Thiên Hương Bách Mị

Chương 95: Tâm Hỏa




Bóng đêm dần dần buông xuống, trên bờ cát có một ngọn lửa, tiếng sóng biển cùng tiếng cây khô cháy tí tách đan xen vào nhau, ngoại trừ âm thanh đó, không một ai nói chuyện cả, không khí xung quanh thật nặng nề.
Diệp Diệp quan sát xung quanh, Lê Phi đang ngồi một mình trên bờ cát cắn trái cây, Lôi Tu Viễn im lặng không nói thần sắc tối tăm mà nướng cá, thị đều đã khét hết rồi nhưng hắn cũng chẳng phát hiện, Lục Ly ngồi trên thân cây phía xa xa mà ngẩn người, Kỉ Đồng Chu cũng ngồi trên tảng đá ở xa đầy tâm sự.
Không khí như vậy thật sự không xong, Diệp Diệp dứt khoát đứng dậy đi về phía Kỉ Đồng Chu ngồi bên cạnh hắn, vỗ vỗ vai hắn, ôn hòa nói: “Đồng Chu, chỉ là một giấc mộng mà thôi, nghĩ thoáng một chút.”
Đúng vậy, một giấc mộng mà thôi, tất cả yêu hận tình thù này đều là dối trá, hắn không cam lòng bị chi phối bởi sự giả dối hư ảo này, hắn làm sao có thể bị thứ huyền ảo này trêu đùa? Hắn không thể cam tâm hơn ai hết.
Nhưng đáy lòng hắn như có lửa đốt, cho dù có bầu trời đêm cùng biển bên cạnh, hắn cũng sắp bị đốt thành tro rồi.
Những thứ đó không phải là giả, đó là dụ.c vọng cùng sợ hãi hắn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng, ở thời điểm hắn không ngờ tới nhất, tất cả đã vô tình bị phơi bày ra, trải qua một giấc mộng hoa mỹ, nhưng lại bị đạp đổ trước mặt mình.
Các loại cảm xúc lung tung rối loạn này phải làm sao bây giờ? Nói với chính mình tất cả đều là hư ảo, sau đó vứt rồi quên đi? Nhưng nếu hắn không thể quên thì phải làm sao? Cứ như vậy mà để ngọn lửa trong lòng kia đốt cháy sao?
Kỉ Đồng Chu đột nhiên đứng dậy, một cước đá bay vô số cát đá, hắn cảm thấy chính mình sắp điên rồi, thậm chí xúc động mà nhớ về cái ảo giác kia, các loại yêu hận kết thúc, tại sao lại phải trải qua thiên đường và địa ngục? Tỉnh mộng là trống rỗng, những phẫn nộ cùng không cam lòng tràn đầy trong lòng hắn biết kể ra cũng ai đây?
Không có chỗ ph.át tiết, hắn ngưng tụ vô số hỏa bồng, hung hăng ném về phía biển rộng, vô số ngọn lửa đập vào nước biển, ánh lửa cao vạn trượng cũng chẳng thể mãnh liệt bằng ngọn lửa điên cuồng trong lòng hắn.
Tình nguyện để nghiệp chướng dày vò hắn, tính mạnh mẽ như lửa, là người đa tình, Huyền Sơn Tử vậy mà không nói một chữ nào, hắn sắp bị b.óp chết bởi khoảng cách giữa ảo tưởng và chân thật kia, trong yết hầu lại có một loại đau đớn như muốn rách toạc ra.
Hắn rốt cuộc vẫn không thể ở lại nơi này thêm một khắc nào nữa, thậm chí chỉ một chút thôi hắn cũng không muốn, hắn ngự kiếm bay lên, trong nháy mắt đã bay đi xa.
Diệp Diệp bất đắc dĩ mà lắc đầu, chỉ sợ ảo giác đã đả kích hắn quá mạnh, đến bây giờ cũng vô pháp thoát khỏi, chỉ có thể để hắn một mình chậm rãi nghĩ thông suốt.
Lê Phi còn đang một mình ngơ ngẩn cắn trái cây, chợt thấy vai bị người khác nhẹ nhàng vỗ, quay đầu lại, đã thấy Bách Lí Ca Lâm hai mắt đo đỏ, trên mặt lại đang cười.
“Phát ngốc cái gì đó?” Bách Lí Ca Lâm kéo cánh tay của nàng.
Lê Phi có chút ngạc nhiên: “Ngươi cùng Xướng Nguyệt trò chuyện xong rồi?”
Bách Lí Ca Lâm nhẹ nhàng cười: “Những lời dư thừa không cần nói, tỷ ấy mãi mãi là tỷ tỷ của ta, vậy là đủ rồi.”
Nàng như là dỡ xuống một gánh nặng vô hình, cả người thật thoải mái và sảng khoái, Lê Phi mừng rỡ cầm tay nàng, bóp rồi lại bóp: “Ca Lâm, ngươi về sau cũng phải sống thật hạnh phúc mới tốt.”
Bách Lí Ca Lâm ha ha cười: “Ta chỉ lo lo lắng là chẳng ai thèm quan tâm ta cả, không dám vui mừng quá.”
“Nhất định là sẽ có.” Lê Phi vỗ vỗ lưng nàng, “Không cần gấp.”
Bách Lí Ca Lâm chọc chọc má nàng: “Chuyện của ta không quan trọng bằng chuyện của ngươi, còn cần ngươi khuyên sao? Trước tiên lo chuyện của mình cho thật tốt đi? Lôi Tu Viễn đâu? Hắn tại sao lại để ngươi một mình ở đây?”
Lê Phi lắc đầu, nàng bây giờ không muốn đề cập đến chuyện này, “Ca Lâm, không nói chuyện này, ta mệt rồi, đi ngủ trước đây.”
Nàng không đợi Ca Lâm trả lời, tìm một cái cây mà đằng vân bay lên, biến ra một tầng ẩn nấp thuật, sau đó biến mất trong cành lá.
Tất cả thật ra chính là vấn đề của nàng, nàng muốn chắc chắn hơn, nhiều hơn nữa là có thể lấp đầy mọi cảm giác khó chịu của nàng, nàng muốn hỏi Lôi Tu Viễn rất rất nhiều chuyện, hắn biết tất cả bí mật của nàng, nhưng hắn chưa từng nói cho nàng chuyện gì cả, Nhật Viêm nói rất đúng, hắn cái gì cũng không cần làm, đã làm nàng đứng ngồi không yên rồi.
Bởi vì như vật, nàng mới càng khao khát có được sự khẳng định mạnh mẽ từ hắn.
Nàng phải bình tĩnh đối diện với loại tâm trạng ý lo.ạn tình mê này của mình, nàng cần thời gian để cắt đứt hoàn toàn, để mình có thể bình tĩnh trở lại.
Có lẽ ngủ một giấc là có thể quên đi một ít tâm trạng rối loạn này.
Lê Phi nhắm mắt lại, dưới cơn gió biển đang thổi nhẹ nhàng, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Mơ mơ màng màng, nàng dường như lại nhớ đến tiểu viện ở Thanh Khâu, nàng như một linh hồn, bay vào phòng chính mình, chỉ có cửa sổ cùng cái giường gỗ nhỏ, ai đó đang nói chuyện bên ngoài khung cửa sổ với ánh trăng, cái bóng thật lớn rơi trên mặt đất, một đôi mắt màu lục hẹp dài nhìn nàng qua khung cửa sổ, sau đó một thanh âm khàn khàn quen thuộc thở dài một tiếng: “Đồ ngu! Đồ ngu!”
Lại có người bật cười, như thể đã dồn hết sức lực của mình để cười.
Lê Phi bỗng nhiên bừng tỉnh, chỉ thấy sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc trời đã sáng trưng, tiếng mấy người Diệp diệp nói chuyện truyền đến từ bờ cát, nàng cứng đờ mà đỡ lấy trán, mới vừa rồi nàng đã mô thấy cái gì vậy? Dường như trong nháy mắt đã quên hết, như thế nào cũng không nhớ ra được.
Vút một tiếng, nàng vội vàng đưa tay chụp lấy, sờ vào loáng bóng, là một quả trái cây, nàng cúi đầu, đã thấy Lôi Tu Viễn đứng dưới tàng cây, trong tay hắn cũng đang cầm một quả, còn đang cắn.
“Ngươi là heo sao? Đã trưa rồi.”
Ánh nắng hắt ra từ cành lá có hơi chói mắt, hắn nheo mắt nhìn nàng, tia tối tăm trong mắt hôm qua đã biến mất, lại khôi phục vẻ lạnh nhạt ngày xưa, Lê Phi không trả lời, nhảy xuống từ thân cây, vừa ngáp vừa đi ngang qua hắn, thình lình cổ tay bị hắn nắm lấy, nàng không quay đầu lại, nói: “Buông ra, ta còn phải rửa mặt chải đầu.”
Lôi Tu Viễn nhíu mày mỉm cười, có chút bất đắc dĩ, nàng thật sự nổi giận rồi sao?
“Được rồi, để ta nói cho ngươi nghe ở trong ảo giác ta đã nhìn thấy gì.” Hắn dựa vào thân cây, kéo nàng đến bên người, “Muốn nghe hay không?”
...... Nàng quả thật có chút muốn nghe, làm sao bây giờ?!
Lôi Tu Viễn hắng giọng nói: “Trong ảo giác, trước tiên ta mở đai lưng ra, sau đó c.ởi áo ngoài, sau đó lại c.ởi trung y......”
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?!” Lê Phi cuối cùng cũng quay đầu lại, cứng họng trừng mắt nhìn hắn.
“Còn chưa nói xong, sau khi c.ởi trung y, lại tiếp tục c.ởi quần......”
“...... Quên đi ngươi vẫn là đừng nói nữa.” Lê Phi đỡ trán, nàng thấy đầu còn đau hơn.
Lôi Tu Viễn mỉm cười: “Thật sự không muốn nghe tiếp? Những lời ta nói đều là sự thật đó.”
Mấy lời nói dối vô nghĩa này có gì mà đáng nghe? Lê Phi lắc đầu, nàng giãy khỏi tay hắn, đi thẳng về phía trước.
Nàng ghét nhất là thái độ này của hắn, vừa thật vừa giả, nửa thật nửa đùa, vô cùng không thành thật, không thể hiểu hắn rốt cuộc là đang nghĩ cái gì. Ngọn lửa trong lòng nàng bùng lên, nàng chỉ có thể dập tắt chúng hết lần này đến lần khác.
Lôi Tu Viễn cau mày, hắn bóp hai vai của nàng, kéo nàng đến trước trước mặt mình, Lê Phi đau đến mức không lưu tình chút nào mà đá một cái thật mạnh vào cẳng chân hắn, nếu là trước đây, một cước này đã sớm làm chân hắn liệt rồi, nàng có thể thừa dịp mà đánh hắn, ai ngờ bị đá một cước, hắn một chút phản ứng cũng không có, ngược lại còn cười rộ lên.
“Chúng ta cũng không còn là mười một hai tuổi nữa.” Lôi Tu Viễn kéo nàng lại, Lê Phi vậy mà một chút phản kháng cũng không có, không tự chủ được mà ngã về phía hắn, “Chút lực này hiện giờ của ngươi, gãi ngứa cũng không đủ.”
Đầu của Lê Phi đập vào ngực hắn đau điếng, mắt bị hoa một trận, nửa ngày không thấy rõ gì cả, sao Kim bay lung tung, nàng theo bản năng che mắt lại, trong một lúc lâu chẳng nói gì cả.
Hắn nâng mặt nàng lên, mở tay nàng ra, thấy một hàng lệ rơi xuống từ mắt nàng, hắn dùng một ngón cái chậm rãi lau đi.
Thình lình kim quang bay tán loạn từ người nàng, cắt đứt một lọn tóc dài của hắn, hắn vội vàng tránh đi, kim quang phun ra nuốt vào trong lòng bàn tay Lê Phi, lui lại hai bước, lạnh lùng nhìn hắn, đang muốn nói chuyện, chợt nghe trên bờ cát Bách Lí Ca Lâm la hoảng lên: “Kỉ Đồng Chu?! Ngươi làm sao lại thành như vậy?!”
Lê Phi xoay người đằng vân bay lên, trong giây lát đã dừng trên bờ cát, Kỉ Đồng Chu đứng ở đối diện, trên mặt trên người đầy máu đen của yêu vật, hắn không nhìn ai cả, bỗng nhiên thả người nhảy vào biển rộng, màu đen của máu yêu vật lan ra một mảng, rất nhanh đã được nước biển tẩy rửa sạch sẽ.
Bách Lí Ca Lâm có chút hoảng sợ, hắn chạy đi một hồi lâu, là để giết yêu sao? Giết bao nhiêu rồi? Khắp người đều là máu!
Rất nhanh, Kỉ Đồng Chu lại từ biển đi lên, một tầng Ly Hỏa bám vào người hắn, tóc và quần áo hắn trong nháy mắt liền khô, hắn cúi đầu lau mặt, cái gì cũng vẫn chưa nói.
Lúc đi ngang qua người Lê Phi, hắn ngừng lại một chút, Lê Phi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn chính mình, trong mắt như là đang ẩn giấu ngọn lửa hừng hực, bị ánh mắt này nhìn khiến nàng cả người sợ hãi, không kìm lòng được mà lui lại mấy bước.
Kỉ Đồng Chu bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, thanh âm có chút khàn khàn, “Sợ cái gì?”
Hắn xoay người, không hề nhìn nàng, bỏ đi thẳng.
Diệp Diệp âm thầm lắc đầu, xem ra qua một đêm, chẳng có chút tác dùng nào với hắn. Hắn thấy mọi người đều đã tập trung đủ, dứt khoát mở miệng nói: “Chúng ta đi thôi, ở nơi này quá lâu rồi, đổi đảo khác thôi.”
Bách Lí Ca Lâm ai oán than: “Còn chưa ăn no nữa! Nhất định phải đi sao?”
Bách Lí Xướng Nguyệt vỗ vỗ bụng của nàng: “Ăn hai con cá mà còn chưa no? Bụng muội là cái thùng không đáy sao?”
Diệp Diệp không khỏi buồn cười, chợt nghe trên đỉnh đầu không khí chuyển động, mọi người lập tức cảnh giác, Lê Phi đặt một Tường Đồng Thuật thật lớn, đã thấy mười mấy người bay đến, sơ sơ có mười hai người, vậy mà đều là đệ tử Sơn phái, bên trong chỉ có một đệ tử Hải phái sắc mặt không được tốt lắm, bị một nam đệ tử cao lớn giữ sau cổ, rất chật vật.
“Nơi này mùi của Yêu Chu Quả rất nồng.” Đệ tử Hải phái kia yếu ớt nói.
Đến cướp Yêu Chu Quả? Lê Phi lại đặt thêm một lớp Tường Đồng Thuật, thình lình Kỉ Đồng Chu ngồi ở một bên Chu bỗng nhiên đứng dậy, chậm rãi đi qua, lạnh nhạt nói: ” Vốn định tìm ngươi, ngươi lại tự mình dâng đến cửa, thật tốt!”
Trong mười mấy đệ tử, có một cô nương đứng phía sau không khỏi lui lại mấy bước, mấy người Lê Phi lúc này mới phát hiện trong mười mấy người này còn có mấy đệ tử Long Danh Tọa lần trước kia, chẳng trách, qua một thời gian đã tụ tập một đám người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, lại bức một đệ tử Hải phái dẫn đường, một đám người đến cướp Yêu Chu Quả.
Sắc mặt của mấy Long Danh Tọa đệ tử cũng chẳng có gì tốt, không thể nghĩ được tìm tới tìm lui vẫn là tìm đến bọn họ, nhưng mà lần này bọn hắn nhiều người, chẳng có gì để sợ. Chó săn kia của Kỉ Đồng Chu cũng nhanh chóng thu lại thần sắc kinh hoàng, hắn tránh ánh mắt sắc bén như đao của Kỉ Đồng Chu, cất cao giọng nói: “Cướp đoạt là chuyện cho phép! Các ngươi quên rồi sao? Giao Yêu Chu Quả ra, nể tình đều đệ tử Sơn phái, chúng ta sẽ không động thủ!”
Lời còn chưa dứt, Kỉ Đồng Chu đã sớm ra tay, ánh lửa cao vạn trượng đột ngột từ mặt đất mọc lên, hắn trong tay nắm bảo kiếm, thân kiếm giờ phút này có hỏa xà chiếm giữ —— ngọn lửa dữ dội từ trong tim hắn đốt cháy hồn phách của hắn, thù hận trong ảo giác còn đang dày vò hắn, hắn nhớ rõ ràng, chuyện Ngô Câu diệt Việt Quốc sau lưng còn có Long Danh Tọa.
Sát ý trong lòng Kỉ Đồng Chu không thể ức chế, hắn đưa tay ra, hỏa xà hóa thành vạn con hỏa long, gào thét mà ra, trong khoảnh khắc bày trận ở phía đối diện, cả người hắn cũng như chớp mà bắ.n ra, một kiếm hướng tới đệ tử Long Danh Tọa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.