Lê Phi cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh lại, nàng nhìn thấy ánh sáng ngoài cửa sổ nhưng không biết là sáng sớm hay chạng vạng, nàng mệt mỏi trùm chăn lên đầu. Bên nửa kia giường vậy mà lạnh như băng, không có ai cả, nàng bàng hoàng và sợ hãi, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.
Lôi Tu Viễn đâu rồi?
Nàng ôm chăn chậm rãi ngồi dậy, toàn thân sảng khoái không ngờ, mọi dấu vết mồ hôi và mập mờ đều đã được lau chùi sạch sẽ. Nhớ lại những chuyện hoang đường giữa hai người mấy ngày nay, Lê Phi xấu hổ ho khan hai tiếng, đã phụ lòng cảnh báo của sư tỷ rồi, là nàng có lỗi.
Nàng lục tung khắp giường để tìm quần áo để mặc, cuối cùng tìm được thứ trông có vẻ là một trung y được giặt sạch sẽ và gấp gọn gàng dưới gối—— hắn đã giặt nó khi nào thế? Còn nữa, nó được để dưới gối từ lúc nào?
Lê Phi vừa mặc quần áo vừa cẩn thận suy nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra được gì.
Đã mặc y phục gọn gàng, nàng đẩy cửa ra, sắc trời bên ngoài đang tối dần, hoàng hôn vẫn còn chút đỏ, mùi thức ăn từ bếp tỏa ra, khói bếp nghi ngút, chim mệt mỏi bay về rừng, mọi thứ đều yên bình và tĩnh lặng. Lê Phi mơ hồ có ảo giác mình đã quay về Thanh Khâu.
Trong bếp chợt xuất hiện một bóng người, Lôi Tu Viễn thò đầu nhìn nàng một cái, lắc lắc bắp cải trong tay: “Nàng vẫn ổn chứ?”
Vừa cầm bắp cải trắng vừa nói với nàng mấy câu mập mờ như thế là có ý gì đây… Lê Phi lắc lắc đầu, thản nhiên bước vào phòng bếp. Bố cục phòng bếp giống như những ngôi nhà ngói bình thường khác, không biết trên bếp đang nấu cái gì mà có mùi rất lạ, Lê Phi thuần thục mở nắp nồi ra, nhìn thấy bên trong đang hầm canh, mùi thơm ngào ngạt, ngon hơn nhiều so với món nàng tự nấu.
Người này quả thật giống như những gì Ca Lâm nói, nếu không muốn tu hành nữa mà đổi nghề khác chắc chắn làm gì cũng có thể phát tài.
“Đưa dao cho ta.” Lê Phi xắn tay áo lên, nàng tuyệt đối không thể thua Lôi Tu Viễn về mặt này được, dù sao nàng ăn uống tử tế và chăm sóc sư phụ nhiều năm như vậy, tuy nàng chấp nhận hắn tu hành giỏi hơn nàng nhiều nhưng nếu ngay cả những việc vặt như thế này mà cũng bị hắn vượt mặt thì thân phận nữ nhân này của nàng quá uổng phí rồi.
Bắp cải được thái mỏng và bỏ vào chảo xào, sư phụ trước kia vốn rất thích món này, Lê Phi vừa đảo thức ăn vừa vừa nhìn quanh: “Có đĩa không?”
“Đây.” Lôi Tu Viễn gõ gõ vai nàng, Lê Phi quay đầu lại, đột nhiên hắn cúi đầu hôn lên môi nàng một cái, sau đó đĩa được đặt vào tay nàng. Thấy nàng cầm đĩa trừng mắt nhìn mình, hắn không nhịn được bật cười, thản nhiên nói: “Còn không múc ra nữa, sẽ bị cháy đó.”
Cuộc trò chuyện kiểu này, cảnh tượng như thế này, như thể hai người không phải là tu hành đệ tử mà là đôi vợ chồng mới cưới ở phàm trần, có một loại ấm áp của khói lửa nhân gian.
Lê Phi dọn cơm xong, hai người ngồi đối mặt ăn bắp cải và uống canh chay. Nàng vốn dĩ muốn hỏi hắn về bí mật kia cụ thể hơn nhưng bây giờ đột nhiên không muốn hỏi nữa.
Hắn đến từ đâu không quan trọng, bây giờ bọn họ đã được trói buộc với nhau và trở thành đạo lữ mãi mãi không rời xa nhau. Hắn là thiên thần cũng được, là ác quỷ cũng chẳng sao, dù gì trong lòng nàng hắn vẫn mãi là Lôi Tu Viễn chỉ thuộc về nàng. Hơn nữa, nếu bọn họ không phải là người tu hành, vĩnh viễn làm một đôi vợ chồng phàm nhân cũng được, vứt bỏ lai lịch và thân thế của họ ra ngoài chin tầng mây kia đi, mỗi ngày nàng chỉ cần bận tâm hôm nay nấu món gì, còn hắn thì học cách kiếm tiền mua thịt, khi có tâm trạng thì cùng nhau nói chuyện, không có thì mỗi người tự bận rộn với việc riêng của mình, như thế vừa đơn giản lại hạnh phúc.
“Là Lỗ đại ca dạy chàng nấu ăn sao?” Lê Phi vừa uống canh vừa hỏi.
Lôi Tu Viễn nhếch khóe môi: “Huynh ấy ngay cả dao làm bếp cũng không cầm được.”
Lê Phi kinh ngạc nhìn hắn: “Chẳng lẽ là chàng tự học nấu ăn sao?”
Nụ cười của hắn có vẻ khoa trương và cao cao tại thượng: “Tùy tiện làm vài lần sẽ biết, rất khó sao?”
Lê Phi có chút kích động muốn véo má hắn cho nụ cười kia mất đi, lại nữa, vẫn là mùi vị “mọi người đều là đồ ngốc” đã lâu chưa thấy nhưng nàng chẳng hoài niệm chút nào, nàng khịt mũi cười nhạt: “Chàng đó, có biết là trước kia ta ghét chàng lắm hay không?”
Lôi Tu Viễn hơi nhướng mày: “Thật sao? Trước kia ta lại rất thích nàng đó.”
Lê Phi nín cười: “Từ lúc gọi ta là Tiểu Bổng Chùy đại ca sao?”
Hắn cũng mỉm cười khi nghe những lời này, nhớ lại những chuyện loạn thất bát tao khi còn nhỏ kia, sự mong đợi của hắn lúc đầu, sự nhân từ và chính nghĩa của nàng, tính tình âm dương quái khí của hắn và sự nhẹ nhõm của nàng sau này. Mỗi lần gặp nhau tưởng chừng như hai mảnh ghép không liên quan gì đến nhau nhưng cuối cùng lại được kết nối chặt chẽ, có lẽ ngay từ lần đầu gặp mặt, khi tiểu cô nương trông gần giống con trai này nổi giận gầm lên một tiếng với hắn, hắn đã phát hiện một hơi ấm khác trong nhân loại hoang vắng này.
Ngày kế tiếp họ bắt đầu khởi hành, khi mặt trời mọc, hai người bước chậm rãi dọc theo con đường gồ ghề và đầy bùn ở vùng nông thôn, dân làng đi ngang qua ai cũng phải quay lại nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi có khí thế phi phàm này. Nơi này gần Tinh Chính Quán, thường xuyên có tiên nhân đi ngang qua, phàm nhân ở gần đó đều có chút ngưỡng mộ các tiên nhân và đệ tử của Tinh Chính Quán, nhưng thấy phục sức của họ không giống như của Tinh Chính Quán nên không ai dám tiến tới quấy rầy.
“Nhìn cái cây kia xem.” Lôi Tu Viễn chỉ một cây hòe già xiêu vẹo dưới chân núi. “Ngày xưa ta đều ở đó chờ Lỗ đại ca đến.”
Trên mặt hắn có một tia hoài niệm hiếm thấy, ngắm nhìn từng ngọn cây, cọng cỏ, hòn đá, và bông hoa nơi này. Chàng thiếu niên một mình đứng đợi Lỗ đại ca dưới chân núi nhiều năm trước dường như vẫn còn ở đó, vẻ mặt lãnh đạm, thầm đếm số người đi ngang qua, tính toán xem giờ tu hành lúc nào thì kết thúc.
Lê Phi kéo cánh tay hắn đi đến cây hòe già, nàng cũng không ngại chân mình lấm bùn, thấy rất nhiều dân làng xung quanh đang nhìn mình, nàng nhẹ giọng nói: “Chàng trước kia từng sống ở đây, ngoại trừ Lỗ đại ca chẳng lẽ chàng không quen ai khác nữa sao?”
Lôi Tu Viễn nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Bọn nhóc nơi này chẳng có ai đánh lại ta.”
Lê Phi cười khẩy một tiếng, đúng là câu trả lời hỏi một đằng đáp một nẻo điển hình của Lôi Tu Viễn. Trước kia hắn gầy đét yếu ớt như thế, nhìn có vẻ dễ bị bắt nạt, sống một mình ở đây chắc chắn là mục tiêu cho mấy đứa nhóc bắt nạt nhưng hắn khẳng định cũng đã đánh lại những đứa khi dễ mình cho răng rơi đầy đất nên mới mang tiếng xấu khiến cha mẹ ở nơi này không cho con mình đến gần hắn.
Nàng nhẹ nhàng nhảy lên cây hòe già xiêu vẹo, dùng tay vén cành cây nhìn ra phía xa, cuối cùng nhìn thấy đỉnh núi có một khoảng trống rất lớn, bầu trời rộng lớn, khoảng trống bị che khuất sau mây mù, thoắt ẩn thoắt hiện, Tinh Chính Quán trong truyền thuyết tọa lạc tại nơi đó.
Lôi Tu Viễn ngắm nhìn phong cảnh ở đây ba năm, nàng đang nhìn đến xuất thần thì chợt thấy cổ chân bị người khác nhẹ nhàng nắm lấy, Lôi Tu Viễn đứng dưới tàng cây dùng lá cây giúp nàng lau chùi vết bùn dính trên giày. Chàng thiếu niên vẫn luôn kiêu ngạo kia vậy mà lại biết làm loại chuyện này, Lê Phi ngoan ngoãn ngồi im không nhúc nhích, để mặc hắn lau chùi giày sạch sẽ, nàng cười khẽ: “Cảm ơn chàng.”
Lôi Tu Viễn nắm chặt cổ chân nàng, bình tĩnh nói: “Tối nay hãy dùng sức lực cảm ơn ta nhé.”
Lê Phi trong chốc lát liền đỏ mặt, giơ tay lên gõ lên trán hắn một cái, đang định mở miệng nói thì đột nhiên cảm giác được hai luồng linh khí từ xa truyền đến, nàng lập tức nhảy xuống khỏi cây hòe, Lôi Tu Viễn liền tiến lên đỡ lấy nàng. Trong nháy mắt đã xuất hiện hai đệ tử gác cổng của Tinh Chính Quán ngự kiếm dừng trước hai người, thấy bọn họ đang mặc phục sức của Vô Nguyệt Đình, lại đều có tu vi đã đột phá Bình Cảnh thứ ba, hai đệ tử kia lập tức hành lễ, thái độ hết sức thân thiện: “Hóa ra là hai vị đạo hữu từ Vô Nguyệt Đình, không tiếp đón từ xa. Không biết hai vị đến Tinh Chính Quán ta là có chuyện gì quan trọng?”
Nơi này còn cách Tinh Chính Quán đến mấy trăm dặm, bọn họ làm gì phải cẩn thận như thế? Lê Phi nghĩ đi nghĩ lại rồi chợt thở phào nhẹ nhõm, gần đây xảy ra nhiều dị tượng như thế, các đại tiên gia môn phái cảnh giác hơn ngày xưa hẳn là chuyện thường tình, hơn nữa hai người họ đã quanh quẩn ở nơi này đã mấy ngày liền rồi, khó trách người ta đến hỏi một câu.
Hai người nàng lập tức mỉm cười hành lễ, Lôi Tu Viễn ôn hòa nói: “Xấu hổ rồi, nơi này từng là nơi tại hạ ở ngày xưa, nhớ lại chuyện cũ nên không nhịn được mà ở lại thêm mấy ngày nữa, đã kinh động đến chư vị đạo hữu Tinh Chính Quán, thật áy náy quá.”
Hai người đệ tử giữ cửa kia đã sớm phát hiện ra tiểu viện được thi triển thuật che mắt ở cách đó không xa, một người trong số họ có chút hứng thú: “Đạo hữu từng ở đây sao? Chớ trách ta lỡ lời, ta thấy đạo hữu tuổi không lớn lắm, hẳn là đệ tử mới gia nhập được năm sáu năm nhưng đã có tu vi như vậy, vì sao không đến Tinh Chính Quán ta?”
Lôi Tu Viễn cười nói: “Cứ cho là trời xui đất khiến đi, cố sư huynh Lỗ Sơn Hoa đã có ân dưỡng dục với tại hã, Chấn Vân Tử của Tinh Chính Quán cũng tính là nửa sư phụ của tại hạ, không biết lão nhân gia vẫn khỏe mạnh chứ?”
Hai người nghe thấy hắn nhắc đến tên của một Tinh Chính Quán đệ tử đã sớm qua đời còn nhắc đến Chấn Vân Tử trưởng lão, nghĩ hẳn là người này có mối liên hệ có chút sâu xa nào đó với Tinh Chính Quán, thêm nữa hắn nói chuyện nhã nhặn lịch sự, khiến người khác không khỏi có hảo cảm, một người đệ tử cũng cười nói: “Phiền đạo hữu quan tâm rồi, nguyên trưởng lão Chấn Vân Tử hiện giờ rất tiếc không có ở trong môn phái, nếu không hai người gặp lại nhau sẽ rất vui mừng.”
Lê Phi ở bên cạnh không nói một lời, mấy chuyện xã giao này cho Lôi Tu Viễn làm là được. Từ nhỏ hắn đã có thể lừa gạt người ta không chớp mắt, nghĩ đến đây, chẳng trách bọn họ ở gần Tinh Chính Quán đã mấy ngày rồi nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra, hóa ra Chấn Vân Tử không ở Tinh Chính Quán, nếu không dựa vào bản tính của ông ta thì đã sớm bắt hai người bọ họ đi từ lâu rồi.
Lôi Tu Viễn tiếc nuối thở dài nói: “Đáng tiếc, sau chuyến viếng thăm này, không biết khi nào mới có thể trở về nơi này lần nữa, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại tiền bối Chấn Vân Tử, quả thật vô cùng đáng tiếc. Không biết có thể phiền hai vị đạo hữu gửi lời của ta cho Chấn Vân Tử được không? Chỉ cần nói rằng vãn bối Lôi Tu Viễn đợi tiền bối đã lâu nhưng không gặp được, lại chẳng có cách nào ở lại đây lâu. Tại hạ sắp đi đến phụ cận của Đông Hải gặp gỡ bằng hữu, không biết dọc đường có duyên gặp gỡ hay không.”
Một người trong đó lại cười lên: “Đạo hữu sắp đi Đông Hải sao? Thật là trùng hợp, không cần chúng ta chuyển lời nữa, nguyên trưởng lão Chấn Vân Tử mấy ngày trước mới rời môn phái đi đến phụ cận Đông Hải. Hy vọng hai người có thể sớm ngày gặp lại.”
Chấn Vân Tử đi đến vùng phụ cận Đông Hải? Những đệ tử gác cổng này không ngừng gọi hắn ta là “nguyên trưởng lão”, chắc hẳn bởi vì công lực thoái hóa đã sớm không giữ được chức trưởng lão, này là trong lúc thương tâm đi Đông hải giải sầu sao?
Lôi Tu Viễn cùng hai người kia hàn huyên khách sáo mấy câu, sau khi hai đệ tử kia đã rời đi, Lê Phi mới nhỏ giọng hỏi: “Chàng hỏi thăm hỏi thăm hành tung của hắn ta làm gì?”
Cho dù công lực người ta có thoái hóa nhưng vẫn là tiên nhân và đã từng là trưởng lão, với tu vi bọn họ bây giờ, vẫn giống như ngày xưa lấy trứng chọi đá, trốn còn không kịp, hắn còn muốn xông tới?
Lôi Tu Viễn trầm ngâm hồi lâu không đáp, chỉ nói: “Đi về trước, viết thư cho Diệp Diệp.”
Hai người vội vã quay về nhà, Lôi Tu Viễn nhanh chóng chấm mực viết đầy cả một trang giấy, ném vào lửa nhưng ai ngờ lá thư lại bật trở lại, hắn khẽ cau mày, lần này kẹp tóc Xướng Nguyệt vào, thư vẫn như cũ không gửi đi được.
Thuật truyền tin của Vô Nguyệt Đình nếu không cửa được thư chỉ có hai trường hợp, một là người nhận thư đã không còn nữa, hai là người nhận thư địa chỉ nhận thư viết không đúng. Diệp Diệp và Bách Lý Xướng Nguyệt đã đi đến Địa Tàng Môn rồi sao?