Thiên Hương Bách Mị

Chương 59: Tuyển Chọn Tân Đệ Tử (1)




Ngày 19 tháng Tám, mưa phùn.
Lưới linh khí vốn đặt xung quanh Thư Viện hôm nay đã được thu lại tất cả, từ không trung các lộ tiên nhân lui tới không dứt, cách rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng người ồn ào ở diễn võ trường phía Tây. Đây là sự kiện mỗi năm một lần của Thư Viện, chỉ có ngày các đại tiên gia chọn lựa tân đệ tử này mới có thể náo nhiệt như thế.
Giờ Thìn còn chưa tới, các đệ tử lưu luyến không rời khỏi đệ tử phòng mình đã ở một năm, nhìn Tích Dịch nữ yêu đóng cửa khóa viện. Nơi này đã được cẩn thận quét dọn một lần, nghênh đón tân đệ tử sắp đến.
Mười sáu đệ tử tập trung ở bãi đất trống trước đệ tử phòng, không ai nói chuyện, ai cũng im lặng mà lắng nghe náo nhiệt ở đảo nhỏ phía Tây truyền đến. Kì nghỉ mười lăm ngày đã làm cho bọn nhỏ quên đi cảm giác ly biệt, mà giờ này khắc này, càng náo nhiệt, bọn nhỏ trong lòng ngược lại càng có cảm xúc không nên lời, bây giờ bọn họ mới dần dần hiểu được như thế nào gọi là ly biệt.
Hồ Gia Bình hôm nay lại mặc miện phục*, cười tủm tỉm đứng ở rìa đảo nhỏ nhìn ra xa, năm vị tiên sinh Thư Viện chỉ còn hắn ở lại, bốn người còn lại đều trở lại môn phái của mình tiếp tục tu hành.
*miện phục: lễ phục dùng trong dịp lễ
“Tại sao một đám các ngươi ai cũng giống như hũ nút thế?” Hắn quay đầu lại, nhìn đám đệ tử trầm mặc không nói. “Thừa dịp hiện tại cười nhiều lên xem, lần sau đến Thư Viện, chỉ có thể làm tiên sinh thôi.”
Lời nói này ngược lại còn khiến bọn nhỏ buồn hơn, vài nữ đệ tử thậm chí hốc mắt đều đỏ cả lên.
Hồ Gia Bình không khỏi bật cười: “Buồn bã cái gì? Phải vui vẻ mới đúng, nhìn xem, đối diện nhiều tiên nhân lợi hại như vậy, danh môn đại phái, đều là vì các ngươi mà đến. Về sau trở thành đệ tử tiên gia môn phái chính thức, chuyện thú vị còn nhiều lắm! Lần sau đến đây làm tiên sinh, sẽ kể mấy chuyện thú vị lúc tu hành cho bọn họ, không phải tốt lắm sao?”
Mưa phùn lấm tấm làm ướt tóc của bọn nhỏ, ai cũng nhìn về đảo nhỏ phía Tây, nơi đó phần lớn là tiên gia môn phái, là nơi quay về của mỗi người.
“Ca Lâm, ngươi đã nghĩ muốn đi đến môn phái nào chưa?” Lê Phi nhỏ giọng hỏi, Diệp Diệp quyết định muốn đi Địa Tàng Môn, không biết hai tỷ muội nàng có thể đi cùng nhau hay không.
Bách Lý Ca Lâm nới rộng đai lưng đệ tử phục, nói: “Còn chưa biết nữa, nhìn đi. Ai da, mấy ngày nay ở Vương phủ ăn rất nhiều, đai lưng đã chật rồi. Những ngày phú quý giàu sang đúng là hại người mà.”
Lê Phi nghe xong dở khóc dở cười, bỗng nhiên mấy đứa con trai có quan hệ rất tốt với Bách Lý Ca Lâm ngày thường đồng loạt lại đây, vẻ mặt đều rất nghiêm túc, họ Triệu đứng đầu kia mở miệng nói: “Ca Lâm, ta tính đi Lãm Thiên Phái, muội đi theo với ta đi?”
Mấy đứa con trai khác cũng đều nói ra môn phái chính mình muốn đi, hỏi nàng có nguyện ý đi cùng nhau hay không, Bách Lý Ca Lâm ngạc nhiên nửa ngày, lại không trả lời, chỉ nhìn bọn họ ngọt ngào mà cười, cười đến mấy đứa con trai không tranh giành nữa, ngươi nhìn ta một cái, ta liếc ngươi một cái. Cuối cùng đứa con trai họ Triệu kia bị đẩy ra, ấp úng nói: “Ca, Ca Lâm...... Muội rốt cuộc thích người nào? Nguyện ý đi cùng ai? Ngày cuối cùng rồi, muội quyết định cho thật tốt nha.”
Mấy đứa con trai này đại khái là mấy ngày nay về nhà cuối cùng cũng nghĩ thông suốt từ mê hồn trận của Ca Lâm, giờ phút này ngả bài với nàng, không muốn vui chơi cùng đứa con trai khác.
Bách Lý Ca Lâm mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Ta đối xử với ai tốt nhất ta sẽ đi theo người đó, các huynh nói xem là ai?”
Mấy đứa con trai lại nhìn nhau, lần này lại không giống như trước kia bị nàng lừa, đứa con trai họ Triệu kia nhíu mày nói: “Muội đối với ai cũng tốt, căn bản không phải thật lòng! Trong lòng muội không thích ai mới có thể nói ra những lời này! Muội đúng là một cô nương hư hỏng!”
Bách Lý Ca Lâm thần sắc trầm xuống, qua một lát sau, lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, ta là cô nương hư hỏng như vậy đấy. Các huynh thích đi theo ta hay không, cũng không phải là ta ép các huynh, thật buồn cười.”
Mấy đứa con trai cũng không nghĩ đến nàng sẽ trả lời như vậy, nhất thời nhịn không được vây quanh nàng bắt đầu tranh cãi. Bách Lý Ca Lâm nhíu mày nói: “Làm cái gì vậy? Không phục sao? Ta có van xin các huynh hả? Không vui thì đi đi, ai kêu các huynh lấy lòng ta?”
Lê Phi ở một bên luống cuống tay chân, không biết nên khuyên bảo như thế nào: an ủi mấy đứa con trai, Ca Lâm là thật lòng thích bọn họ; hay an ủi Ca Lâm, mấy người này đều thích nàng? Nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng......
Diệp Diệp ở một bên lắc đầu: “Thật đúng là lộn xộn!”
Hắn từ trước đến nay không quen nhìn tính tình này của Ca Lâm, dứt khoát mặc kệ nàng.
Mấy đứa con trai cãi nhau một trận, cuối cùng vẫn là đi khỏi. Bách Lý Ca Lâm một mình đứng ở rìa đảo, bím tóc bên tai ướt sũng bị gió thổi đung đưa, người nàng vẫn không nhúc nhích, Lê Phi có chút lo lắng, đi qua thấp giọng nói: “Ca Lâm...... Ngươi không sao chứ?”
Bách Lý Ca Lâm quay đầu lại ảm đạm cười: “Ngươi nhìn xem, đều là những người này nói thích ta, cuối cùng một đám lại nhốn nháo rời khỏi ta.”
Lê Phi do dự một chút: “Loại này...... Căn bản không phải là thích mà?”
Nếu đã thích thì chẳng phải không nên đối đầu với nhau sao?
“Đúng vậy, căn bản không phải thích.” Bách Lý Ca Lâm còn đang cười. “Tuy có mưa, nhưng phong cảnh Thư Viện vẫn xinh đẹp như vậy. Ngươi không ngắm nhiều hơn một chút sao? Về sau chẳng được nhìn nữa.”
Lời nàng nói quả thật rất đúng. Lê Phi đứng ở bên người nàng, hai người sóng vai thưởng thức cảnh đẹp của Thư Viện trong mưa.
Hồ Gia Bình bỗng nhiên chỉnh lại chiếc mũ quan bị nước làm ướt đẫm, đứng dậy cưỡi lên một đám mây, nói: “Được rồi, đi theo ta.”
Bọn nhỏ hưng phấn đến nỗi không dám thở mạnh, xếp hàng chỉnh tề, ngự kiếm bay về phía diễn võ trường, lại thấy diễn võ trường to như vậy giờ phút này tất cả đều là người, ngay cả Kỷ Đồng Chu cũng có chút khẩn trương, lẩm bẩm nói: “Có nhiều tiên gia môn phái như vậy?”
Hắn nhìn nửa ngày cũng không có cách nào từ trong một rừng người nhìn ra được người của Tinh Chính Quán nên đành phải từ bỏ.
Bên trong diễn võ trường lớn bày đầy bàn đá trắng, mười sáu người dừng ở giữa diễn võ trường, mắt thấy xung quanh đông nghìn nghịt tất cả đều là người, chân ai nấy đều không khỏi run lên. Không biết phương pháp để tuyển chọn tân đệ tử là như thế nào? Có phải là để mấy đệ tử bọn họ đánh nhau mấy lượt không?
Hồ Gia Bình cười nói: “Nhìn xem, nhiều người như vậy, hôm nay đều là vì các ngươi mà đến.”
Năm nay đệ tử chỉ có mười sáu người, tuy ít nhưng ai cũng là viên ngọc thô. Các đại tiên gia môn phái mấy năm gần đây sớm đã không thế nào thu nhận đệ tử tầm thường. Hải Vẫn buông xuống, hiện nay chỉ cần người có thiên phú, đứa nhỏ tư chất có phần xuất sắc, thậm chí chỉ cần mười năm ngắn ngủn liền có thể thành tiên. Sổ ghi chép tỉ mỉ đều đã được chuẩn bị từ sớm, được các vị các trưởng lão lật qua xem xét, hai người Lôi Tu Viễn cùng Kỷ Đồng Chu cũng tự nhiên trở thành vật để tranh giành trong mắt chúng tiên gia. Giờ phút này khi các đệ tử đã đến, lập tức tiếng nói chuyện giống như sóng vỗ, ai cũng tìm bóng người của Lôi Tu Viễn và Kỷ Đồng Chu.
Lúc trước nghe nói có một nữ đệ tử linh căn chỉ có một thuộc tính Thổ, từng làm cho các lộ tiên gia chực chờ, sẵn sàng chờ thời cơ, nhưng đáng tiếc sau này Tả Khâu tiên sinh lại tự mình kiểm tra thuộc tính linh căn của nàng lại trở thành chủ Thủy phó Thổ bình thường, đúng là khiến người khác uổng công vui mừng một hồi.
Ngũ hành linh căn thuộc tính đương nhiên cũng có cái quý hiếm, nhưng là loại Thủy, Mộc hai thuộc tính linh căn này thì nhiều đến tràn lan, một chút cũng không hiếm lạ. Hai loại Kim, Thổ này mới hiếm thấy, một cái công lực cực mạnh, là ngọn giáo cực mạnh, một cái tường đồng vách sắt, là lá chắn cực mạnh, mấy tiên nhân của môn phái nhỏ có thể có linh căn thuộc tính chủ Kim sẽ cười đến khóc mất.
Hai danh môn đại phái Vô Nguyệt Đình cùng Tinh Chính Quán năm nay người đến nhiều nhất, có hơn một trăm người, phần lớn đều là trưởng lão của các loại phân bộ chi nhánh, mỗi trưởng lão còn mang theo một hai nam nữ đệ tử.
Đông Dương chân nhân nhìn thật kỹ mười sáu đệ tử, lại không thấy được tiểu nha đầu ngày đó được chính mình đưa tới, cực kỳ ngạc nhiên, quay đầu lại túm lấy Tả Khâu tiên sinh hỏi: “Tiểu nha đầu kia đâu? Không phải nói năm nay có nàng sao?”
Tả Khâu tiên sinh nhìn về phía Lê Phi, mỉm cười: “Không phải ở kia sao?”
Đông Dương chân nhân thấy nàng thần thanh cốt tú, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, cho dù cả một đời là tiên nhân lợi hại vẫn không nhịn được mà chấn động: “Tại sao lại thay đổi nhiều như vậy?!”
Ông còn chưa già đến nỗi hồ đồ, tiểu cô nương từ Thanh Khâu được hắn đưa đến Thư Viện da đen như than, bảy tám phần đều giống như đứa con trai, làm sao lại thay đổi thành như vậy? Tuy ngũ quan vẫn giống như vậy, tuy nói lớn lên sẽ thay đổi, nhưng đứa nhỏ này cũng khác quá nhiều rồi đi?
Tả Khâu tiên sinh cười ha ha: “Phong thủy Thư Viện dưỡng người.”
Đang lúc nói chuyện, mười sáu đệ tử đã tản ra. Tân đệ tử tuyển chọn vừa không phải là tỷ thí với nhau, cũng không phải đứng ở một bên nhìn người chọn lựa. Môn phái có thể lựa chọn đệ tử, đệ tử cũng có thể lựa chọn môn phái, hôm nay các đại tiên gia chư vị trưởng lão đến đây rất nhiều, cũng là vì để bọn nhỏ biết có môn phái nào, từ đó mà lựa chọn nơi thích hợp nhất với mình.
“Các trưởng lão đều là người thân thiện, muốn hỏi cái gì đều có thể hỏi.” Lời của Hồ Gia Bình còn quanh quẩn ở trong đầu. “Nhìn trúng ai, liền phải qua kiểm tra của bọn họ, thông qua mới được tính. Các ngươi mỗi người có ba cơ hội, ba lần để chọn môn phái khác nhau, nếu qua ba lượt đều không qua kiểm tra của người ta, vậy thì chẳng còn cách nào nữa, dọn dẹp một chút về nhà làm ruộng đi.”
Bọn nhỏ khiếp đảm mà tản ra, đều tự mờ mịt đi về mấy hướng khác nhau. Ai ngờ qua một lúc, có rất nhiều trưởng lão của tiên gia môn phái vây quanh, chỉ có các trưởng lão của đại đa số tiên gia môn phái vẫn tự cao thân phận, ngồi ngay ngắn tại chỗ bất động.
Lê Phi ở trong đám người nhìn xung quanh hồi lâu, chợt thấy cách đó không xa có một lão tiên nhân râu bạc cười tủm tỉm nhìn mình, dưới chân ông còn có một cái hồ lô lớn, đúng là Vô Nguyệt Đình Đông Dương chân nhân.
Mắt nàng sáng lên, vội vàng chạy về phía ông, mở miệng gọi một tiếng: “Đông Dương tiên sinh.”
Đông Dương chân nhân hòa nhã nói: “Tiểu nha đầu có thể thuận lợi qua kiểm tra của Thư Viện, thật khiến ta giật mình.”
Lúc trước nghe nói nàng có thuộc tính chỉ một Thổ, ông còn vì thế mà bóp cổ tay một trận. Về sau Tả Khâu tiên sinh một lần nữa kiểm tra, thuộc tính linh căn của nàng lại biến thành chủ Thủy phó Thổ cực kì bình thường, liền làm cho hứng thú của các lộ tiên gia giảm đi.
Nói thật, loại môn phái Vô Nguyệt Đình này kỳ tài gì mà không có? Ông chỉ biết đặc thù thể chất của Lê Phi có thể làm cho yêu khí tránh đi, chuyện trong Thư Viện cấm địa ông cũng không biết, cho nên chỉ cảm thấy cũng không phải cái gì cực kỳ ngạc nhiên, thu tiểu nha đầu này vào môn hạ, thật sự là có chút yếu.
Nhưng một năm trước ông đã ưng thuận hứa hẹn, sao có thể nuốt lời với một đứa nhỏ, lập tức lại nói: “Ngươi muốn vào Vô Nguyệt đình, chi bằng trước thông qua kiểm tra của trưởng lão, xem ngươi muốn đến chi nhánh nào, muốn bái nhập môn hạ của chúng ta, ngươi......”
Lời còn chưa dứt, ông dường như bỗng nhiên phát hiện cái gì đó, chuông đồng ở tầng cao nhất của Tàng Thư Tháp vang lên, lại có tiên gia môn phái đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.