Buổi tối, Tần Lam Gia tắm rửa xong, vừa lau tóc vừa đi đến phòng khách, thấy Đàm Lăng Việt đang đứng ở trước cửa sổ, tay trái cầm ly rượu, tay kia thì đang cầm điện thoại thấp giọng đang nói gì đó.
Đàm Lăng Việt từ trên cửa sổ thấy bóng Tần Lam Gia, xoay đầu lại hướng hắn cười cười, rồi hướng về phía điện thoại di động nói: “Trước như vậy, tôi cúp.”
Tần Lam Gia tò mò nói: “Người nào nha?”
“Không có người nào.” Đàm Lăng Việt vừa nói xong liền định cúp máy, người bên kia điện thoại lại đột nhiên hét lớn: “Là Lam Gia sao?! Lăng Việt tên khốn kiếp này, để cho anh cùng Lam Gia nói vài lời!”
“Lam Gia cùng anh không có gì để nói. Tóm lại một mình anh cẩn thận là được rồi, hôm nào trò chuyện tiếp.” Đàm Lăng Việt không nói lời nào cúp máy, hướng Tần Lam Gia vươn tay cười nói: “Tắm rửa xong rồi sao, lại đây.”
Tần Lam Gia đi tới, Đàm Lăng Việt kéo qua, bất đắc dĩ nói: ” Là Đồ Quang sao, sao lại cúp nhanh như vậy, em cũng muốn hỏi tình huống của y.”
“Y hảo hảo đây này, y rất tinh tường, đâu đến phiên em lo lắng y, em hảo hảo chiếu cố chính mình là đủ rồi.”Đàm Lăng Việt đem mặt chôn ở cổ Tần Lam Gia, ngửi mùi thơm của hắn sau khi tắm.
Tần Lam Gia sợ ngứa rụt lại bả vai, khẽ nghiêng đầu, giơ tay lên muốn đẩy Đàm Lăng Việt ra: “Anh đừng ngửi nữa, anh là cẩu sao?!”
“Anh chẳng những ngửi em, anh còn cắn em. ” Đàm Lăng Việt cười, mở miệng đem hai hàm răng cứng rắn cắn một phát trên cổ Tần Lam Gia.
“A! Anh cắn thật a!” một trận đau đớn truyền đến, Tần Lam Gia không khỏi la một tiếng.
Đàm Lăng Việt một tay ôm sát Tần Lam Gia không cho hắn động đậy, lại dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm chỗ da bị cắn đỏ lên, thấp giọng cười mấy tiếng.
“Anh uống rượu! Say rồi a! ” Tần Lam Gia hơi giận nói, vô duyên vô cớ bị cắn một ngụm, cho dù ai cũng sẽ thấy tức giận.
Đàm Lăng Việt lắc đầu, dường như thật sự không tỉnh táo, khẽ cười nói: “Gia Gia em nhưng phải nhớ kỹ, em là của anh, cái gì Đồ Quang cái gì Cao Chính Trữ, hết thảy không cho em để ở trong lòng.”
“Anh người này thật bá đạo. ” Tần Lam Gia bất bình nói, “Bọn họ là bằng hữu của em a, anh không thể như vậy trông coi em. Hơn nữa, Đồ Quang coi như xong, Chính Trữ có gì đâu a.”
Đàm Lăng Việt này ăn giấm chua cũng quá không có đạo lý. Tần Lam Gia thế nhưng không biết, Đàm Lăng Việt sớm từ bao nhiêu năm trước, đã đem tất cả người cùng mình đoạt lực chú ý của Tần Lam Gia liệt vào hàng địch nhân.
“Nói như em là có ý gì, Đồ Quang sao có thể quên đi. ” Đàm Lăng Việt lại chú ý câu nói có vẻ bình thường kia, một câu nói bình thường lại bắt đầu ăn giấm chua, hừ hừ nói, “Gia Gia, em đừng tưởng rằng chiếm được anh là được sơ ý khinh thường. Những ong bướm kia, không cho em để ý tới, nhất là cái tên Đồ Quang kia, y vẫn đối với em tâm hoài bất chính, em sau này phải đối với y thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt, không cho y nhích tới gần em trong vòng một thước.”
“Anh nói bậy bạ gì đó. ” Tần Lam Gia quả thực dở khóc dở cười, hai tay dùng lực, đem Đàm Lăng Việt dính ở phía sau đẩy ra. Đàm Lăng Việt cũng không buông tay, lôi hắn theo, hai người cùng nhau ngã xuống ghế sô pha mềm mại, rượu trong tay Đàm Lăng Việt hơn phân nửa đổ ra ngoài.
Đàm Lăng Việt dùng một tay vững vàng ôm hắn, Tần Lam Gia chỉ có thể theo khí lực rúc vào trong lồng ngực y.
“Đồ Quang công việc có tính nguy hiểm, anh rõ ràng cũng lo cho Đồ Quang, sao em thì không thể lo, anh không cảm thấy anh quá không có logic sao. ” Tần Lam Gia ngẩng đầu nhìn trần nhà nói, “Y hiện tại đã trở thành dạng gì rồi, mau đem chuyện của y nói cho em biết, em cũng sẽ thấy yên tâm hơn a.”
Đàm Lăng Việt bất đắc dĩ nói: “Anh rất logic. Y đối với em có ý đồ đen tối, nhưng anh thì không, anh cũng không có ý đồ đen tối với y, cho nên anh có thể liên lạc với y, còn em thì không cho phép! Không chừng y lại dung hoa chiêu gì đem em lừa gạt đi. ” Y đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, nụ hôn đầu của Tần Lam Gia là bị tên khốn kia đoạt mất. Đàm Lăng Việt nghĩ đến tình cảnh lúc đó liền hận đến nghiến răng. Tần Lam Gia từ nhỏ chính là cống phẩm duy nhất của y, sao có thể cho người khác nhúng chàm?
Lời nói của Đàm Lăng Việt làm cho sự nghi ngờ của Tần Lam Gia đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “Em nói tại sao ngày xưa thời gian dài như vậy một tin tức của Đồ Quang em cũng không nhận được? Có phải hay không anh lại từ bên trong giở trò quỷ!”
“Anh nào có. ” Đàm Lăng Việt không chút để ý bác bỏ. Chẳng qua là Tần Lam Gia cùng y làm việc với nhau nhiều năm như vậy, Đàm Lăng Việt về điểm hư tính tình này hắn đã sớm hiểu rõ, lúc này nghe y nói bằng khẩu khí kia cũng biết chuyện xấu tày trời này y đã sớm nhúng tay vào.
“Anh thật là… thật là —— anh thật là bá đạo! ” Tần Lam Gia mặt đỏ bừng, nghĩ nửa ngày cũng không biết làm như thế nào mắng y, chỉ có thể tức giận kêu lên.
Đàm Lăng Việt cười ra tiếng, hôn khuôn mặt của hắn đỏ như trứng rán: “Gia Gia, em thật là quá đáng yêu. Anh sao lại không sớm đem em ăn vào bụng, lãng phí bao nhiêu ngày tháng tươi đẹp a. ” Đàm Lăng Việt vừa nói, vừa đem dịch rượu còn lại ngậm trong miệng, không nói lời nào đối môi Tần Lam Gia hôn xuống.
Rượu ở giữa hai đôi môi lan tràn ra, Tần Lam Gia tay nắm chặt áo sơ mi của Đàm Lăng Việt, mắt trợn to chớp chớp hai cái, sau đó từ từ nhắm lại hai mắt.
Nồng độ cồn của rượu xông vào cổ họng, giống như Đàm Lăng Việt bá đạo không thể bỏ qua.
Tần Lam Gia vốn tưởng rằng cho dù đi theo Đàm Lăng Việt, cũng hơn sẽ có lúc bị thương. Tỷ như tính hướng trước kia của Đàm Lăng Việt, tỷ như mẹ Đàm, tỷ như rất nhiều rất nhiều vấn đề thực tế khác. Hắn thậm chí sớm quyết định, dù Đàm Lăng Việt có do dự, hắn đều có thể hiểu, đều nguyện ý tha thứ, nguyện ý chờ đợi, hắn nguyện ý cho Đàm Lăng Việt thời gian.
Chính là vào giờ khắc này, hắn đột nhiên bình thường trở lại, những lo lắng kia của hắn căn bản không đáng giá. Đàm Lăng Việt từ khi đem chữ Ái đối với hắn nói ra khỏi miệng, liền không có lúc nào là không dùng ý muốn độc chiếm muốn độc tài chiếm giữ hắn, sự do dự và đổi ý tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trên người Đàm Lăng Việt.
Bá đạo và độc tài gì đó, hắn không ngần ngại, hắn hoàn toàn không ngần ngại. Bị y nhìn chăm chú như vậy, Tần Lam Gia chỉ cảm thấy vui sướng.
========