Thiên Hương Bách Mị

Chương 121: Túy Sinh Mộng Tử (3)




ỷ Đồng Chu nằm ở bên chân nàng, hơi thở có lúc dồn dập, có lúc lại yếu ớt. Lê Phi ngồi cạnh người hắn cẩn thận xem xét vết thương, một số vết thương nhỏ đã lành, nhưng những vết thương còn lại rất sâu và dài, thời gian hồi phục rất chậm.
Nàng lập tức thi triển Ngọc Tuyết Thuật, chậm rãi truyền linh khí vào trong vết thương của hắn, thân thể của vị Vương gia này tốt hơn Lôi Tu Viễn rất nhiều, không còn vết thương cũ, huyết mạch mạnh mẽ, xương cốt như ngọc, không hổ là Vương gia kim tôn ngọc quý.
Ngọc Tuyết Thuật nhanh chóng chữa lành những vết thương sâu kia, Lê Phi nghe thấy hơi thở của Kỷ Đồng Chu không còn lúc nhanh lúc chậm nữa mới thu lại tiên pháp ngồi sang một bên để cơ thể từ từ hấp thu linh khí.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy từ phía xa một tiếng nổ lớn như sấm, vang vọng cả một vùng. Lê Phi lập tức cảnh giác, dùng thuật ẩn nấp để che giấu khí tức trên cơ thể hai người, lặng lẽ thò đầu ra ngoài, nhưng từ xa không biết từ lúc nào có một cánh cửa đá khổng lồ ở mỗi bên trải dài giữa trời và đất, cùng với tiếng sấm vang rền, bốn cánh cửa đá từ từ mở ra, trong phút chốc, vô số người tràn vào như thủy triều, thoạt nhìn tất cà dường như đang bay, đều là người tu hành sao?!
Trong lòng Lê Phi sửng sốt, nghi hoặc, không dám cử động, nín thở nhìn những người tu hành kia chen chúc nhau tiến vào, không biết có bao nhiêu người, có người hoan hô, có người la hét, có người gầm thét. Lúc bấy giờ, tiếng người ồn ào bao phủ cả một vùng, người người đổ xô về núi châu báu kia, ai cũng mang theo rất nhiều túi, túi lớn túi nhỏ nhét đầy bảo vật.
Người đến càng ngày càng nhiều, những núi vàng ngọc cao vút lần lượt được dọn sạch trong chớp mắt. Vì bảo vật ngày càng ít đi, tiếng tranh chấp cũng ngày càng lớn, ai cũng thấy người khác lấy đi quá nhiều hoặc cướp đi phần của mình, có những người cộc cằn một lời không hợp sẽ trực tiếp mà đấu pháp tranh với nhau.
Lê Phi càng nhìn càng kinh hãi, những người đấu pháp đó có tu vi khác nhau, nàng còn có thể nhìn thấy rõ ràng quần áo trên người bọn họ, đều là đệ tử của các đại Tiên gia môn phái, thậm chí còn có trưởng lão, chẳng lẽ bọn họ đều bị Thao Thiết nuốt sao?
Vô số đá quý và vàng trước mặt đều bị cướp đi, Lê Phi hoảng sợ phát hiện có nhiều người đi đến ngọn núi bạc gần chỗ mình đang ẩn nấp, nàng lùi lại, nắm lấy cổ áo của Kỷ Đồng Chu, cố gắng chạy trốn trong im lặng. Đột nhiên, hắn đưa tay nắm lấy cánh tay nàng, hung hăng kéo nàng xuống rồi bịt miệng nàng lại.
“Đừng cử động.” Hắn ôm chặt nàng từ phía sau, giọng trầm thấp: “Nơi này sẽ không có ai muốn lấy bạc đâu.”
Hắn tỉnh rồi?! Lê Phi một chút cũng không dám động, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Có rất nhiều người tu hành dừng lại trước ngọn núi bạc này một lát, quả nhiên bọn họ coi thường những thỏi bạc này, bên cạnh còn có vô số núi bảo vật và đá quý, ai cũng bay đi về hướng đó rồi lại bắt đầu tiếng đấu pháp tranh chấp ồn ào.
Đột nhiên, một đệ tử trẻ tuổi đáp xuống núi bạc, linh khí trên người y chập chờn lại không rõ ràng, xem ra y chỉ vừa mới đột phá Bình Cảnh thứ nhất, đương nhiên y không muốn tranh đoạt với những người tu hành lợi hại kia, y rút túi trên thắt lưng của mình ra và bắt đầu nhét bạc vào bên trong.
Lê Phi kinh ngạc phát hiện y nhìn rất đáng sợ, không chỉ có khuôn mặt trắng bệch, thân hình gầy gò mà còn có đôi mắt đỏ hoe chứa đầy d.ục vọng điên cuồng, hoàn toàn không có chút nhân tính nào.
Quanh người hắn sương mù dày đặc, giống như bị lửa thiêu đốt, trong đám sương đó dường như ẩn chứa vô số tiếng thì thầm, tiếng r.ên rỉ và tiếng la hét, người đàn ông này trông như một kẻ điên, tay cầm bạc vung vẩy, như đang chiến đấu với thứ gì đó vô hình, trong khi vẫn không ngừng gầm gừ: “Của ta! Tất cả là của ta!”
Thỉnh thoảng, y sẽ dừng lại mọi động tác của mình, như thể đột nhiên tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn về phía xa, lẩm bẩm điều gì đó, trong đôi mắt đỏ như máu thỉnh thoảng có một chút vùng vẫy, nhưng rất nhanh đã bị d.ục vọng điên cuồng chiếm đoạt, tiếp tục cầm lấy bạc bỏ vào.
Kỷ Đồng Chu ôm chặt lấy Lê Phi yên lặng trượt xuống núi bạc, ngự kiếm, thuật ẩn thân trong nháy mắt bị phá vỡ, tuy nhiên, chẳng có mấy người ngẩng đầu nhìn lên, tất cả đều đang chăm chú đoạt lấy bảo vật. Bọn họ bay nhanh một đường, nơi này mọi người đều bị sương mù đen bao phủ, ai nấy đều gầy như que củi, trong mắt bọn họ không hề còn chút lý trí nào, chỉ có lòng tham điên cuồng đang che lấp mọi thứ.
Thanh kiếm của Kỷ Đồng Chu lao ra khỏi cửa kho báu, đột nhiên lại thấy trước mặt là một vùng đất có những cánh đồng hoang vu vô tận, ở xa xa ẩn hiện bóng cây mờ nhạt, và toàn bộ bầu trời là một màu đỏ như máu, ngột ngạt đến mức khó chịu.
Lê Phi cảm giác xương mình gần như bị Kỷ Đồng Chu siết chặt đến sắp gãy đến nơi, nàng gắng sức vùng vẫy mấy cái, Kỷ Đồng Chu buông tay đang che miệng nàng ra, nàng lập tức la lên: “Buông ra!”
Kỷ Đồng Chu cúi đầu nhìn xuống, vừa rồi đột nhiên gặp phải biến cố, búi tóc của nàng rối tung lên, rơi tán loạn, buông xuống hai bên tai. Đôi tai trắng như tuyết, chiếc cổ trắng như tuyết, thân hình mềm mại uyển chuyển như trong ảo ảnh kia, điểm khác biệt là cơ thể này không hề ngoan ngoãn bám lấy mình. Toàn thân nàng mỗi một tấc da thịt đều khiến hắn cảm thấy nàng đang cực kỳ bài xích hắn.
Kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn nhỏ nhẹ cầu xin nàng, nhưng sự tổn thương lại khiến hắn không thể buông tay, tại sao hắn lại đột nhiên ôm lấy nàng? Là bởi vì cả hai đều bị Thao Thiết nuốt vào sao? Hay là chỉ vì hắn muốn ôm nàng thật chặt?
Thời gian đã lâu như vậy, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, trong đó luôn là sự hối hận cùng phiền muộn chiếm phần lớn, hắn luôn là người muốn gì được nấy, vậy mà bây giờ lại có thứ hắn khao khát đến thế nhưng lại không có được cũng không biết làm thế nào để giành lấy. Cho đến bây giờ, luôn là người khác phải phụ thuộc vào hắn lấy lòng hắn, Kỷ Đồng Chu không hiểu phải thế nào để dỗ dành nàng, mà chỉ biết nổi nóng hành hạ nàng như một đứa con nít, đến bản thân hắn còn cảm thấy chán ghét.
Kỷ Đồng Chu cuối cùng vẫn phải chậm rãi buông tay ra, dường như là muốn trốn tránh điều gì đó. Hắn xoay người bay nhanh lên trời, dừng lại ở một nơi cao, quay lưng về phía nàng, không nói một lời.
Lê Phi nhìn bóng lưng của hắn, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chọn cách im lặng.
Nàng phải mau sớm tìm được Lôi Tu Viễn, nơi này hẳn là trong bụng của Thao Thiết. Những người tu hành kia chắc chắn đều là nạn nhân bị hút vào bụng của Thao Thiết từ lâu, đều bị bao phủ bởi một làn sương đen, gầy gò như que củi, bị các loại d.ục vọng hành hạ đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ, tâm trí không tỉnh táo, trở thành công cụ để Thao Thiết no bụng.
Lê Phi gọi ra một đám mây nhỏ, nhanh chóng bay ra ngoài, một lúc sau, nàng cảm giác được Kỷ Đồng Chu không xa không gần đi theo phía sau mình, nàng quay đầu lại nhìn một cái, từ từ dừng lại, hắn cũng dừng lãi, từ đầu đến cuối luôn bảo trì một khoảng cách nhất định với nàng, không quá gần cũng không quá xa.
Nàng không thể làm gì khác hơn là xoay người tiếp tục bay, không biết cảm giác trong lòng mình là như thế nào, vị Vương gia ngang ngược này, bị nữ nhân trong ảo ảnh khiến hắn phát điên cũng thôi đi, tại sao anh lại phải bị ám ảnh bởi thứ không hề có thật đó đến vậy?
“Kỷ Đồng Chu.” Lê Phi đột nhiên dừng lại lần nữa, quay đầu gọi hắn một tiếng, hắn cũng dừng lại trên không trung, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng có rất nhiều lời muốn nói rõ ràng với hắn. Họ đã là bằng hữu bảy năm, từ nhỏ đến lớn. Hắn thật sự muốn quan hệ của bọn họ đến người lạ cũng không bằng sao? Sự khó xử này khi nào mới kết thúc? Hay là tình bằng hữu bảy năm kia, hắn lúc nào cũng có thể bỏ được?
Mặc dù hắn tự do phóng khoáng, nhưng lại rất tùy ý, không bao giờ quan tâm đến người khác, nhưng bản chất lại không xấu, nàng thật sự coi hắn là một người bạn. Có tiểu Vương gia cởi mở lại thẳng thắn này, cuộc sống ở Thư Viện của bọn họ thú vị hơn rất nhiều, dù hiện giờ ai cũng đi theo các môn phái khác nhau, nhưng tính cách cởi mở đó của hắn luôn khiến người khác cảm thấy thân thiết.
Tại sao đột nhiên lại muốn biến thành một người khác? Trời mới biết nàng hoài niệm Kỷ Đồng Chu trước kia đến mức nào, thiếu niên trầm mặc ít nói này không phải là hắn, hắn không phải là người có thể khiến nàng xấu hổ trước mặt mọi người và làm đủ mọi chuyện quá đáng như thế.
“Ta…” Lê Phi chỉ nói được một chữ, lại bị Kỷ Đồng Chu đột nhiên ngắt lời: “Đừng nói.”
“… Cái gì?”
“Ta nói ngươi đừng nói gì cả.”
“Ngươi nghĩ ta muốn nói cái gì?”
Kỷ Đồng Chu đột nhiên cười một tiếng, trên mặt tràn đầy mỉa mai: “Ta biết, ngươi tự cho là mình đúng muốn định nghĩa ta mà thôi. Khương Lê Phi, ngươi hiểu ta được bao nhiêu? Ta trong mong muốn của người, chỉ là người mà ngươi tự mình tưởng tượng ra mà thôi, Kỷ Đồng Chu đó chưa bao giờ thật sự tồn tại cả.”
Lê Phi nhất thời không biết phải nói gì, hắn nói nàng không hiểu hắn, lời nói cũng có lý, từ lúc gặp nhau đến khi trở thành bạn, nàng chưa từng nghĩ đến trong lòng Kỷ Đồng Chu muốn gì. Hắn là một người vô cùng thẳn thắn nên không cần phải đoán, mọi thứ đều hiện rõ trên mặt hắn, người này thoạt nhìn như chẳng có tâm sự gì nhưng lại là người khó thoát khỏi ảo ảnh nhất. Nàng quả thật là chưa từng hiểu được con người thật của Kỷ Đồng Chu.
“Đi thôi.” Kỷ Đồng Chu dời tầm mắt đi, lạnh lùng nói: “Ngươi không phải đang muốn tìm Lôi Tu Viễn sao?”
Lê Phi im lặng một lát, đột nhiên thấp giọng nói: “Ngươi không cần đi theo ta.”
Kỷ Đồng Chu bỗng nhiên ngước mắt nhìn chằm chằm vào nàng, lại lần nữa lộ ra ánh mắt mà nàng không hiểu, một ánh mắt khiến người ta đau lòng.
Nàng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Đừng đi theo ta, người ta thích không phải là ngươi. Thật xin lỗi, ngươi đi theo rất cản trở.”
Nói xong, nàng nhanh chóng xoay người bay đi mà không để ý đến vẻ mặt của hắn. Nàng không muốn nhìn, một chút cũng không muốn.
Không biết bay được bao lâu, phía sau thật sự không còn người đi theo, Lê Phi ngẫu nhiên bay qua vùng đất hoang vu, đột nhiên nàng nhìn thấy một tòa thành trì thật lớn, chiếm hơn nửa vùng đất hoang. Nàng đột nhiên dừng lại, trong lòng hoài nghi, cả tòa thành dày đặc người bị sương đen bao phủ, tựa như bị một ngọn lửa đen thiêu cháy, cảnh tượng này cực kỳ kinh hoàng.
Nàng cảm thấy tốt nhất không nên đến gần tòa thành này, nàng cẩn thận đằng vân bay vòng qua thành trì đang bị sương đen bao phủ đó, nhưng khi đến gần một chút là có thể nghe thấy vô số tiếng thì thầm, tiếng rê.n rỉ mê sảng cùng tiếng cười ngờ nghệch vang lên bên tai nàng. Lê Phi cảm thấy đầu mình đau như sắp nổ tung thân thể dường như mất kiểm soát, bị một lực hút vô hình nào đó kéo vào thành.
Rơi xuống một con đường trắng như ngọc, hói đen trong phút chốc bao trùm vạn vật, Lê Phi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy trong thành phồn hoa lộng lẫy, có cây xanh che bóng, vô số ngôi nhà tinh xảo thưa thớt sắp thành hàng. Trên đường có hàng ngàn người, có người say rượu nằm trong góc, có người ca hát cười đùa, tất cả mọi người đều bị sương mù đen dày đặc bao phủ, nhìn quần áo hẳn là đệ tử tu hành hoặc trưởng lão.
Có mấy người loạng choạng đi về phía nàng, như thể đang say rượu, cũng không biết đang nói cái gì, Lê Phi nhìn thấy trong đó có mấy nữ đệ tử mặc y phục của Hỏa Liên Quan, chính là nhóm nữ đệ tử nàng thấy dưới khách điếm kia. Nàng vội vàng níu lấy một người, kinh ngạc hỏi: “Sao mọi người lại ở đây?”
Trên mặt nữ đệ tử kia nở nụ cười vui sướng, vừa mở miệng, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mặt Lê Phi, nàng hì hì cười nói: “Nơi này cái gì cũng có, thật là một chỗ tốt, nhất định Lạc Thần Cảnh là trong truyền thuyết!”
Lê Phi còn muốn hỏi nữa, nhưng lại bị nữ đệ tử kia hất tay ra, rồi ha ha cười lớn, loạng choạng bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.