tư thế vẫn cao quý, tao nhã như xưa.

Lê Phi kinh ngạc nhìn một thiếu niên mặc y phục của Tinh Chính Quán đi đến, chân mày thon dài, mặt mày tuấn tú, dung mạo rất ưu nhã, hắn chính là Kỷ Đồng Chu! Hắn tại sao cũng ở đây vậy?!

Vẻ mặt hắn bình tĩnh đến không ngờ, không còn vẻ nóng nảy như trước nữa, hắn bước đến đỡ Lan Nhã đứng dậy, Lan Nhã vội vàng nói: “Vương gia! Sau năm năm bảy tháng, Lan Nhã cuối cùng gặp được ngài!”

Năm năm lẻ bảy tháng, nàng ta nhớ thật rõ ràng...

Kỷ Đồng Chu nói: “Ồ, không nghĩ đến Hỏa Liên Quan cũng đến gần đây thí luyện.”

Lan Nhã ngây ngốc nhìn hắn, không kìm được nắm lấy tay áo hắn: “Vương gia, trong lúc bận rộn như thế mà ngài nguyện ý dành chút thời gian đến đây một chuyến, Lan Nhã hết sức vui mừng.”

Kỷ Đồng Chu khẽ mỉm cười, nụ cười này khiến vẻ mặt có chút u ám của hắn dịu đi không ít: “Ta chỉ theo sư phụ ra ngoài săn yêu, đúng lúc đi ngang qua đây nhận được Thuật Truyền Tin của ngươi, liền đến xem một chút, ngươi cao lên không ít.”

Lan Nhã dịu dàng nói: “Vương gia mới đúng là cao lên rất nhiều, đã trở thành chân chính vĩ nam tử* rồi.”

*vĩ nam tử: một nam nhân vĩ đại

Lê Phi đang chăm chú lắng nghe hai người bọn họ nói chuyện, chợt thấy Kỷ Đồng Chu hướng về phía mình nhìn một cái, ánh mắt lạnh như băng. Trong lòng nàng cả kinh, cố làm ra vẻ tự nhiên quay đầu đi, giả vờ ngắm phong cảnh.

Ngay lúc này, bỗng nhiên có người nhè nhẹ gõ cửa, Lê Phi lập tức quay người nói: “Mời vào.”

Cửa mở ra, một nam nhân chân lấm lem bùn đất đi vào. Lê Phi ngây người nửa ngày mới nhớ ra đây chính là Thuật Che Mắt của các trường lão, nàng phải thích ứng với hình ảnh mới của Lôi Tu Viễn đi thôi.

Nàng đứng dậy bước đến, vị chân bùn hán tử này lại lùi về phía sau một bước, nhìn nàng từ trên xuống dưới, cau mày cười nói: “Cô thôn nữ nhỏ.”

Lê Phi cười ha ha một tiếng: “Là chàng mới đúng! Chân bùn đại hán tử!”