Thiên Hương Bách Mị

Chương 96: Tình Oán (1)




Tất cả mọi người đều không ngờ hắn nói động thủ liền động thủ, rốt cuộc cũng được chứng kiến uy lực bá đạo của tiên pháp Tinh Chính Quán, vô số hỏa long xoay quanh gào rống, cả bờ cát đều bị lửa cháy cắn nuốt, cho dù có đặt hàng phòng ngự, trong khoảnh khắc cũng sẽ bị phá vỡ.
Kỉ Đồng Chu một kiếm đâm trúng tầng phòng ngự trên người đối phương, âm thanh va chạm phát ra chói tai, mười mấy đệ tử hùng hổ đến cướp Yêu Chu Quả phía đối diện đều chấn động, đã thấy lòng bàn tay hắn ngưng tụ hỏa liên, lại đánh một chưởng lên lớp phòng ngự, tầng phòng ngự Thổ hành rốt cuộc chống đỡ không được nữa, hóa thành hư vô, có vài con hỏa long bay nhanh mà đến, cắn một ngụm lên người con chó săn ở Long Danh Tọa kia, lửa cháy thiêu đốt người, tiếng kêu thảm thiết của hắn khiến người khác sởn tóc gáy.
Không hay rồi, hắn thật sự muốn giết người! Đệ tử hai bên đều hoảng sợ, trong lúc nhất thời đặt hết lớp tường băng này đến lớp khác, hết Lạc Xuân Vũ này rồi đến Lạc Xuân Vũ khác, đứa chó săn sớm đã được người khác cứu, Xuân Vũ Thuật dập tắt ngọn lửa trên người hắn, hôn nửa thân thể hắn đều bị cháy đen, thần trí mơ hồ.
Trong nháy mắt một người đã bị thương nặng, mười mấy đệ tử phía đối diện có chút kinh hồn bạt vía, thấy cả người hắn ánh lửa cuồn cuộn, giống Tu La ác quỷ lao ra từ địa ngục tiếp tục bay nhanh về phía bên này tất cả mọi người vừa sợ vừa giận, nếu đối phương cũng xuống tay tàn nhẫn như vậy, bọn họ lại càng không thể ở lại, lúc này mấy lớp tường hành Thổ thưa thớt rơi xuống đất che trước mặt hắn, lại có người tung ra vô số rồng nước. Sau một hồi lượn vòng quanh, lửa cháy ngập trời trên bãi biển bị áp chế đi không ít.
“Không thể để hắn giết người ở đây được!” Diệp Diệp phất tay cũng thả rồng nước ra, ở tại chỗ đấu với đối phương một hồi, “Lê Phi ngươi bảo vệ Đồng Chu, khi cần thiết thì giữ hắn lại, đừng để hắn nổi điên!”
Tuy rằng không ai có thiện cảm với người của Long Danh Tọa, ba người Diệp Diệp còn có thù diệt quốc với Long Danh Tọa, nhưng không đến mức muốn giết người, ít nhất là không phải ở trong này, giữa đệ tử chỉ có thể đấu pháp với nhau, nếu nguy hại đến tính mạng làm sao giải thích với trưởng lão đây?
Hai đóa hỏa liên xoay quanh trước người Kỉ Đồng Chu, coi tường hành Thổ như không khí, hắn đột nhiên xoay tròn thân, hỏa vũ đầy trời trút xuống, ánh lửa dừng trên Tường Đồng Thuật, lập tức biến thành vô số hỏa xà, mọi người đối diện không thể chịu đựng được sức nóng kinh người của lảu cháy liền chạy tách nhau ra. Ngay sau đó Kỉ Đồng Chu đã phóng kiếm đến một đệ tử khác của Long Danh Tọa, hỏa liên trong lòng bàn tay đang muốn đánh ra, chợt thấy trên đỉnh đầu kim quang tán loạn, Kim Tiễn Vũ liên tục bắn xuống, hắn tiếp tục giả vờ như không nhìn thấy, hỏa liên đánh lên người kia, đốt sạch hết hàng phòng ngự của hắn, người nọ đau đến mức kêu thảm thiết liên tục.
Vô số tiếng đinh đinh đang đang vang lên, Kim Kiếm Vũ không thể xuyên qua Tường Đồng Thuật quanh thân Kỉ Đồng Chu, kim quang đều dừng bên chân hắn, sát ý của hắn đã sớm trỗi dậy, hoàn toàn không chú ý mấy thứ này, thấy Xuân Vũ Thuật hạ xuống trên người đệ tử bị hỏa liên cắn nuốt, ngọn lửa trong khoảnh khắc bị dập tắt, người nọ cũng đã bị thiêu đốt thở thoi thóp, mềm nhũn mà ngã xuống, hắn cũng không thèm nhìn tới, lại hướng đến những người khác mà giết.
Sớm đã có người phát hiện Lê Phi là người phụ trợ quan trọng nhất, ở sau lưng mà đặt tầng phòng ngự cho Kỉ Đồng Chu, ỷ vào bên chính mình có nhiều người, đa số đệ tử đang kiềm chân mấy người Kỉ Đồng Chu, có mấy người khác tiến lên muốn quấy rầy nàng. Lê Phi lúc này hóa thành một làn khói nhẹ tránh đi, khóe mắt phát hiện hai bên trái phải có vô số phiến lá đánh tới, trên đỉnh đầu lại có Kim Tiễn Vũ rơi xuống, dưới chân cũng có lửa cháy ngập trời, nàng đành phải đặt Tường Đồng Thuật ở tứ phía, kiên cường mà đánh trả mấy chiêu nàu.
Nhưng vẫn không tránh kịp kim quang rơi xuống, má trái Lê Phi đau nhức một trận, máu tươi chảy xuống cổ lan ra khắp y phục, nàng thậm chí không thể chữa thương cho mình, người của đối phương nhiều gấp đôi bọn họ bên này, bốn năm người nhìn chằm chằm mà công kích nàng, nàng thật sự đánh không xuể.
Mấy người Diệp Diệp lại bị mười mấy người cuốn lấy, không thể cứu trợ, Lê Phi lau máu trên mặt đi, lại hóa thành làn khói tránh khỏi Thái A Thuật đang bắn về chính mình, chợt thấy Kỉ Đồng Chu còn đang bắn lửa ra bốn phía, sau lưng hắn vết máu loang lổ, Tường Đồng Thuật vừa nãy vậy mà đã bị đánh vỡ rồi.
Lê Phi lúc này kết ấn đặt cho hắn một tầng phòng ngự, thình lình tay bị một người giữ chặt, thanh âm ẩn chứa giận dữ của Lôi Tu Viễn vang lên bên tai: “Lo cho chính mình thật tốt!”
Nàng lấy làm kinh hãi, chợt thấy thân thể bị nhấc lên, hắn ôm ngang nàng, trong nháy mắt đã bay ra ngoài cách vài chục trượng.
Vẻ mặt của Lôi Tu Viễn cực kỳ tối tăm, đẩy nàng ra, mở bàn tay, ánh sáng chói lóa gào thét, phi kiếm lập tức ngưng tụ hiện ra, tiếng rít chói tai của còi trúc chợt vang lên, hắn vội vàng nhìn quanh bốn phía, lại thấy mấy người Diệp Diệp bị cuốn lấy, đám người công kích Lê Phi thấy hắn đến đây, lập tức quay lại đánh Kỉ Đồng Chu, phía sau có một đệ tử của Long Danh Tọa thân hình cao lớn, vẫn luôn tránh trong sương mù không động gì, hẳn là phụ trợ của bọn họ.
Tay hắn nhẹ nhàng nhấc lên, phi kiếm theo đó mà b.ắn ra, hóa thành một đạo kim quang, phút chốc biến mất trước mắt mọi người, sau đó xuyên qua tầng sương mù kia, tên phụ trợ kia nhất thời ngẩn ra, trơ mắt nhìn cánh tay phải của mình bị một kiếm chặt đứt, hắn vậy mà không hề thấy đau, chỉ thấy miệng vết thương nóng rực khó nhịn được.
Ngay sau đó, máu tươi đột nhiên b.ắn ra, trong lúc hoảng sợ cuối cùng hắn cũng cảm thấy một cơn đau không thể chịu đựng được, lúc này kêu la thảm thiết, sương mù rốt cuộc duy trì không được nữa, thậm chí ngay cả bay lên cũng không được, sương mù dưới chân tản ra, thẳng tắp rơi xuống bờ cát.
Tiếng kêu thảm thiết làm cho mấy người đối phương lộ vẻ sợ hãi, lại thấy kim quang tán loạn, tiếng rít lợi hại kia chợt xa chợt gần, không thể xác định được, lại biến mất trước mắt mọi người, sau đó lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một đệ tử Long Danh Tọa, phần dưới đầu gối của chân trái anh ta ngay lập tức bị một thanh kiếm bay đâm xuyên qua, cũng hung hăng mà rơi khỏi đụn mây.
Phi kiếm xuất quỷ nhập thần này trong nháy mắt đã chặt đứt tay chân của hai gã đệ tử, khiến người khác khó lòng phòng bị, đệ tử phụ trợ cũng bị nó gây thương tích, không có tầng phòng ngự hành Thổ, xử lý từng người từng người bọn họ cũng chẳng tốn bao lâu. Mấy người vây quanh Kỉ Đồng Chu kia thấy phi kiếm bay đến, đều vội vàng tránh đi, vài tên đệ tử bao vây mấy người Diệp Diệp thấy tình thế không ổn, cũng vội vàng né tránh, mọi người tập trung lại một chỗ, cúi đầu nhìn bốn đệ tử Long Danh Tọa, ai cũng trọng thương, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, khiến mọi người không khỏi kinh hãi.
Phi kiếm bay trở về bên người Lôi Tu Viễn, bay xung quanh hắn, cuối cùng hóa thành một ánh kim quang biến mất. Hắn thấy Kỉ Đồng Chu người đầy máu tươi, như là bị ác quỷ bám vào, lại vẫn muốn tiến lên trước đấu pháp, lập tức bay nhanh qua, nhấc chân đạp cho hắn một cái, đấm một quyền lên mặt hắn, Kỉ Đồng Chu nhất thời bị đánh đến ngẩn người ra.
“Gặp ác mộng chỉ biết trốn đi khóc.” Lôi Tu Viễn lành lạnh nhìn khuôn mặt đầy máu của hắn, còn có ánh mắt giống như cất giấu ma trơi, “Không phân biệt rõ thật giả là do chính ngươi ngu ngốc.”
Sắc mặt Kỉ Đồng Chu trầm hẳn, không lùi bước chút nào mà nhìn hắn, đột nhiên đứng dậy, đưa tay muốn đánh trả, Diệp Diệp sớm đã lại đây ngăn hắn lại: “Đồng Chu! Bình tĩnh một chút!”
Nói còn chưa xong, Lôi Tu Viễn đánh một chưởng vào gáy Kỉ Đồng Chu, hắn mới vừa rồi linh khí tiêu hao không ít, cũng bị thương rất nhiều, chưởng này vừa đánh xuống khiến hắn không chống đỡ được, xụi lơ ngã trên người Diệp Diệp.
Trận đấu pháp kịch liệt đột nhiên im bặt, đệ tử hai bên trầm mặc nhìn nhau, ai cũng không biết kế tiếp phải làm thế nào để chấm dứt tất cả chuyện này. Lôi Tu Viễn tiến lên lạnh nhạt nói: “Đây là thù riêng của chúng ta và Long Danh Tọa, hiện giờ thù riêng đã kết thúc, các ngươi nếu còn muốn đánh, ta rất vui được phụng bồi.”
Mười mấy đệ tử kia thấy bốn người Long Danh Tọa bị thương người không ra người quỷ không ra quỷ, quan trọng là bên trong còn có hai đệ tử phụ trợ, không có hành Thổ phòng ngự, đối phương còn có phi kiếm, đối với bọn họ cực kì bất lợi, bọn họ vốn cũng chỉ là muốn ỷ vào nhiều người cướp đoạt Yêu Chu Quả, ai ngờ chẳng cướp được trái nào, ngược lại còn gặm trúng một đống xương cứng, gãy mất mấy cái răng, lập tức lùi lại, nếu đối phương đã mượn danh có thù riêng với Long Danh Tọa cho bọn họ một lối thoát, vậy thì tốt nhất nên thoải mái mà rút đi.
Sớm đã có người đáp xuống đặt Lưới Trị Liệu lên người bốn đệ tử Long Danh Tọa, một người nói: “Việc hôm nay xảy ra xem như chưa có gì, chư vị tiên pháp tinh diệu, cầu chúc các vị sớm ngày hoàn thành thí luyện.”
Nói xong, mười mấy người lập tức bay đi, còn không quên mang đệ tử ngốc Hải phái kia theo, không có thể cướp được ở đây, đoán chừng vẫn còn muốn cướp Yêu Chu Quả của người khác.
Biển lửa hừng hực trên bờ cát cũng dần dần tắt đi, mấy người Lê Phi nhìn nhau, lại nhìn Kỉ Đồng Chu cả người đầy máu ngất xỉu, nhất thời đều có chút không biết nói gì.
Diệp Diệp đỡ Kỉ Đồng Chu dậy, thở dài: “Nơi này không nên ở lâu, trước tiên đổi nơi khác đã.
Lần này tuy không ai mất mạng, nhưng làm trọng thương bốn người Long Danh Tọa, Lôi Tu Viễn chặt đứt tay chân của bọn họ, vẫn còn phần tay chân bị đứt, tuy rằng không bị tàn phế, nhưng muốn chữa khỏi chỉ sợ phải tốn vài ngày, hậu quả còn lớn hơn so với tưởng tượng.
Mọi người lại tìm một đảo nhỏ để ẩn nấp, cảm thấy yêu khí trên đảo dày đặc, mây đen u ám, điều đáng mừng là địa hình ở đây hiểm trở, dễ ẩn nấp.
Diệp Diệp tìm một nơi râm mát mà buông Kỉ Đồng Chu xuống, cẩn thận xem xét thương thế: “Linh khí hắn bị tiêu hao quá nhiều, còn lại không có gì đáng ngại, để hắn ngủ đi, nơi đây yêu khí dày đặc, chỉ sợ có yêu vật, Lê Phi ngươi ở lại chăm sóc Đồng Chu, những người khác theo ta đi tuần tra nơi này một lượt.”
Kỉ Đồng Chu một ngày một đêm không ngủ, cảm xúc lại dao động quá mức kịch liệt, mới vừa rồi còn tiêu hao quá nhiều linh khí, miệng vết thương lớn nhỏ trên người vừa sâu lại vừa dài, lần này chỉ sợ hắn bị tổn thương không ít. Lê Phi đặt Lưới Trị Liệu lên, chầm chậm truyền linh khí vào, bên má trái đau nhức vô cùng, nàng lúc này mới nhớ tới chính mình cũng bị thương, vậy mà còn bị thương trên mặt, nếu không có Lưới Trị Liệu, nàng đã bị hủy dung rồi.
Lê Phi cắn răng chịu đựng mà sờ sờ vết thương kia, đang muốn đặt Lưới Trị Liệu lên, chợt thấy Kỉ Đồng Chu nằm trên mặt đất ngủ say bất ngờ tỉnh dậy, mới vừa tỉnh đã bật người dậy, giống như dã thú bị nhốt lâu ngày mới vừa được thả ra, nhấc chân bước đi.
Lê Phi vội vàng giữ hắn lại: “Kỉ Đồng Chu! Ngươi đủ chưa? Người đã sớm đi rồi! Ngươi trước tiên nằm xuống chờ thương thế được chữa khỏi!”
Kỉ Đồng Chu cũng không thèm nhìn nàng, dùng sức vùng khỏi tay nàng, Lê Phi không thể nghĩ được lực của hắn lại lớn như vậy, lúc này bị đẩy lui về phía sau mấy bước, thấy hắn cất bước tiếp tục đi về phía trước, nàng lập tức nổi trận lôi đình, vung tay lên thả Đằng Bán ra. Kỉ Đồng Chu không kịp đề phòng, bị dây cuốn lấy hai chân, ngã sấp mặt, trong nháy mắt lại bị dây cuốn chặt hai chân, bị kéo trở về.
Lại thấy ánh lửa trên người hắn chợt bùng lên. Mấy dây kia trong nháy mắt héo rũ, hắn vậy mà còn sức để dùng tiên pháp!
Nàng tức giận, giữ hắn lại, đè lên người hắn, vung tay muốn đánh, cả giận nói: “Ngu xuẩn! Dừng lại!”
Kỉ Đồng Chu theo bản năng giữ lấy hai cổ tay của nàng, bỗng nhiên kéo xuống, Lê Phi đập vào ngực hắn, đau đến thấy sao Kim đầy trời, chợt thấy một tay của hắn giữ gáy nàng lại, tay kia lại nâng cằm của nàng lên.
Hắn cúi đầu lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt đầy tơ máu, ánh mắt như ma trơi này làm nàng cảm thấy cả người sợ hãi, không kìm lòng được mà lui về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.