Thiên Hương Bách Mị

Chương 134: Hẹn Ước Sáu Năm (1)




Lôi Tu Viễn chấm mực lại bắt đầu viết thư, nhưng lần này là gửi cho Kỷ Đồng Chu. Cho dù ba người họ có vướng mắc ngại ngùng gì đi chăng nữa thì đây là chuyện quan trọng nên mọi sự gượng gạo phải tạm thời gác lại.
Ai ngờ thư cho Kỷ Đồng Chu cũng không gửi đi được, còn một tháng nữa là đến ước hẹn vào tháng tám nhưng mấy người bằng hữu này cũng thật là có dã tâm, không có ai nguyện ý ở lại môn phái ngoan ngoãn tu hành.
“Chàng lo lắng việc không liên lạc được với Ca Lâm có quan hệ gì đó với Chấn Vân Tử sao?”
Lê Phi suy nghĩ hồi lâu, khả năng này cao nhất, đã gần một năm không có tin tức gì từ Bách Lí Ca Lâm. Việc thư có thể gửi đi có nghĩa là nàng ấy chắc chắn còn sống, đây là điều duy nhất khiến họ yên tâm phần nào.
“Thân phận của Chấn Vân Tử bây giờ rất khó xử.” Lôi Tu Viễn mở miệng nói: “Trước kia là tam đại trưởng lão của Huyền Môn, nhưng Huyền Môn thuật pháp có chút khác, không tiến thì sẽ lùi, hắn vừa không thể làm trưởng lão, nhưng lại không còn là đệ tử, hắn hẳn là cố gắng hết sức không ở lại Tinh Chính Quán để tránh xấu hổ. Hiện giờ Hải Vẫn sắp tới, hắn lại khăng khăng đi phụ cận Đông Hải, ta đoán đây nhất định không phải lần hắn đầu tiên đến đó. Chuyện mất đi tin tức của Bách Lí Ca Lâm ta không dám kết luận có liên quan đến hắn, trên thế gian này có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, tốt nhất là nên chuẩn bị sẵn sàng.”
Lê Phi cũng ngồi không yên, lập tức mài mực chấm bút viết một bức thư cho Bách Lí Ca Lâm kể với nàng về chuyện của Chấn Vân Tử. Lần này nếu nàng ấy không trả lời nữa, rất có thể đã rơi vào tay của Chấn Vân Tử, phong thư có tóc Ca Lâm bị ném vào lửa, được yên ổn gửi đi mà không bị bật lại, Lê Phi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên trên mặt bàn gỗ cũ kỹ xuất hiện nhiều cái bóng mờ ảo, tim của Lê Phi như bị treo ngược lên, là thư hồi âm của Ca Lâm sao?!
Lôi Tu Viễn đi đến trước mặt nàng, nhìn kỹ những dòng chữ được ghép lại bởi mấy cái bóng kia: [Mọi chuyện đều ổn cả, chưa từng nghe nói về chuyện của Chấn Vân Tử, tháng tám gặp lại ở Lục Công Trấn, rất mong chờ.]
Chữ viết rất đẹp và lưu loát, đúng là nét chữ của Bách Lí Ca Lâm rồi. Nàng ấy vẫn bình yên vô sự, tại sao đột nhiên lại ngắt liên lạc đến tận một năm? Nàng một mình ở nơi xa xôi như Đông Hải, có rất nhiều người ở đây lo lắng cho nàng nhưng nàng lại vô tâm cố chấp như thế.
Lê Phi có chút khó chịu nên lại viết thư hỏi nguyên nhân, nhưng lá thư này giống như đá chìm vào biển rộng, chờ đến lúc trời tối mịt cũng chẳng có bất kỳ hồi âm nào.
Lôi Tu Viễn bổ củi từ trong sân đi vào, thấy nàng vẫn còn đang ngẩn ngơ ngồi đó, không khỏi nói: “Nàng ấy từ nhỏ đã như vậy rồi, gặp phải chuyện gì cũng sẽ không nhờ ai giúp đỡ mà chỉ bướng bỉnh chịu đựng một mình. Không cần đợi nữa.”
Không ngờ Lôi Lôi Tu Viễn lại hiểu rõ Ca Lâm như vậy. Quan hệ giữa bọn họ chưa bao giờ tốt đẹp, từ khi sự việc hắn lừa gạt mọi người bị vạch trần, Ca Lâm cũng không để ý đến hắn. Phải nói là trong sáu người bọn họ, quan hệ xa cách nhất không phải Kỷ Đồng Chu và Lôi Tu Viễn, mà là Ca Lâm cùng Lôi Tu Viễn.
“Chàng luôn âm thầm lén lút quan sát người ta sao?” Lê Phi cười thở dài. Nếu đã không trả lời thì nàng cũng không dự định đợi thêm nữa, có chuyện gì thì tốt nhất nên hỏi khi gặp mặt trực tiếp.
Lôi Tu Viễn lấy ra một cuốn sách lật xem dưới ánh đèn, nói: “Xem ra trong lòng nàng ta chẳng những cay nghiệt mà còn th.ô tục nữa.”
Lê Phi mỉm cười, nằm trên bàn nghiêng đầu nhìn hắn. Nàng thích dáng vẻ an tĩnh chăm chú khi làm việc của Lôi Tu Viễn, dù là đọc sách hay đi giày, lúc nào hắn cũng có một loại cảm giác nhã nhặn và dịu dàng hoàn toàn khác với lúc đấu pháp.
Lôi Tu Viễn cúi đầu yên lặng lật sách, đọc được một nửa đã nghe tiếng hít thở sâu chầm chậm của nàng, sau đó còn gục xuống bàn ngủ.
Hắn nhẹ nhàng bế nàng lên giường, c.ởi thắt lưng cho nàng, đột nhiên chạm vào một v.ật cứng, đây hẳn là cuốn sách màu đen Thanh Thành tiên nhân để lại cho nàng, đúng là vẫn luôn mang bên người. Hắn chậm rãi cởi ngoại y và giày của nàng, đắp chăn ngay ngắn rồi mới nhẹ nhàng mở ra đọc cuốn sách kia.
Lần trước chỉ mới nhìn qua một lần, lần nãy phải nhìn kỹ hơn mới được.
Ai ngờ lần trước rõ ràng trong cuốn sách có đầy vết mực mà lần này mở ra bên trong lại hoàn toàn trống rỗng. Lôi Tu Viễn vội vàng lật qua lật lại lần nữa, nhưng đến một chữ cũng không có, chân mày hắn từ từ nhíu lại.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Có tiên pháp nào trên cuốn sách này sao? Hắn dùng lunh khí dò xét ở phía trên nhưng một chút phản ứng cũng không có. Lôi Tu Viễn cúi đầu suy nghĩ một lát, đột nhiên trong mắt đột nhiên xuất hiện một ánh sáng màu vàng kim, trong nháy mắt, trên những trang giấy trống kia lại xuất hiện nhiều chữ viết, nhưng rất đứt quãng, như có như không, có rất nhiều chỗ trống không thể đọc được.
Lôi Tu Viễn chăm chú lật ra trang đầu tiên, thấy trên đó được viết với giọng điệu mạnh mẽ và hùng hồn: [Tiếc thay, ngoài vùng Trung Thổ giam giữ các tiên gia và bốn biển ra, vậy mà lại có một vùng đất như thế! Nay những vết bút được lưu lại này đều dựa trên những gì ta đã thấy, đã nghe và đã làm trong mấy chục năm qua, chờ đợi người có duyên đọc được.]
Tinh thần hắn không khỏi phấn chấn lên, lập tức lật sang trang thứ hai. Tự truyện của Thanh Thành tiên nhân rất ngắn gọn và trực tiếp: [Ngày hai mốt tháng ba năm Quý Sửu, ta cùng Nhật Viêm khởi hành từ Mạn Sơn đến Đông Hải…]
Năm Quý Sửu? Gần một trăm năm trước? Ở đây lại còn nhắc đến Nhật Viêm, quả nhiên là con hồ ly đó cùng ông đi đến Hải Ngoại, chẳng trách lúc nói chuyện lại hiểu về thân thế của Lê Phi và mình đến thế.
Lôi Tu Viễn chậm rãi đọc hết trang này đến trang khác, những phần hắn có thể hiểu được đều là về các phong tục tập quán khác nhau nhưng kì lạ vượt quá sức tưởng tượng của Thiên Châu Vạn Đảo ở Hải Ngọai.
Lật về phía cuối, lại là một khoảng trống lớn, hoàn toàn không thể đọc được, hắn dứt khoát lật đến trang cuối cùng, những gì đọc được đều là câu chữ lẻ tẻ, như thể đang kinh ngạc: “Vỏ nứt ra”, “Biến thành một em bé đang quấn tã”, “Khuôn mặt không khác gì người bình thường”, “Lúc đầu đầu mi thanh mục tú rất có vẻ khuynh thành, nửa năm sau kỳ dung nhan lại như có thuật che mắt.”
Đây là đang nói về Lê Phi sao?
Lôi Tu Viễn khép cuốn sách lại, quay đầu nhìn Lê Phi một cái. Nàng đang an tĩnh cuộn tròn trong chăn, ngủ rất ngon lành.
Thật may nàng không nhìn thấy được mấy chữ trên này.
Hắn thổi tắt nến, yên lặng nằm xuống bên cạnh nàng. Hiển nhiên, nàng còn chưa quen với việc có người ngủ cùng, trong lúc ngủ cảm giác được bên người mình có thêm một người liền lập tức tránh vào bên trong, Lôi Tu Viễn nắm lấy bả vai nàng kéo vào lòng mình, nàng tỉnh dậy trong giây lát, khi nhận ra đó là hắn, cơ thể căng thẳng của nàng lại thả lỏng.
“Ngày mai làm đậu hủ xào măng ăn…”
Nàng mơ hồ lẩm bẩm điều gì đó, không biết là đang nói mớ hay là cái gì khác, Lôi Tu Viễn không khỏi bật cười, kéo chăn lên ngay ngắn rồi ôm nàng ngủ thật say.
Sau sáu năm, Lục Công Trấn hầu như chẳng thay đổi gì, vẫn có những con đường chật hẹp và người qua lại vội vã, dường như cuộc sơ tuyển của Thư Viện không chọn nơi này, từ đường Lục Công Trấn vắng vẻ, chỉ có một cái đỉnh bằng đồng xanh có nhang khói lượn lờ, không còn tấp nập người qua lại và tiếng xe ngựa như xưa.
Lê Phi hoài niệm nhìn xung quanh, nàng vẫn còn nhớ cảnh tượng Đông Dương đưa nàng đến đây, chiếc hộp gỗ đựng những tấm thẻ đồng được đặt ở góc kia, một nữ tử mặc y phục lụa đen ngồi phía trong cửa trước của từ đường để dò xét kỳ kinh bát mạch của từng đứa nhỏ, ai có tư chất ưu tú sẽ được chọn vào.
Đây là nơi nàng gặp từng người bọn họ lần đầu tiên và thậm chí Nhật Viêm cũng là lần đầu tiên nói chuyện với chính mình ở đây.
Tô Uyển cũng tò mò nhìn quanh, nàng vừa mới đến Lục Công Trấn thì đã gặp được Lê Phi và Lôi Tu Viễn. Lần tụ họp ở Lục Công Trấn này Lê Phi đã mời nàng từ trước, vì vậy nàng đã liều mạng mà hoàn thành chuyện tu hành trước thời hạn, điều khiến nàng có hứng thú nhất là “nữ đệ tử Hải phái mê hoặc lòng người”, muốn nhìn thấy phục sức lộ eo lộ cả cánh tay của Đông Hải trong truyền thuyết kia.
“Nơi này tại sao đến một người cũng không có vậy?” Nàng cảm thấy có chút kỳ lạ. “Chúng ta chắc không phải là đến sớm nhất đó chứ?”
Lê Phi kéo nàng ấy đi vào từ đường, ở trong đó có một cánh cửa, nàng cười nói: “Chính cánh cửa này, năm ấy khi muội bước qua cánh cửa này, đã gặp những bằng hữu sắp tụ họp kia.”
Nàng nhớ rõ khi ấy bước vào cửa trong, thứ đầu tiên mình nhìn thấy là con hươu màu đỏ, bởi vì hết sức mới lạ nên nàng đã nhìn chằm chằm hồi lâu, cũng vì thế nên mới bị Kỷ Đồng Chu cùng tên sai vặt của hắn nhạo bang.
Mặc dù quan hệ giữa nàng và Kỷ Đồng Chu còn tệ hơn cả người xa lạ, nhưng nàng vẫn nhớ lần đầu tiên họ gặp nhau. Vào thời điểm đó, tiểu Vương gia hung dữ và những tên sai vặt ngang ngược ở cùng một ngôi đình nhỏ, cực kỳ oai phong, mấy đứa nhỏ khác chẳng có ai làm dám tranh giành với bọn họ.
Tô Uyển hì hì cười một tiếng: “Ta càng hứng thú với chuyện quá khứ giữa muội và Lôi sư đệ hơn. Đúng rồi, lần trước muội có nói lần đầu tiên gặp đệ ấy đã bị người khác dùng đá đập bể đầu là đã xảy ra chuyện gì thế?”
Lê Phi đang muốn nói thì Lôi Tu Viễn ở phía sau đã lên tiếng trước: “Sư tỷ, Đặng sư huynh mới vừa truyền thư đến, hình như là viết cho tỷ, tỷ có muốn xem không?”
Tô Uyển nào biết người này vốn có tật xấu hay thay đổi chủ đề, lập tức ngây thơ rơi vào bẫy: “Hả? Đặng sư huynh cũng viết thư cho ta sao? Đâu, đưa cho ta xem!”
Lôi Tu Viễn không chút lưu tình mà đưa cho nàng đưa phong thư tràn đầy ngôn từ sến súa và còn kèm theo lời dặn dò bọn họ thay hắn để mắt đến Tô Uyển chớ để nàng bị đám nam nhân hoang dã bên ngoài cám dỗ của Đặng Khê Quang kia. Thừa dịp nàng ấy còn đang đọc đến ngẩn ra, hắn nhìn Lê Phi cười một tiếng, ấn nhẹ đầu nàng một cái: “Nàng ngứa miệng rồi sao?”
Lê Phi cười lắc đầu. Hắn vẫn luôn không thích nhắc đến khoảng thời gian ấy, giống như là muốn xóa nó hoàn toàn khỏi kí ức vậy. Điều tốt nhất vẫn là lần đầu tiên quen biết nàng hẵn vẫn thông minh lanh lợi như bây giờ mà không phải một đứa oắt con vô dụng hèn yếu.
Lá thư này của Đặng Khê Quang đủ để khiến cho Tô Uyển đọc xong cảm thấy “thoải mái”, lập tức bị nàng xé thành từng mảnh vụn. Ba người đi vào hậu viện, lại thấy trong đình nghỉ mát có hai bóng người, dường như là một nam một nữ, đứng rất gần nhau, dường như đang thì thầm điều gì đó.
Diệp Diệp và Xướng Nguyệt sao? Không giống, linh khí dao động này càng giống…
Phát hiện có người đi đến, đôi nam nữ vội đứng dậy quay người lại, vậy mà là Kỷ Đồng Chu và Lan Nhã Quận chúa.
….. Mấy người khó xử nhất thì lại gặp trước tiên, Lê Phi có chút ngạc nhiên, tại sao lại đến đây Lan Nhã Quận chúa cũng đến đây? Tay của hắn còn đang nắm lấy tay của nàng ấy, hai người cũng tựa rất gần nhau. Ồ, chẳng lẽ hắn đã nghĩ thông suốt rồi sao?
Kỷ Đồng Chu nhìn nàng khẽ gật đầu chào hỏi, Lê Phi ngẩn người một chút, cũng khẽ gật đầu chào lại. Lan Nhã Quận chúa bên cạnh hắn cũng tự nhiên mà hành lễ với bọn họ, hai người này toàn thân đều tỏa ra khí chất quý tộc lại còn đứng cùng nhau, cực kỳ chói mắt.
Lê Phi khách khí giới thiệu với Tô Uyển: “Để ta giới thiệu một chút, đây là Tô Uyển, bạn của ta. Còn đây là Kỷ Đồng Chu, vị này là Lan Nhã Quận chúa.”
Kỷ Đồng Chu gật đầu với nàng một cái, Tô Uyển rất tự nhiên giới thiệu mình: “Ta là tinh anh đệ tử Vô Nguyệt Đình dưới tọa của Nghiễm Vi chân nhân, Tô Uyển. Kỷ sư đệ, ta có thể mạo muội hỏi một câu hay không? Khí tức ngọn lửa của đệ, là Huyền Hoa Hỏa trong truyền thuyết sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.