Trong chốc lát, diễn võ trường ồn ào náo động lại lắng xuống, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại thì thấy từ trên cao chậm rãi bay đến mười mấy người, phục sức cực kỳ quái dị, vừa thấy liền biết ngay không phải phong cách của Trung Thổ đất liền. Càng quỷ dị hơn chính là, dưới thân mỗi người đều cưỡi linh chim thú.
Nam tử dẫn đầu kia tuổi chừng bốn mươi, cánh tay khỏe mạnh để tr.ần trụi bên ngoài, đai lưng dài mà rộng, thập phần hoa lệ, khuôn mặt ông cực kì tuấn dật, giữa mi lại ẩn một vẻ nghiêm khắc, mọi người thấy ông dưới thân vậy mà lại cưỡi một con rết tinh màu son dài mấy trượng, nhất thời đều ồ lên.
Tả Khâu tiên sinh trên mặt hiện ra một tia vui mừng, bước nhanh đến đón, chắp tay cười nói: “Thẩm tiên sinh, Đông Hải Vạn Tiên Hội đến Thư Viện ta tham gia tân đệ tử tuyển chọn, quả là vinh hạnh.”
Tên Đông Hải Vạn Tiên Hội cũng không phải tất cả tiên gia đều biết, nhưng mà các lộ tiên gia biết tên này khó tránh khỏi rất kinh ngạc. Ai cũng đều biết Sơn phái Hải phái chưa từng cùng xuất hiện, phương pháp tu hành cũng là phong cách Sơn phái, người Đông Hải Vạn Tiên Hội đến nơi này tuyển đệ tử, thật sự quá mức kỳ quái.
Thẩm tiên sinh từ trên lưng con rết nhảy xuống, con yêu vật thật lớn kia vậy mà mềm mại cúi thân thể xuống, không nhúc nhích mà canh giữ ở góc diễn võ trường, cũng không biết bọn họ làm sao có thể thuần phục được yêu vật, Hải phái quả nhiên cổ quái dị thường.
“Tả Khâu tiên sinh, ngày đó từ biệt, hiện giờ hẳn là đã hơn mười năm rồi? Tiểu nữ bướng bỉnh, gây cho ngươi không ít phiền toái, ta mang nó tới bồi tội với ngươi.” Thẩm tiên sinh chắp tay đáp lễ, trên mặt ý cười dạt dào, thần sắc nghiêm khắc lúc trước phai đi không ít.
Bên cạnh ông có một vị mỹ nhân mặc y phục màu đỏ, đúng là A Tiêu cô nương đã lâu chưa gặp, hôm nay phục sức của nàng vẫn quái dị như trước, che kín bả vai nhưng lại để lộ ra cánh tay trắng như tuyết, mềm mại thon dài, khiến các nam đệ tử trẻ tuổi gần đó nhìn chằm chằm.
Nàng nhìn Tả Khâu tiên sinh hì hì cười, lặng lẽ nói: “Ta vẫn phải thuyết phục phụ thân đó.”
Tả Khâu tiên sinh cười không nói, mời mấy người Đông Hải Vạn Tiên Hội ngồi xuống.
Bọn họ vậy mà thật sự là đến để tuyển đệ tử! Các lộ tiên gia rất kinh ngạc, Thư Viện là đang muốn làm cái gì? Tác hợp hai phái Sơn Hải sao? Hai phái tu hành phong cách rất khác nhau, việc này như thế nào dễ dàng thúc đẩy?
Cũng là người có tâm tư tỉ mỉ, tinh tế như nhau, lập tức hiểu được thâm ý trong đó, chỉ sợ tuyển tân đệ tử chỉ là ngụy trang, Thư Viện là đang tính toán tác hợp quan hệ Sơn Hải hai phái, cùng nhau chống lại Hải Vẫn sao? Việc này người xưa từ lâu đã nghĩ qua, kết cục cuối cùng lại thảm đạm, hiện nay tại sao lại nhắc đến việc này một lần nữa?
Đông Dương chân nhân suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: “Nha đầu, ngươi tùy ý đi chơi trước đi.”
Lê Phi có chút ngạc nhiên, nhìn thấy ông đi về hướng Tả Khâu tiên sinh bên kia—— tiên nhân này có phải không muốn nhận nàng vào Vô Nguyệt Đình hay không?
Nàng mờ mịt nhìn xung quanh, bên người Lôi Tu Viễn cùng Kỷ Đồng Chu không biết vây quanh bao nhiêu người, bọn họ đi đến đâu, bên đó lại ồn ào tiếng người, so sánh với chính mình mà nói, dường như có phần thảm đạm hơn.
Nàng đành phải một mình tùy ý đi dạo dọc theo rìa diễn võ trường, đi ngang qua rất nhiều tiểu tiên gia môn phái, đúng là rất có thành ý mời chào, vẻ mặt ai cũng ôn hòa.
Đi trong chốc lát, chợt thấy từ phía đối diện có mùi hương bay đến, nồng đến mức nàng phải hắt xì vài cái. Ngẩng đầu liền thấy, phía trước cách đó không xa có năm sáu nữ tử vừa ngồi vừa đứng cực kì diễm lệ, cổ áo ai cũng cực kì thấp, lộ ra hơn phân nửa b.ộ ngực trắng như tuyết, nam đệ tử xung quanh nhịn không được lại nhìn sang các nàng bên này, mấy nữ tử ánh mắt lưu chuyển, hơi hơi mỉm cười, cực kì mê người.
Thấy tiểu nha đầu Lê Phi nhìn chằm chằm các nàng, một nữ tử nghênh đón phía trước dịu dàng nói: “Tiểu muội muội dung mạo thật đẹp, có muốn cùng ta đến Dao Ngọc Môn không? Linh căn thuộc tính chúng ta không cần, chỉ cần những bé gái xinh đẹp thôi.”
Lê Phi thấy cổ áo nàng ta sắp xuống đến rốn, mùi hương trên người nồng đến nỗi mắt đều đau, hoảng sợ mà lắc đầu thật nhanh: “”Ta...... Cảm ơn, không cần đâu…..”
Nữ tử kia ghé sát vào Lê Phi, thấy trên người nàng có một mùi hương nhàn nhạt thanh mát, lại dễ chịu, túm cánh tay của nàng, không buông tay, liên tục nói: “Tuổi muội còn nhỏ mà có thể chế tạo hương liệu tốt như thế, mùi hương dễ ngửi trên người là gì thế? Tiểu muội muội, muội nhất định phải tới Dao Ngọc Môn chúng ta.”
Lê Phi liên tục lui về phía sau, chợt thấy một bàn tay đỡ lấy vai của mình, thanh âm của Lôi Tu Viễn trên đỉnh đầu vang lên: “Dao Ngọc Môn? Ta cũng có thể đến sao?”
Nàng ta thấy dáng vẻ mi thanh mục tú của Lôi Tu Viễn kia, thật là thích, cười tủm tỉm nói: “Dao Ngọc Môn không thu nhận nam tử, thật đáng tiếc. Có điều nếu tiểu cô nương này đến Dao Ngọc Môn của ta, về sau hai người các ngươi vẫn có thể thường xuyên ở cùng, chỉ sợ đến lúc đó muốn tách ra cũng chẳng được đâu.”
Dứt lời nàng ta cười hì hì, vẻ mặt ái muội.
Lôi Tu Viễn kéo Lê Phi về phía sau, nói: “Vậy thì quên đi, nàng ấy nhất định phải cùng một môn phái với ta.”
Hắn kéo Lê Phi ra thật xa, thấy nữ tử Dao Ngọc Môn kia cuối cùng không nhìn thấy được nữa, mới buông cánh tay của nàng ra, nhíu mày: “Ngươi...... Muốn đi môn phái kia?”
Lê Phi vội vàng xua tay: “Làm sao có thể! Là các nàng ấy vây quanh ta không buông!”
Lôi Tu Viễn lại nói: “Dao Ngọc Môn, vừa nhìn đã biết chuyên tập song tu, thanh danh chỉ sợ không được tốt, tốt nhất đừng đi.”
Song tu? Đó là cái gì? Lê Phi vốn muốn hỏi, nhưng nhìn vẻ mặt Lôi Tu Viễn hoàn toàn không muốn nói, nàng đành phải cười nói: “Ngươi đúng là hàng quý hiếm, ta còn nghĩ ngươi nửa ngày cũng chưa thoát ra được đâu.”
Lôi Tu Viễn nói: “Không phải muốn đi Vô Nguyệt Đình sao? Ngươi đang làm gì vậy?”
Lê Phi cười khổ nói: “Dường như Đông Dương chân nhân không quá để ý đến ta, ngài ấy đang cùng Tả Khâu tiên sinh nói chuyện, ta liền đi xung quanh nhìn xem.”
Lôi Tu Viễn lắc đầu: “Tiên nhân hóa ra cũng có mắt như mù, đi theo ta.”
Hắn nắm lấy tay áo của Lê Phi xuyên qua đám người, liền thấy mười vị tiên nhân tiên phong đạo cốt, phía sau mỗi tiên nhân còn có một hai nam nữ đệ tử, phục sức trên người các đệ tử rất phiêu dật, viền tay và cổ áo đều là màu đen, còn lại là một màu trắng đơn thuần, cực kì mộc mạc.
“Nơi này là các trưởng lão khác của Vô Nguyệt Đình.” Lôi Tu Viễn đẩy Lê Phi về phía trước. “Hà tất một hai phải bái nhập môn hạ của Đông Dương chân nhân?”
Lê Phi đi về phía trước vài bước, ánh mắt của mấy tiên nhân lướt qua người nàng một vòng, cuối cùng lại đều dừng ở trên người Lôi Tu Viễn phía sau nàng...... Thật rõ ràng, đây là sự khác nhau của đệ tử bình thường và người được săn đón.
Lê Phi gom đủ dũng khí, đi đến trước mặt một nữ tử trung niên mặt mũi hiền lành, hành lễ nói: “Đệ tử Khương Lê Phi, nguyện gia nhập Vô Nguyệt Đình.”
Nữ tiên nhân kia mỉm cười: “Đứa nhỏ này, thiên phú của ngươi bình thường, chỉ sợ Vô Nguyệt Đình không thích hợp với ngươi......”
Bà thấy trên mặt Lê Phi lộ ra vẻ mất mát, có chút không đành lòng, lúc này lại nói: “Ngươi hỏi Nghiễm Vi trưởng lão bên cạnh, có lẽ ông ấy sẽ nguyện ý thu nhận ngươi.”
Nghiễm Vi trưởng lão? Là Nghiễm Vi chân nhân sư phụ của Hồ Gia Bình sao? Là tiên nhân lợi hại dùng Lệ Phong chém giết ác thú kia sao?
Lê Phi nhìn một vị lão già khác bên cạnh, Nghiễm Vi chân nhân cười cười, nghiêng đầu nhìn lão nhân cường tráng thân như sắt thép bên cạnh, nói: “Bạch Phù trưởng lão, người hay là ngươi nhận đi?”
Không đợi lão nói xong, Bạch Phù trưởng lão liên tục lắc đầu: “Đứa nhỏ này, thân cốt làm sao chịu nổi tu hành ở chỗ ta, bên này của ta đều là người to khỏe, vẫn là tìm người khác cho nàng đi.”
Lê Phi trong lòng đột nhiên có chút căm tức, uất ức cũng rất nhiều. Nàng cũng không phải bóng cao su để bị đá tới đá lui, nếu Đại sư huynh không ở Vô Nguyệt Đình, nàng làm gì phải ở trong này nhẫn nại? Đã sớm phẩy tay áo bỏ đi cho rồi.
Chợt nghe xa xa có một giọng nam tử trầm thấp chất phác cười nói: “Mấy người các ngươi, hà tất phải dùng mấy lời nịnh hót của tiên gia đến mức này?”
Tiếng nói vừa dứt, có một nam tử áo trắng chầm chậm đi tới, y nhìn qua ước chừng ba mươi tuổi, dung mạo chỉ tính bình thường, nhưng hai mắt lại cực kì sáng ngời, cực kì động lòng người, có thể nói là giống nhau nhưng lại có một kiểu truyền đạt khác với Tả Khâu tiên sinh.
Nghiễm Vi chân nhân cười khổ nói: “Xung Di, ngươi làm gì phải nói như thế.”
Loại danh môn đại phái như Vô Nguyệt Đình này có đủ loại chi nhánh phân bộ, bình thường đệ tử quá nhiều, sớm đã không muốn thu nhận đệ tử mới. Năm nay chỉ tính thu nhận một hai người có tài năng vượt trội, số lượng cực nhỏ mà Khương Lê Phi thiên phú không xuất chúng, đương nhiên mọi người không muốn để nàng lãng phí số người rồi.
Xung Di chân nhân đi đến trước mặt Lê Phi, mỉm cười cúi đầu đánh giá nàng, ánh mắt sáng ngời rất khác với Tả Khâu tiên sinh. Ánh mắt vị tiên nhân này khiến người khác luyến tiếc không thể rời khỏi, bên trong tràn đầy ý cười hiểu biết thế sự, có vẻ rộng lượng, nhưng lại có vẻ nghịch ngợm.
Y bỗng nhiên vỗ vỗ nhẹ trên đầu Lê Phi, nói: “Ta lại thấy đứa nhỏ này vô cùng tốt. Tiểu cô nương, con có nguyện đi theo ta vào Vô Nguyệt Đình không?”
Lê Phi không thể tưởng tượng được sao lại đột nhiên xuất hiện một tiên nhân nguyện ý thu nhận mình vào Vô Nguyệt Đình, khiến nàng ngây ngẩn cả người.
Nàng nghĩ nghĩ, sau một lúc lâu mới hỏi: “Đệ tử tư chất không tốt, tiên nhân vì sao......?”
Xung Di chân nhân cười nói: “Con bởi vì người khác ghét bỏ con tư chất không tốt nên lập tức thừa nhận mình chính mình không tốt sao? Con cảm thấy ta là bởi vì thương hại con nên mới giúp con giải vây?”
Lê Phi bị nói hết suy nghĩ trong lòng, nhất thời rất xấu hổ, há miệng không biết nên nói cái gì.
Xung Di chân nhân lại nói: “Tư chất của con, theo ta thấy vốn dĩ ngay cả Sồ Phượng Thư Viện cũng vào không được, mà con chẳng những vào, còn có thể đến tham gia tuyển chọn tân đệ tử, có thể thấy được chuyện tư chất không phải là lúc nào cũng chuẩn xác. Ta không biết con có sở trường gì, bởi vậy muốn thu con làm đồ đệ, tỉ mỉ thay con tìm ra.”. Ch𝙪𝑦ê𝑛 tra𝑛g đọc tr𝙪𝑦ệ𝑛 ~ T𝗥𝙪M T𝗥𝐔𝓨EN﹒V𝑛 ~
Lần đầu tiên có người nói như vậy nàng nên Lê Phi trong lòng cũng không biết là cảm giác gì. Tuy rằng vẫn nói phải trở thành tiên nhân, tu hành thật tốt, nàng lại thật sự không biết sở trường của chính mình là cái gì. Là đặc thù thể chất sao? Hay là phương pháp tu hành khác người thường? Nhưng mấy thứ này là đều là bí mật không thể dễ dàng nói ra, cũng không được coi như là sở trường, sở trường thật sự phải là chính xác, ví dụ như lực công kích tuyệt đỉnh của Lôi Tu Viễn, hoặc là biến hóa linh hoạt của Ca Lâm.
Nàng tu hành ở Thư Viện, bài kiểm tra nào cũng có thể vượt qua, nhưng cũng không phải là cực kỳ xuất chúng. Nói là linh căn chủ Thủy phó Thổ, nhưng Tường Phòng Ngự và Lưới Trị Liệu của nàng cũng không phải vượt trội gì, hỗ trợ cũng chẳng có điểm nào nổi bật, tuy lô đỉnh lớn hơn so với người thường, nhưng cũng chẳng có khác biệt gì lớn, nhiều nhất chỉ là linh khí tiêu hao so với những người khác chậm hơn một chút. Phóng thích tiên pháp, vận chuyển linh khí, nàng đều không có biểu hiện gì khác người thường, đại khái là ngự kiếm nhanh hơn một chút có lẽ cũng tính là khác biệt chăng?
Nếu chỉ dựa vào khả năng mà đánh giá, nàng thật sự không có gì xuất chúng, thể chất đặc dị lại là bí mật tối thượng không thể nói ra, chẳng trách danh môn đại phái Vô Nguyệt Đình lại chướng mắt nàng.
Lê Phi kinh ngạc trong chốc lát, mới nói: “Bản thân đệ tử cũng không biết...... Mình có sở trường gì.”
Xung Di chân nhân không khỏi bật cười: “Cho nên mới càng cần sư phụ thay con tìm ra, như thế nào, con thấy ta có thể làm sư phụ con không?”
Nàng lại suy nghĩ một lát, bỗng nhiên khom mình hành lễ, thấp giọng nói: “Đệ tử Khương Lê Phi, nguyện bái nhập tiên sinh môn hạ.”
Xung quanh đồng loạt ồ lên, Xung Di chân nhân có thể xem như là trưởng lão tiên nhân cổ quái nhất của Vô Nguyệt Đình, từng suốt một năm tịch thu sổ ghi chép của đệ tử, nghe nói bởi vì không chợp mắt được. Thiên tài có lợi hại bao nhiêu tài y cũng chướng mắt, khẩu vị thu đồ đệ cực kỳ cổ quái, tiểu cô nương này rốt cuộc có điểm nào được y coi trọng?
Lôi Tu Viễn vẫn không nói gì bỗng nhiên nói: “Xung Di tiền bối, đệ tử Lôi Tu Viễn, nguyện bái nhập dưới tọa tiền bối.”
Lời vừa nói ra, mới thật sự là khiến người khác kinh ngạc, các trưởng lão khác của Vô Nguyệt Đình nhất thời ngồi không yên.