Thiên Môn

Quyển 5 - Chương 10: Phía sau màn



☆ Chương 10

Không thể phủ nhận, Từ Chí Viễn không những thông minh mà còn thức thời, trong lúc thẩm vấn biểu hiện vô cùng khéo léo, biết tránh nặng tìm nhẹ như thế nào để tranh thủ lợi ích lớn nhất cho chính mình.

“Từ khi nào thì bắt đầu xúi giục người khác phạm tội ở trên mạng?”

Từ Chí Viễn đem ly nước uống một hơi cạn sạch: “Đồ ăn buổi trưa quá mặn, có thể giúp tôi rót thêm ly nữa không?”

Thời điểm căng thẳng cực độ, tội phạm thường sẽ thông qua những phương thức khác nhau dời đi sự chú ý của mình, giảm bớt áp lực nội tâm. Tề Ninh gật đầu, Tống Hi Thành lập tức đứng dậy rót ly nước không nóng không lạnh cho Từ Chí Viễn.

“Bây giờ có thể trả lời câu hỏi của tôi chưa!?” Tề Ninh không kiên nhẫn.

“À, có lẽ là đầu năm ngoái, hay là cuối năm năm kia? Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng mà rất giống với khí hậu hiện tại, ấm áp.”

“Lần đầu tiên là vì kiếm tiền hay là vì lý do gì?”

Từ Chí Viễn đặt ly xuống, giương mắt nhìn đèn chân không đơn điệu: “Tôi phát hiện có một số người thất bại trong cuộc sống hay lên mạng trút giận, oán giận xã hội than phiền số phận cũng oán trách người bên cạnh. Người như vậy chỉ cần khiêu khích bọn họ, tính tình kích động và u ám từ trong xương tủy bọn họ sẽ từ từ tích lũy, thù hận, ghen tỵ và dục vọng khẩn thiết thay đổi cuộc sống sẽ khiến cho bọn họ mất đi lý tính.”

“Vào chủ đề chính đi, tôi hoàn toàn không có hứng thú với mưu đồ của cậu.” Tề Ninh dùng cây bút trong tay gõ gõ mặt bàn.

Từ Chí Viễn cười châm chọc: “Cũng đúng, dù sao các người cũng không phải nhà Tâm lý học hay là Hình sự học, các người chỉ quan tâm số lượng vụ án được phá và biểu dương cuối năm. Bất quá, vị cảnh quan bên cạnh anh nhìn có vẻ rất buồn.”

“Dựa theo sự thật khai báo, đừng có quanh co với chúng tôi, cảnh lực chúng tôi có hạn, không rãnh cùng cậu tám chuyện cả ngày. Nếu như không hợp tác, tôi không thể đảm bảo cậu sẽ xảy ra chuyện gì.” Lữ Thận Ngôn đe dọa nói.

“Hả? Ghế hùm [1] hay nước ớt?” Từ Chí Viễn thờ ơ nhún vai, “Dù sao cũng nghiêm cấm tra tấn bức cung, nếu như tôi cái gì cũng không nói, các người cũng không thể làm gì tôi, đúng không?”

[1] Hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau

Tề Ninh nheo mắt lại: “Chúng tôi không phải là chủ nhiệm lớp của cậu, nếu muốn chơi game người lớn, thì phải chấp nhận quy tắc của người trưởng thành. Ở đây không có ai quan tâm tình trạng cậu như thế nào, cũng đừng có mà làm nũng với chúng tôi. Nghi phạm Từ Chí Viễn, mời khai báo tội trạng của cậu!”

Từ Chí Viễn ngẩn người, sau đó bật cười: “Thật hung dữ. Được rồi, đến nước này cũng không có gì phải kiêng kỵ, người đầu tiên tôi không nhớ tên, nickname hình như là Cặn Bã Thái Lang! Anh ta bị bạn mình cướp bạn gái. Sau đó lúc chúng tôi chơi game, có một hôm anh ta đột nhiên hỏi tôi, có cách nào giết người mà không phải chịu trừng phạt của pháp luật không.”

Hai mắt hắn sáng lên, giống như một đứa trẻ thấy kẹo: “Lúc đó tôi rất kích động, cảm giác chơi rất vui nhưng vẫn là kiềm chế tính tình giả như người lớn nói chuyện phiếm với hắn, cuối cùng ám chỉ hắn dùng phương pháp đơn giản nhất giải quyết, không nhất định phải giết bọn họ.”

“Biện pháp gì?”

Từ Chí Viễn hồn nhiên nở nụ cười: “Phòng vệ chính đáng, thông thường nặng nhất cũng chỉ ba năm tù hoặc có khi là hoãn lại không thời hạn!?”

Tề Ninh không trả lời, mọi người trong phòng thẩm vấn đều cảm thấy khó chịu, hắn và Đường Man Ny tuy đều chưa trưởng thành, nhưng Đường Man Ny là bị xui khiến nên mới rơi vào vực sâu tội ác, mà hắn thì sao?

Tề Ninh đứng dậy, đưa cho Từ Chí Viễn một tờ danh sách: “Xem chúng tôi có sai sót gì không.”

Từ Chí Viễn nhướn mày: “Điều tra thật cặn kẽ, cho tôi cây bút được không?” Nhận bút, hắn rất nghiêm túc xem xét, thậm chí còn viết chú thích sau mấy câu.

“Hẳn là như vậy, tôi không nhận tiền cướp, sẽ giảm bớt tội ha!? Còn có, tôi có phối hợp đúng không?”

Tề Ninh gật đầu: “Biểu hiện của cậu tôi sẽ cung cấp đúng sự thật cho toà án. Chẳng qua… về cân nhắc mức hình phạt, tôi có thể tiết lộ cho cậu biết trước.”

Nghe mấy chữ “Cân nhắc mức hình phạt”, Từ Chí Viễn rõ ràng co rúm lại.

“Cậu cảm thấy cậu phạm phải tội gì?”

Hắn nặn ra một nụ cười: “Tội xúi giục?”

Tề Ninh chậm rãi lắc đầu: “Tội xúi giục là căn cứ vai trò từng người trong quá trình gây nên tội ác của một nhóm người, mà cậu đã thuộc về loại phạm tội độc lập, đương nhiên sẽ có luật định thời hạn thi hành án. Bạn nhỏ, đã nghe qua phương pháp truyền thụ phạm tội chưa?”

Biểu cảm Từ Chí Viễn trong chớp mắt vặn vẹo, theo sau là giọng nói ảm đạm: “Có chút ấn tượng, cân nhắc thế nào?” Không biết có phải là do tâm tình không tốt hay không mà giọng của Tề Ninh rất ác liệt: “Cậu cảm thấy tình trạng của mình nhẹ, hay là nghiêm trọng, hay là vô cùng nghiêm trọng? Là 5 năm trở xuống, hay là 10 năm trở lên, thậm chí là không thời hạn?”

“Tôi chưa trưởng thành! Tôi còn chưa tròn 16 một tuổi!” Từ lúc bị bắt tới nay lần đầu tiên Từ Chí Viễn không khống chế được bản thân, gần như thét lên.

Tề Ninh cười nhạt: “Gây án chưa đủ 16 thì không gánh trách nhiệm hình sự, nhưng cậu nên biết rằng, hành vi cậu phạm tội liên quan tới cướp của còn cố ý giết người, cụ thể xử lý thế nào thì không phải chuyện của chúng tôi, cậu đến nói với tòa án đi.”

Dù thế nào đi nữa, một vụ án lớn dần hạ màn, duy nhất để lại cho mọi người chính là sự thở dài không thôi.

Nhưng cuộc sống thì vẫn phải tiếp tục.

Tề Ninh tăng ca ở phòng làm việc viết báo cáo kết án, Tống Hi Thành đi siêu thị mua đồ ăn, định về nhà dọn dẹp nấu cơm.

Mở cửa nhà ra, một trận bụi bậm tập kích vào xoang mũi, Tống Hi Thành không nhịn được hắt hơi một cái. Trước đó cậu liên tục đi tra án nơi khác, Tề Ninh dọn về nhà ba mẹ ở, với công nghiệp hóa ở thành thị, phòng ốc mà không ai chăm sóc thì trở thành nơi giam giữ tù binh đầy bụi bặm cũng không có gì lạ.

Bất đắc dĩ mở cửa sổ thông khí, thấy thời gian còn sớm, Tống Hi Thành dứt khoát xăn tay áo bắt đầu tổng vệ sinh. Quét rác, lau sàn, chùi bàn ghế, tẩy bồn cầu, sắp xếp mấy thứ linh tinh, giặt quần áo ủi đồ các thứ…

Việc thì đơn giản, nhưng làm thì hết sức rườm rà, khiến cho cậu có đổ đầy mồ hôi dưới mùa đông lạnh lẽo.

Liếc nhìn đồng hồ trên tường, Tống Hi Thành nhắn tin cho Tề Ninh: “Mời cậu về ăn cơm, tớ muốn ngả bài.”

Tề Ninh nhìn điện thoại đờ ra, ngả bài… Vậy là thời khắc cuối cùng đã tới rồi sao?

Hắn cảm giác mình như là đứng giữa giao lộ một chiều, cuối đường đã bị phong kín, phía trước thì đầy bụi gai, mà phần cuối bụi gai đó có thể là thiên đường có thể là địa ngục, càng có thể là số mệnh công dã tràng đã an bài.

Save bản báo cáo, Tề Ninh mở một văn bản khác ra, kiểm tra tỉ mỉ rồi in ra đi về.

Tờ giấy kia lẳng lặng nằm nơi đó, tiêu đề phía trên là — Đơn xin chuyển công tác.

Tề Ninh cứ chần chừ ở trước cửa nhà mình, cuối cùng vẫn dùng chìa khoá mở cửa.

Tống Hi Thành đang bận rộn dưới bếp, trên bàn cơm đã bày ra ba món mặn một món canh, dưới ánh đèn mờ mâm cơm còn tỏa hơi nóng, thoạt nhìn rất ngon miệng.

Như nghe được tiếng mở cửa, Tống Hi Thành quay đầu, mang theo chút xấu hổ cười cười: “Chờ tớ một chút, xong ngay thôi.”

Tề Ninh gật đầu, lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn chờ cậu.

Tống Hi Thành cầm đĩa sườn chua ngọt đi tới, xoa xoa tay ngồi xuống đối diện hắn.

Không hiểu được tình hình làm cho Tề Ninh có xúc động muốn khóc, đây là bữa cơm cuối cùng sao!?

“Có một số việc…” Tống Hi Thành mở lời.

“Ăn xong rồi hãy nói.” Tề Ninh đột ngột ngắt lời cậu, có thể chính hắn cũng không phát hiện giọng nói của mình giống như đang cầu xin “… Ít nhất … Để chúng ta ăn ngon hết bữa cơm này.”

Tống Hi Thành nhìn ánh mắt hắn, khẽ cười: “Tớ gọi điện thoại được không?”

Không đợi Tề Ninh đồng ý, cậu liền lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

“Mẹ, con là Tống Hi Thành.” Giọng Tống Hi Thành dồn nén, mang theo một chút run rẩy.

Tề Ninh mở to mắt, trong lòng có suy đoán chẳng lành.

“Đừng nói!” Hắn cản Tống Hi Thành, lại nhận được một cái mỉm cười sầu bi của đối phương.

Tống Hi Thành hít sâu một hơi, tiếp tục: “Mẹ, lần xem mắt tiếp theo chỉ sợ là con không đi được.”

Tề Ninh ngây người ngồi đó, miệng của hắn lúc mở lúc đóng, dường như trên thế giới này chỉ còn lại người ngồi đối diện và người nhỏ bé là mình.

Quên hết tất cả, cười trong nước mắt, đây chính là tình yêu sao?

“Những câu sắp tới con nói, có thể mọi người rất khó chấp nhận, nhưng con vẫn hi vọng mẹ được biết.”

“Con không cầu xin mẹ tha thứ, cũng không cần biết mọi người có chấp nhận hay không, con vĩnh viễn là con trai của mẹ.”

Tay phải Tống Hi Thành nắm chặt điện thoại, tay phải lại xoa nhẹ gò má Tề Ninh, lau đi dịch thể lạnh như băng.

“Con thích một người, người đó là đàn ông.”

Tống Hi Thành không để ý đến tiếng thét khóc lóc chói tai trong loa, nhẹ giọng mỉm cười.

“Cậu ấy tên là Tề Ninh.”

Cả thành phố đang mặc sức vui chơi đêm Giáng sinh, còn hai người bọn họ ngồi đối diện trước mâm cơm lạnh, không hẹn mà cùng bật khóc.

.:. Hoàn Quyển 5.:.