Chu Dao nhìn về phía thanh niên suýt chút nữa đã trở thành vị hôn thê của mình kia, ánh mắt phức tạp, khẽ nói: “Lý Phong, ta không biết ngươi lấy đâu ra tự in, nhưng Phùng Nguyên Kiệt ở cảnh giới Tiên Thiên cảnh trung kỳ, cho dù ngươi có tiến bộ nhanh như thế nào thì cũng chỉ có thể đạt tới Luyện thể cảnh đỉnh phong mà thôi. Ngươi cách anh ta rất xa!”
Cô ta nhìn về phía Lý Phong, nghiêm túc nói “Ngươi giao Tử đan yêu thú ra đây, Phùng Nguyên Kiệt sẽ không gây phiền toái cho ngươi đâu.”
Mặc dù cô ta đối với Lý Phong không có cảm giác gì, nhưng cô ta cũng không muốn Lý Phong chết ở chỗ này.
Dù sao thì trước kia cha của Lý Phong đã cứu bọn họ.
“Ha ha, nếu như Chu Dao đã lên tiếng thì ta sẽ tha cho Lý Phong một mạng” Phùng Nguyên Kiệt cười nói.
Anh ta bên ngoài thì cười, nhưng sâu trong đáy mắt lại lóe lên sát ý.
Quả nhiên mọi chuyện giống như Phùng Y Y và Phùng Nham Tuấn đã nói, Lý Phong và Chu Dao có quan hệ gì đó.
“Lý Phong, chỉ cần ngươi giao Tử đan yêu thú mà lúc trước ngươi cướp của Nham Tuấn ra đây, đồng thời xin lỗi đệ ấy thì ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa." Anh ta nhìn Lý Phong, mim cười.
Mặc dù trong lòng tràn đầy sát ý, nhưng anh ta không thể biểu hiện ra trước mặt Chu Dao.
“Lý Phong, tính mạng là quan trọng nhất, bảo vật sau này vẫn có thể kiếm lại được. Phùng Nguyên Kiệt đã đồng ý không gây phiền toái cho ngươi rồi”
Chu Dao nghe Phùng Nguyên Kiệt nói thế thì lại nhìn về phía Lý Phong.
Lý Phong nghe mấy lời khuyên bảo của cô ta thì bật cười: “Chu Dao, cô vẫn thích xen vào chuyện của người khác như vậy nhỉ. Giống như lần trước Phùng Nham Tuấn nói ta cướp linh dược nhất phẩm của anh ta, cô cũng tin như thế này thì phải?”
“Ngươi.."
Chu Dao nghe Lý Phong nói vậy thì nhíu mày.
Chuyện linh dược nhất phẩm là Lý Phong bị Phùng Nham Tuấn vu oan, nhưng tình huống lần này thì không phải như thế.
Phùng Nguyên Kiệt có thực lực Tiên Thiên cảnh trung kỳ, Lý Phong đấu lại được anh ta sao?
Thực lực của Lý Phong có mạnh cỡ nào thì cũng chỉ là ở Luyện thể cảnh mà thôi, hắn cũng mới chỉ rời khỏi nhà họ Chu được mấy ngày, thực lực cho dù có tiến bộ thì cũng có thế tiến bộ đến mức nào chứ?
Cho dù lần này cũng bị vu oan thì tốt nhất vẫn cứ xem xét tình hình, tạm thời nhượng bộ trước đối thủ mạnh mẽ mới là phương pháp tốt nhất.
“Ha ha, Chu Dao, hình như người ta không thèm cảm kích trước ý tốt của cô.”
Phùng Nguyên Kiệt cười ha ha, trong lòng rất vui vẻ với thái độ này của Lý Phong. Anh ta nhìn về phía Lý Phong, cười lạnh: “Nếu đã như thế này..."
“Nếu đã như thế này, vậy thì động thủ đi.” Lý Phong hờ hững nói nốt câu sau.
Bùm!
Đúng lúc này, khí thế trên người hẳn lập tức bùng nổ.
Thân ánh Lý Phong bạo động, bay thắng về phía Phùng Nguyên Kiệt.
Dao động khí thế này tản ra bốn phía, thậm chí còn khiến cho một số người đứng gần biến sắc, vội vàng lùi về phía sau một ít.
“Tiên Thiên cảnh!”
Chu Dao cảm nhận được dao động khí thế trên người Lý Phong thì ánh mất lập tức dại ra. Cô ta ngơ ngác nhìn về phía hẳn, không thể nào tin được vào mắt mình.
Cô ta cũng chỉ mới đột phá đến Tiên Thiên cảnh mấy ngày gần đây, Lý Phong vậy mà cũng đã đột phá tới Tiên Thiên cảnh rồi?
Mặc dù lúc trước Lý Phong dễ dàng đánh bại Phùng Y Y,nhưng thực lực của Phùng Y Y mới chỉ ở vào Luyện thể cảnh tăng thứ bảy, còn cô ta lúc đó là tăng thứ chín đỉnh phong. Trong lòng cô ta, Lý Phong không phải là đối thủ của mình! Đây là chuyện cô ta rất tự tin.
Nhưng hiện tại, Lý Phong đã đánh nát ảo tưởng của cô ta.
“Tiên Thiên cảnh? Sao có thể như thế được?”
Phùng Y Y và Phùng Nham Tuấn nhìn thấy cảnh này cũng lập tức biến sắc.
Nhất là Phùng Y Y, lúc trước Lý Phong đánh bại cô ta, nhưng cô ta cảm thấy thực lực của hắn cũng không mạnh hơn mình bao nhiêu. Cô ta không thể nào tưởng tượng được thực lực của Lý Phong lại có thể đạt tới trình độ này!
“Ồ? Che giấu thực lực?”
Phùng Nguyên Kiệt thấy Lý Phong đánh tới thì cười lạnh một tiếng, mặc dù anh ta cũng khá ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ thế mà thôi!
Anh ta có được tên tuổi lớn như thế cũng không phải dễ dàng.
“Lý Phong, nếu ngươi đã ra tay trước thì không được trách ta đâu đấy!" Phùng Nguyên Kiệt đạm mạc nói.
Anh ta nắm chặt tay lại, trong tay lập tức xuất hiện một thanh trường thương.
“Thương Lôi Vụ!"
Phùng Nguyên Kiệt gầm nhẹ một tiếng, theo dao động phát ra, xung quanh thanh trường thương này giống như lập tức xuất hiện những lưỡng sương mù dày đặc, nhanh chóng bao bọc lấy mũi thương.
“Ầm ầm ầm!"
Lôi điện nổ vang, giống như đánh thẳng vào trong tai mọi người.
“Là thương Lôi Vụ!"
“Đây là một loại công pháp võ học loại Tiên Thiên vô cùng cường đại, tổng cộng có bốn thức, nhìn dáng vẻ của Phùng Nguyên Kiệt thì có vẻ như hẳn đang thi triển thức thứ hai.”
“Sau khi thỉ triển chiêu thức này thì lực công kích của Phùng Nguyên Kiệt thậm chí còn gần tiếp cận Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, lăn này tiểu tử Lý Phong chắc chắn phải nếm mùi đau khổ rồi.”
“Một khi bị thương Lôi Vụ đánh bị thương thì kinh mạch hao tổn rất nặng, sau này khó có thể tiến bộ hơn được nữa.”
Mọi người xung quanh nhận ra thương pháp của Phùng Nguyên Kiệt thì lập tức nghị luận.
“Lý Phong, ta ra tay không nể nang ai đâu!” Giọng nói của Phùng Nguyên Kiệt vang vọng bốn phía.
Trong mắt anh ta tân ra hàn ý, dao động khí thế bùng phát, hoàn toàn không có ý định che giấu.
“Công pháp võ học loại Tiên Thiên?” Lý Phong nhìn thanh trường thương kia, thăm nghĩ trong lòng.
Hắn mới đột phá đến Tiên Thiên cảnh thời gian ngắn, hơn nữa vẫn luôn tìm kiếm quả Huyền Long nên trên cơ bản không có thời gian tu luyện.
Hắn nắm chặt thanh chiến đao màu đen, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
“Muốn làm ta bị thương thì thực lực của ngươi vẫn còn kém một chút” Lý Phong lạnh lùng nói.
Chiến đao trong tay hắn mơ hồ ngưng tụ năng lượng cường đại.