Nếu như chỉ có hai Luyện thể cảnh tầng thứ bảy. thì anh ta và Lý Phong còn có thể cố gắng chống đỡ. được, nhưng lại thêm Triệu Thiên Vũ Luyện thể cảnh †ầng thứ tám nữa thì hoàn toàn không có khả năng.
“Điều kiện không tồi, nhưng ta từ chối” Triệu Thiên Vũ mim cười nói.
“Nếu giết chết các ngươi thì tất cả đồ trên người các ngươi cũng sẽ là của ta”
Trên mặt anh ta mang theo ý cười ấm áp, mang lại cho người ta cảm giác ôn hòa, thế nhưng lời nói ra lại khiến cho trái tim nhóm người Lý Hạo như rơi xuống thung lũng.
“Nhà họ Triệu, nhà họ Trịnh chết tiệt"
Lý Hải Võ nghe vậy thì tức giận mảng: "Sớm muộn cũng sẽ có ngày Lão tổ của chúng ta san bằng tộc của các ngươi”
“Ha ha, lão già Lý Hữu Huyền đó sắp chết rồi, còn muốn san bằng gia tộc bọn ta?"
Triệu Thiên Cường cười lớn: “Chờ đến ngày lão già Lý Hữu Huyền chết thì chính nhà họ Lý các ngươi mới là gia tộc bị nhà họ Triệu chúng ta san bằng!”
Anh ta lại tiếp tục nhìn vẽ phía Lý Phong từ nãy đến giờ vẫn luôn không nói câu nào, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn: “Lý Phong, ngươi có còn nhớ lúc trước ngươi phế bỏ hai tay của ta không? Hiện giờ không biết trong lòng ngươi có cảm giác gì?”
“Chắng có cảm giác gì cả” Lý Phong bình tĩnh nhìn về phía Triệu Thiên Cường, hờ hững nói.
“Ha ha, đang cố nén nỗi sợ hãi trong lòng chứ gì?”
Triệu Thiên Cường càng được dịp cười lớn, nhưng gương mặt lại vô cùng dữ tợn, còn mang theo vẻ hàn ý: “Dựa vào thực lực của ta thì không thể tiến được vào được viên, nhưng cuối cùng ta vẫn có thể vào, chính vì muốn nhìn xem ngươi chết trong tay ta sẽ như thế nào đấy!"
“Được rồi, không cần lãng phí thời gian nữa”
Triệu Thiên Vũ ngăn Triệu Thiên Cường lại, nhìn về phía nhà họ Lý: "Không biết sau khi tin tức cả năm người các ngươi đều chết ở đây truyền về gia tộc thì lão tổ nhà họ Lý sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ?”
Tất cả mọi việc mà bọn họ đang làm, che giấu thực lực, cướp tỉnh thạch Tử Tinh, đánh chết năm người Lý Hạo, mục đích đều là để ảnh hưởng đến Lý Hữu Huyền.
Tất nhiên là có thể sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến ông ta cả.
Nhưng mà cho dù chỉ có một khả năng thì bọn họ cũng phải thử xem, bọn họ phải làm đủ mọi cách để ảnh hưởng đến Lý Hữu Huyền, không được để cho Lý Hữu Huyền đột phá.
Nói xong, Triệu Thiên Vũ lại nhìn vẽ phía Lý Hạo, cười nói: "Lý Hạo, trước đó ta sẽ nói chúng ta sẽ giao thủ, ngươi đừng làm ta thất vọng”
Nói xong, anh ta vung tay lên: "Động thủ!"
Giọng nói vô cùng ôn hòa, nhưng sát ý ngập trời.
Vút! Vút! Vút!
Từng thân ảnh nhanh chóng lao về năm người nhà họ Lý.
Triệu Thiên Vũ đối phó với Lý Hạo, Trịnh Giai Kỳ và Triệu Ngọc đối phó với Lý Phong, bọn họ đã thương lượng sẵn rồi.
“Chiến đấu!"
Lý Hạo nổi giận găm lên: “Cho dù có chết thì chúng ta cũng phải kéo theo đám người nhà họ Triệu và nhà họ Trịnh làm đệm lưng!"
“Đúng vậy, ông đây không sợ chết đâu!” Lý Hải Võ cũng tức giận nói.
Mọi người nhanh chóng lao vào chiến đấu.
Lý Phong lắng lặng đứng dó, nhìn Triệu Thiên Vũ lao về phía Lý Hạo.
“Ha ha, Lý Phong, sợ đến đờ người rồi à?” Triệu Thiên Cường cười lớn.
Lý Phong nghe thế thì liếc nhìn Triệu Thiên Cường một cái: "Có lẽ khiến ngươi thất vọng rồi”
“Luyện thể cảnh tầng thứ tám à? Quả nhiên là che giấu thực lực” Hản lại nhìn về phía Triệu Thiên Vũ, ánh mắt lạnh như băng,
Hắn vẫn luôn hoài nghỉ thực lực của Triệu Thiên Vũ, hiện giờ mọi chuyện đúng như hẳn dự liệu.
“Nhưng mà cũng chỉ như thế mà thôi!"
Vút!
Bồng nhiên, một lưỡng sáng tử trên người Lý Phong bay ra. Tốc độ của lưỡng sáng này nhanh đến mức không trung cũng bị đâm thủng.
Chưa đến một giây, lưöng sáng này đã bay tới trước mặt Triệu Thiên Vũ.