“Cô…Thôi quên đi, tối nay tôi sẽ kêu trợ lý chuyển khoản cho cô 20 triệu.”
Bố Thẩm nghiến răng nói, trong mắt ông lúc này chẳng còn chút tình cảm nào dành cho tôi nữa rồi, những gì còn lại chỉ là sự thờ ơ mà thôi.
“Tôi đúng là nuôi ong tay áo mà.”
Mấy chữ “nuôi ong tay áo” này khiến tôi đau lòng.
Tay tôi vô thức siết chặt lại.
Rõ ràng tôi chẳng làm gì cả.
_______________
“Ai dám bảo con gái tôi là con nhỏ nhà quê đấy?”
Bố tôi từ trong đám đông bước ra, đến ôm tôi rồi an ủi.
“Không sao, váy bẩn rồi thì không cần nữa, nếu con thích, bố sẽ bảo bọn họ làm cho con một bộ khác.”
Nói xong, ông quay lại nhìn bố Thẩm.
“Ông Thẩm, tôi cảm ơn ông đã quan tâm và nuôi nấng con gái tôi nhiều năm qua. 20 triệu này xem như chút thành ý của tôi dành cho ông, không cần phải trả lại đâu. Ngoài ra thì…”
Bố tôi nhìn vào Thẩm Du.
“Nếu con gái tôi là con nhỏ quê mùa, vậy con gái của ông bà là gì đây?”
Đêm đó, không đợi đến khi bữa tiệc từ thiện bắt đầu, nhà họ Thẩm đã mặt mày xám xịt rời khỏi rồi.
Trước khi đi, Thẩm Du còn liếc tôi một cái khiến tôi không hiểu được.
Mặc dù tôi không có vinh dự đưa ra lời đề nghị trước, nhưng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Coi như đã cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Thẩm.
Sự xuất hiện của tôi trước mọi người trong bữa tiệc từ thiện ngày hôm đó đã giúp tôi thu hút rất nhiều sự chú ý.
Sau khi kỳ nghỉ lễ kết thúc, tôi trở lại trường học, và xác suất để tôi gặp lại người nào đó lên đến 100%.
Bởi vì ngôi trường này ngoài tôi ra còn có một Thẩm Du khoa Hóa học cũng đầy thu hút.
Tôi không ngờ rằng chúng tôi còn học cùng một trường đại học.
Trước đây tôi chưa bao giờ bắt gặp cô ta ở trường.
Còn bây giờ thì lại lúc nào (*) cũng nhìn thấy.
(*)隔三差五: luôn luôn, thường xuyên
Mà bạn bè bên cạnh cô ta có vẻ thích “bênh vực kẻ yếu”.
Trong nhận thức của bọn họ, Thẩm Du bị “tu hú chiếm tổ” phải chịu khổ cực bao nhiêu năm, lại còn bị tôi bắt nạt thì hẳn sẽ rất tủi thân.
"Có người ỷ có tiền là lại ỷ thế hiếp người (*).”
(*): 狗仗人势: chó cậy gần chuồng = ỷ thế hiếp người.
“Ông trời đúng là mờ mắt rồi, loại người này vẫn có thể sống tốt vậy chứ."
“Này mà là mờ mắt gì, rõ ràng là đưa mắt cho kẻ khác dùng rồi.”
Mấy cái này họ nói trước mặt tôi một hai lần gì đấy, mà chắc thấy tôi không quan tâm nên được đà lấn tới, lên mạng tạo hẳn một group chỉ để đàm tiếu về tôi.
Trên các diễn đàn của trường và các trang mạng công khai, những bình luận không hay về tôi ngày càng nhiều.
Những người bạn cùng lớp tin tưởng tôi từ đầu đến cuối nhìn mớ bình luận đó tức đến nghiến răng nghiến lợi. Họ vừa đáp trả lại vừa nhìn tôi đầy ai oán.
“Khương Ninh Sơ, cậu cứ để cho bọn họ nói xấu cậu như vậy mà được sao?”
Tôi dưng dửng như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Nếu họ muốn quậy thì cứ để họ quậy đã đời đi.” (*)
(*) Câu gốc là “他们要玩就先让他们玩个够吧” nhưng dịch ra thì lại là “Nếu bọn họ muốn chơi thì cứ để họ chơi cho đủ”. Nó hong có đúng văn phong hay cách nói chuyện thường ngày của người Việt nên mình đổi sang câu trên nha.
Dư luận khiến danh tiếng của tôi trong trường ngày càng xấu đi.
Thẩm Du thì nhìn tôi bằng ánh mắt đầy sự tự mãn.
Thật ra tôi cũng không hiểu lắm. Tôi không chiếm lấy vị trí của cô ta cũng chả ngăn cô ta quay về, tôi cũng không làm gì tổn thương đến cô ta, thì tại sao cô ta lại có ác cảm với tôi như vậy, như thể cô ta chỉ không chấp nhận được mỗi mình tôi thôi.
Hơn nữa, trong mấy bộ nữ và nữ đấu với nhau (*) toàn là thủ đoạn cao siêu, mấy cái thủ đoạn như của học sinh tiểu học này thì để tâm làm gì?
(*) Chỗ này gốc là 摘雄竞, trong đó 摘 là trích đoạn, trích dẫn còn 雄竞 là chỉ thể loại sản phẩm giải trí mà nữ và nữ đấu đá với nhau.
Tôi mặc kệ mấy cái chiêu trò của cô ta, chẳng buồn ứng chiến làm gì.
Cho đến khi một quả tin chấn động xuất hiện.
"Ngạc nhiên chưa! Bạn giường của Khương Tế Chu hóa ra lại là cô gái mới nổi!"
Một bức ảnh giường chiếu nóng mắt mà nhân vật chính trong đó là bố tôi và tôi.
Khi bạn tôi cho tôi xem tin tức này, máu trong người tôi dồn hết lên cả não.
Còn có một đoạn ghi âm.
"Làm sao cô lại có mặt ở đây được?"
"Tại sao tôi không thể ở đây được?"
“Có phải cô chèo kéo lão già giàu có nào đó để đi cùng ông ta đúng không?”
"Vậy mà cô lại nói đúng rồi, nhưng người ta cũng không lớn lắm, mới ngoài bốn mươi thôi."
Giọng của tôi thì rõ ràng không chút do dự, trong khi giọng của Thẩm Du thì im bặt không thấy đâu.
Lúc này nhà ăn đang vào giờ ăn, người ra kẻ vào vô cùng náo nhiệt.
Mọi người đều đang cầm điện thoại di động của bản thân, tay thì lướt mắt thì dán vào người tôi.
Mọi con mắt đều đổ dồn vào tôi ngay khi tin tức được đưa ra.
Có ngạc nhiên, có giễu cợt, và hơn hết là khinh thường.
Tôi lạnh lùng đứng dậy, cầm theo đĩa thức ăn.
Bạn cùng lớp thấy vậy sợ tôi nghĩ không thông nên vội vàng đi theo.
Thẩm Du ở phía xa đang cùng Đỗ Hữu Kỳ vừa ăn trưa vừa cười đùa, lúc tôi đến trước mặt cô ta thì nụ cười ấy lại càng tươi rói hơn.
“Cô vui lắm nhỉ?”
Tôi trưng ra gương mặt vô cảm nhìn cô ta.
Đỗ Hữu Kỳ cau mày nhìn tôi – người đột ngột xuất hiện, anh ta hẳn đang thắc mắc vì sao tôi lại đến đây.
“Chị đang nói cái gì vậy? Em không hiểu.”
Thẩm Du tỏ vẻ vô tội, nhưng ý cười trong mắt cô ta đã phản bội lại cái vẻ ngoài ấy rồi.
“Vậy để tôi giúp cô hiểu nhé.”
Nói rồi tôi đổ súp lên đỉnh đầu của Thẩm Du, súp cứ thế từ từ chảy xuống.
Các sinh viên trong nhà ăn sững sờ khi thấy cảnh tượng này.
“Ninh Sơ, cô bị điên rồi hả?”
Lúc này Thẩm Du vừa giận vừa xấu hổ, đến mức nhảy cẫng lên.
“Ninh Sơ, cô có biết bản thân đang làm cái gì không?”
Đỗ Hữu Kỳ nắm lấy tay tôi rồi hét lớn.
Tôi thờ ơ nhìn rồi hất tay Đỗ Hữu Kỳ ra.
“Không phải việc của anh.”
Thật ra từ lâu tôi đã biết anh ta có bạn gái, trước cả khi Thẩm Du xuất hiện.
Không ai biết cả, ngoại trừ tôi.
Anh ta nói rằng gia đình bạn gái anh ta không tốt, bố mẹ anh mà biết thì nhất định sẽ phải chia tay.
Vậy nên, tôi chỉ biết anh ta có bạn gái ra, còn mặt mũi bạn gái anh ta như thế nào thì tôi không biết.
Tôi còn cười anh ta vậy mà lại thần thần bí bí chơi trò “kim ốc tàng kiều” (*).
(*) “金屋藏嬌” nghĩa là “nhà vàng giấu người đẹp”. Đây là điển tích dựa trên câu chuyện hứa hẹn của Hán Vũ Đế Lưu Triệt đối với Hiếu Vũ Trần Hoàng hậu – Trần A Kiều.
Cho đến một lần, tôi đi ngang qua một góc đường gần trường thì bắt gặp anh ta và bạn gái thân mật với nhau.
Lúc ấy tôi mới biết hóa ra Thẩm Du chính là người bạn gái đó.
Rốt cuộc tôi cũng thông suốt mọi chuyện.
Lý do vì sao anh ta lại luôn đứng về phía Thẩm Du một cách vô điều kiện kể từ khi Thẩm Du bước chân vào nhà họ Thẩm.
“Cảm giác bị hất nước bẩn như thế nào?”
“À quên, bản thân cô cũng có sạch sẽ gì đâu.”
Thẩm Du đáp trả ánh nhìn từ tôi bằng đôi mắt đã trở nên dữ tợn.
Tôi hờ hững tặng cho cô ta một bạt tai.
“Nếu cô muốn chiến thì tôi đây sẽ chiến với cô đến cùng. Tôi sẽ cho cô biết cái giá phải trả cho việc ăn nói bậy bạ là như thế nào.”
Mắng cô ta xong, tôi rời khỏi nhà ăn, để lại Thẩm Du xấu hổ chôn chân lại nơi đó cùng khuôn mặt đầy uất ức mà chẳng thể xả được.
Ngày hôm sau, những scandal của Thẩm Du lần lượt bị phanh phui trên khắp các diễn đàn.
Có hình ảnh Thẩm Du làm phục vụ trong quán bar, vì chút tiền tip mà để mặc khách muốn sờ mó thế nào cũng được.
Rồi thì video Thẩm Du hồi còn học cấp 3 bắt nạt mấy bạn nữ hiền lành khác.
Có kèm cả một file ghi âm.
“Hãy photoshop ghép mặt của Khương Ninh Sơ với Khương Tế Chu vào ảnh giường chiếu này đi.”
“Cái này…không làm được đâu, Khương Tế Chu không phải là người có thể động đến được.”
“Mấy người cứ nhận tiền mà làm, tôi có giữ một bản ghi âm đây, lộ ra rồi liệu có ai còn nghi ngờ là giả nữa không?”
Trong bản ghi âm, giọng Thẩm Du vang lên rất rõ ràng.
Nhưng như thể vẫn chưa đủ, tôi còn đăng kèm một video.
Đó là video giám sát hôm tổ chức tiệc từ thiện.
Sau khi nói chuyện với Thẩm Du xong, tôi quay người chuẩn bị rời đi thì bị cô ta đổ rượu vang đỏ lên người, tôi vừa quay lại thì cô ta liền tỏ vẻ yếu đuối.
Đến lúc này, dư luận đã sôi trào đến cực điểm.
ID bài đăng bóc phốt kia bị ai đó bóc ra là của Thẩm Du.
Đạo đức giả tạo bị phơi bày, không một ai tin nội dung bài đăng đó nữa.
Mà cùng lúc đó, những kẻ tung tin đồn nhảm và gõ phím hăng say mấy ngày nay đang phát hoảng vì nhận được thư mời của luật sư.