☆ Chương 1
Lễ Giáng Sinh là ngày lễ hợp pháp, nhưng bước chân của tội phạm sẽ không vì ngày lễ mà dừng lại.
Trở lại đồn cảnh sát mọi người đều có dấu hiệu ngủ chưa đủ, nhất là Lữ Thận Ngôn đi hát KTV suốt đêm hôm qua, mặt trắng bệch mắt đỏ bừng đi trên hành lang, làm Tôn Hoàn Sinh hết hồn suýt chút nữa rút súng ra luôn.
So với bọn họ, Tống Hi Thành có vẻ có tinh thần hơn.
“Tiểu Tống, hôm qua nghỉ ngơi khỏe rồi hả?” Hà Mộ chào hỏi, ánh mắt lóe lên sự tò mò.
Tống Hi Thành ngại ngùng, cười nói: “Cũng được, ngủ một đêm đến hừng đông luôn.”
“Hả? Một đêm đến hừng đông?” Biểu cảm Hà Mộ bỗng bỉ ổi lên.
Tống Hi Thành mù mờ: “Làm sao vậy?”
Có lẽ là quá cạn lời với sự trì độn của Tống Hi Thành, Hà Mộ bất đắc dĩ nói: “Không có gì, phải rồi Tiểu Tống, sếp đâu? Chính Ủy [1] vừa mới đến, hỏi cậu ta khi nào thì nộp đơn biểu dương.”
[1] ủy viên chính trị
“Đang đậu xe, chắc sắp lên rồi.”
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Tề Ninh đứng ngoài cửa vắt áo khoác lên tay.
“Tìm tôi?”
Hà Mộ cúi đầu khom lưng: “Sếp, Giáng sinh vui vẻ nha! Chính ủy đến tìm.”
Tề Ninh gật đầu: “Tôi biết chuyện gì rồi.” Đưa áo khoác đưa cho Tống Hi Thành, hắn bước nhanh ra ngoài, “Pha giúp tớ ly cà phê, chờ tớ về.”
Tống Hi Thành nhận lệnh đi vào phòng làm việc của Tề Ninh, treo áo khoác lên rồi pha ly cà phê không đường, liếc nhìn bìa thư nằm trên bàn hắn.
“Đơn xin chuyển công tác. Người đề nghị – Tề Ninh.”
Tống Hi Thành như chợt nhận ra điều gì, cười khẽ.
Lúc Tề Ninh quay lại, Tống Hi Thành đang ngồi trên ghế của hắn, vẫy vẫy tờ giấy trong tay hỏi: “Muốn điều đi đâu hả, đồng chí Tề Ninh?”
Cảm thấy thật xấu hổ, Tề Ninh giật lại tiện tay xé nát: “Không có gì, cậu nhìn nhầm rồi.”
Thấy hắn xấu hổ, Tống Hi Thành rất hiểu chuyện đứng dậy trả chỗ ngồi lại cho hắn: “Có nhiệm vụ mới sao?”
Tề Ninh thỏa mãn nhấp ly cà phê: “Ừ, lát nữa họp.”
Tối hôm qua Tống Hi Thành thông báo quá dứt khoát khiến Tề Ninh suýt chút nữa mắc bệnh tim, sau đó là vừa cảm động vừa áy náy và mừng rỡ, hai người giống như tên khờ nhau nhìn nhau nửa ngày trời. Đáng lẽ là một buổi tối đầy ý nghĩa lại cứ trôi qua như thế, cái gì cũng chưa kịp nói.
“Tống Hi Thành, tối thứ sáu theo tớ về nhà ăn cơm, được không?”
Tống Hi Thành lắc đầu: “Không, tình huống nhà cậu đặc biệt, sẽ có rất nhiều phiền phức, cậu đừng nói với họ.”
Tề Ninh mở hồ sơ ra, lấy những tài liệu liên quan đến vụ án: “Tớ thật sự không biết nên lấy cái gì để cứu vớt IQ và trí nhớ đáng thương của cậu, nhớ lại cuộc đối thoại lúc cậu gặp mẹ tớ đi. Lúc đó cậu nên đoán được — người nhà tớ sớm biết. “
“Hả?” Tống Hi Thành sửng sốt, ngay sau đó liền là một luồng nóng xông thẳng từ ngón chân lên đến đỉnh đầu, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Tề Ninh thích thú mà nhìn phản ứng của cậu: “Đi thôi, ra họp.”
Lúc mở cửa không biết vô tình hay cố ý, Tề Ninh nhẹ nhàng nắm lấy ta của cậu rồi nhanh chóng buông ra, nhiệt độ trên mặt Tống Hi Thành còn chưa kịp hạ thì lại sốt lần hai.
“Có vụ án mới, họp!” Tề Ninh đứng giữa phòng hô, dựa vào bàn của Tống Hi Thành thản nhiên thông báo, ngữ điệu nhẹ nhàng thoải mái như sắp có thêm tiền thưởng.
“Vụ án gì?” Phương Na Na ngáp.
Lữ Thận Ngôn đang buồn ngủ cũng càu nhàu: “Sếp ơi dù gì nay cũng là Giáng Sinh mà…”
Tề Ninh cười nhạt: “Thật ngại quá, ngày Giáng sinh duy nhất tôi thừa nhận là 28 tháng 9.”
“Đó là ngày gì?” Lữ Thận Ngôn đột nhiên phát hiện mình hình như bị mù chữ rồi.
Tống Hi Thành cười cười: “Là ngày sinh của Khổng Tử…”
Fan kín của Khổng Tử tiếp tục lên tiếng: “Tối hôm qua, có người phát hiện một thi thể nam ở mép sông ngoại ô thành phố, vụ án này đã chính thức chuyển giao cho chúng ta.”
“Vụ án này nhỏ mà, tại sao?” Lữ Thận Ngôn nhỏ giọng tự hỏi.
Tề Ninh rất nghiêm túc: “Hình như mọi người luôn có một nhận thức, giống như tên gọi của tổ trọng án là chỉ điều tra vụ án quan trọng và tội phạm tài trí hơn người. Nhưng mọi người chớ quên, bản chất chúng ta cũng chỉ là Trung đội hình sự, vụ án quan trọng thì điều tra còn vụn án nhỏ thì không? Tôi hi vọng mọi người điều chỉnh lại tư tưởng, thái độ làm việc càng kiên định càng tốt.”
Nhóm Hà Mộ im lặng không lên tiếng, thấy bầu không khí có chút áp lực, Tống Hi Thành ho nhẹ: “Vậy… đã điều tra thân phận thi thể nam đó chưa?”
“Theo điều tra, nạn nhân là một người đàn ông trung niên 30 tuổi, nghề nghiệp là tài xế taxi.”
Lữ Thận Ngôn ngẩng đầu: “Sếp, anh nói xem có khi nào hung thủ giết tài xế sau đó cướp xe giựt tiền? Xe của nạn nhân có ở gần đó không?”
Tề Ninh mở máy chiếu lên và để xấp ảnh lên bàn: “Đây là chỗ đầu tiên nhóm Tôn Hoàn Sinh đến chụp hiện trường vào ban đêm, mọi người chú ý tới thi thể được một cái chăn cũ bọc lấy, trên bờ đê không hề có dấu giày, vì vậy nạn nhân có thể là bị người ta ném từ trên quốc lộ xuống sông.” tất cả mọi người cảm thấy vết kiểm các đồng chí thật sự là bi kịch, đêm Giáng sinh còn muốn xuất cảnh, nghĩ cũng biết Tôn Hoàn Sinh tâm tình bây giờ sẽ có nhiều kém.
Hắn cau mày: “Xe của nạn nhân không ở gần đó, theo điều tra chiếc xe được nạn nhân đỗ ở trong nhà, trên tay lái cũng không có vân tay người khác.”
“Vậy có thể loại trừ khả năng cướp xe?”
Tề Ninh lắc đầu: “Có thể nghi phạm cướp xe để thủ tiêu tang vận, chỉ xem xe một phương tiện vận chuyển thi thể đồng thời cẩn thận không để lại vết vân tay, nếu vậy giết chết người này mới là mục đích chính của hung thủ.”
Phương Na Na nhún vai: “Đẹp trai không? Nếu đẹp trai thì là chết vì tính, còn không thì có khả năng là báo thù thôi.”
Tống Hi Thành hỏi: “Camera giám sát đâu? Có tung tích nạn nhân hoặc xe sao?”
“Vấn đề nằm ở đó, mọi người cảm thấy ở ngoại ô nông thôn người ta sẽ lắp camera giám sá sao?” Tề Ninh có chút bất đắc dĩ, “Cho nên vụ án này, e là chúng ta phải điều tra từ các mối quan hệ của nạn nhân.”
“Hà Mộ, Phương Na Na còn có lão Trương, ba ngươi đi điều tra xem ở nơi làm việc nạn nhân có gây thù oán với ai hay không. Lữ Thận Ngôn, Bành Cương, Lý Cường, ba người đến nhà nạn nhân tìm hiểu hoàn cảnh gia đình và quá trình trưởng thành của nạn nhân. Tống Hi Thành, cậu đi ngân hàng với tôi, điều tra khả năng kinh tế của nạn nhân.”
Lúc lái xe, Tống Hi Thành chần chừ nói: “Tề Ninh, đôi khi cậu nên để ý cách giao tiếp lúc làm việc, nên nhã nhặn với các đồng nghiệp, cậu như vậy thực sự rất dễ đắc tội người ta.”
Tề Ninh cười thờ ơ: “Kệ đi, tớ cũng đâu cần ai nịnh nọt. ” Nắng ấm mùa đông chiếu lên gò má hắn, cảm giác vẫn là chàng thiếu niên kiên cường kiêu ngạo của mười năm trước.
Tống Hi Thành âm thầm thở dài trong lòng, thấy năm tháng qua đi mà vẫn không mài giũa được sự sắc bén của hắn, không biết là may mắn hay bất hạnh.
“Cậu cư xử quá kiêu ngạo, tớ chỉ là lo lắng cho cậu.”
Tề Ninh quay đầu nhìn cậu: “Lo lắng cho tớ?”
Hắn cứ trêu ghẹo như vậy khiến Tống Hi Thành cảm thấy rất bất lực: “Không biết vì sao, gần đây tớ luôn cảm thấy bất an.”
Tề Ninh cười khẽ: “Có thể là bắt đầu một cuộc sống mới cho nên có chút lo lắng sợ hãi!?”
“Không phải…” Tống Hi Thành phản bác, “Cái này gọi là giác quan thứ sáu hiểu không?”
“Đó là chi nhánh nạn nhân mở tài khoản, đậu xe đi.” Tề Ninh chỉ chỉ phía trước, lái sang chuyện khác.
Tống Hi Thành đành không nói nữa, cùng hắn làm việc với nhân viên ngân hàng, cuối cùng lấy được thông tin tài khoản của nạn nhân một cách thuận lợi.
“Đúng là đứa con phá của.” Tề Ninh cười nhạt, “Cậu xem, tầm khoảng một thời gian sẽ có một số tiền lớn gửi cho nạn nhân, khoảng 30.000 đến 50.000 ngàn, chỉ trong vòng một tháng đã tiêu hết số tiền này. Sau đó lại xoay vòng, cứ gửi rồi tiêu, gửi rồi tiêu… Trừ khoản tiền này trong thẻ nạn nhân chẳng còn gì.”
“Là ai gửi cho?” Tống Hi Thành hỏi nhân viên bên cạnh.
Tác phong của nhân viên ngân hàng rất chuyên nghiệp, nhanh chóng tìm ra ngay: “À, là một người phụ nữ tên Phạm Vĩnh Hồng.”
Nhìn tài khoản của nạn nhân, dường như Tề Ninh đã sớm đoán được: “Ồ, là mẹ hắn.”
Nghe được hai chữ đó, biểu cảm của Tống Hi Thành biểu tình liền cứng ngắc, sự áy náy và đau lòng như bị kim châm phải làm cho cậu khó thở.
Tề Ninh lấy ra tài liệu đưa cho nhân viên kia, nói: “Giúp tôi photo ra một bản, cảm ơn.”
Hắn đứng dậy đi đến cạnh Tống Hi Thành, nhân lúc không ai thấy nhẹ nắm lấy tay cậu, sau đó hạ giọng nói nhỏ.
“Cậu nhất định đến từ miền nam ấm áp…”
Trước khi Tống Hi Thành kịp phản ứng, hắn đã buông tay đi về phía nhân viên ngân hàng.
Để lại cho Tống Hi Thành đầy sự khó hiểu và chút hơi ấm nơi đầu ngón tay.