Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Chương 84: Dịch mặt người lan từ rừng Bất U




Đó là một gã đàn ông cao to, lao nhanh như phát rồ, nhiều người đi đường bị gã tông ngã, bất mãn nhao lên: "Làm cái gì vậy!" "Trời nóng nực thế này, đi dập lửa hay sao mà chạy nhanh thế..." "Lần đầu tiên thấy có người ra đường mà quên mang mặt đấy."
Nói tới nói lui, nhiều người phá lên cười, trái lại chẳng thật sự tức giận. Nào ngờ gã đàn ông kia đâm ngang đụng dọc, lao đầu vào một chiếc xe ngựa hoa lệ đồ sộ, máu tươi tung tóe tại chỗ!
Gã ngửa mặt lên trời ngã nhào, những người đi đường vốn đang cười đùa đều hét ầm lên. Chủ xe ngựa giật thót, thò đầu ra hỏi: "Ai đụng thế? Ai đụng thế?"
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Tạ Liên không thể không bỏ qua thiếu niên nọ, bước nhanh về phía trước, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Gã đàn ông lao đầu vào chiếc xe ngựa cứng chắc, có vẻ đã ngất xỉu, tóc tai rối nùi che kín mặt, rất nhiều người đang dè dặt vây xem. Chẳng đợi Tạ Liên đến gần, gã thình lình nhảy dựng lên, kêu la thảm thiết: "Ta không chịu nổi nữa rồi! Giết, giết! Ai mau tới giết ta đi! Mau tới đi!"
Vài người đàn ông trong tốp người qua đường không nhìn nổi nữa, nói: "Kẻ điên nhà ai không nhốt cẩn thận để chạy ra đường thế này, giải về đi giải về đi..." Lẽ ra họ định bước lên bắt gã ta, nào ngờ vừa vây tới, nhìn rõ gương mặt của gã điên kia, cả bọn tức thì hét to mấy tiếng, vội vã đua nhau tránh né: "Đây là quái vật gì vậy!!!"
Gã điên lại xông về phía họ, rống như phát rồ: "Mau đánh chết ta đi!!!"
Mấy người kia sợ mất cả mật, đúng lúc này Tạ Liên bước tới. Vừa thấy Thái tử điện hạ, cả bọn như được đại xá, vội vàng lủi ra sau lưng y. Tạ Liên không nghĩ ngợi nhiều, nhấc chân tung một cú, đá gã điên lộn vòng trong không trung, ngã như chó gặm phân. Vài người chỉ xuống đất, lắp bắp nói: "Thái tử điện hạ! Kẻ này... kẻ này... gã có... gã có!!!"
Không cần họ lên tiếng, Tạ Liên cũng đã nhìn thấy -- Kẻ này, ấy thế mà lại có hai gương mặt!
Nói chính xác hơn, trên một gương mặt mọc thêm một gương mặt khác. Gương mặt thứ hai này chen chúc ở một bên gò má của gã điên, to cỡ lòng bàn tay người trưởng thành. Gã điên này là một thanh niên trẻ, nhưng gương mặt kia lại giống hệt một lão già nhăn nheo, xấu xí cùng cực!
Dưới muôn phần kinh ngạc, cõi lòng Tạ Liên ngập tràn một câu hỏi:
Đây là quái vật gì vậy?!
Y lập tức nắm bội kiếm bên hông, rút nó ra. Thanh kiếm này là kỳ kiếm mà Thần Võ Đại Đế tặng cho y - Hồng Kính. Kể từ khi chạm trán quái nhân mặc áo trắng, Tạ Liên luôn mang thanh kiếm này bên mình, phòng khi ngày nào đó cần dùng, biết đâu chừng đến ngày đó sẽ nhìn được dung mạo thật của vật nọ.
Hiện tại vừa khéo có chỗ dùng, trường kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm sáng hơn tuyết, nhưng khi cúi đầu nhìn, cảnh tượng phản chiếu trên lưỡi kiếm lại không hề thay đổi. Vẫn là gã đó, vẫn là hai gương mặt đáng sợ đó. Nói cách khác, gã điên này không phải là bất cứ loại yêu ma quỷ quái nào, gã là con người!
Song trên đời thật sự có người mang dáng dấp thế này sao? Nếu trời sinh mang tướng mạo như thế, nào có chuyện sống trong hoàng thành Tiên Lạc biết bao năm mà không bị truyền ra ngoài? Tạ Liên còn đang ngờ vực, đột nhiên, một người bên cạnh nơm nớp lo sợ nói: "Gã... sao gã lại biến thành thế này?"
Nghe vậy, Tạ Liên bèn cắm Hồng Kính vào vỏ, quay đầu hỏi: "Ngươi quen kẻ này sao? Trước đây gã không bị thế này phải không?"
Vài người cùng đáp: "Quen, bọn ta làm việc với nhau mà. Dĩ nhiên không bị thế này, trước đây gã, trên mặt gã... làm gì có thứ đó chứ!!!"
Thấy người vây xem mỗi lúc một đông, dường như tắc cả đường lớn, sắc mặt Tạ Liên sa sầm, lấy hơi hô lớn: "Chư vị, xin đừng đến gần, không có gì đâu, giải tán đi!" Thiếu niên quấn băng giúp Tạ Liên chắn đám người, Tạ Liên lại không để ý, y đang bận thông linh cho Phong Tín và Mộ Tình: "Mau tới đường Thần Võ trong hoàng thành!"
Đến khi thả tay xuống, lại thấy có người đứng bên cạnh ấp a ấp úng, điệu bộ chần chừ do dự. Tạ Liên chủ động bước lên một bước, hỏi: "Có phải ngươi có điều gì muốn nói không?"
Thấy Thái tử chất vấn, rốt cuộc người nọ cũng cố lấy can đảm, đáp: "Thái tử điện hạ, có chuyện này, ta không biết có nên nói hay không..."
Tạ Liên làm gì có thời gian chờ đối phương hàn huyên, lời ít ý nhiều quát: "Nói thẳng đi!"
Người nọ kể: "Mấy hôm trước, lồng ngực của ta mọc vài cái hõm nhỏ, ba cái hơi to hai cái hơi nhỏ, nhưng chẳng có cảm giác gì, không ngứa không đau, gãi gãi còn thấy sướng nữa cơ. Ta cũng chẳng để ý lắm, nhưng nhìn người anh em này, lòng ta có chút... có chút như mắc phải gì đó, ha ha." Hắn cười gượng cởi áo ra, phanh ngực hỏi: "Ngài thấy ta... không sao chứ hả?"
Hắn vừa cởi áo, mọi người tức khắc im như thóc. Lồng ngực người này làm gì có "mấy cái hõm nhỏ" chứ? Rõ ràng là gương mặt phụ nữ đã đầy đủ ngũ quan, có thể nhìn ra lờ mờ rồi!
Người nọ cúi đầu nhìn rồi cũng sợ xanh mặt: "Sao lại vậy chứ?! Rõ ràng trước đó vẫn chưa thế này... thế này..." Sống động thế này? Giống thật thế này? Bất luận dùng từ nào cũng hết sức kinh khủng!
Ai nấy cũng rợn tóc gáy, người nọ kiềm lòng không đặng túm lấy vạt áo của Tạ Liên, hô to: "Điện hạ cứu ta với!"
Đúng lúc này, Phong Tín và Mộ Tình nhận được thông linh, chạy tới từ lầu cổng thành. Thấy cảnh trước mắt, cả hai người đều cau mày, Phong Tín quát: "Tránh ra, làm ầm ĩ gì thế?"
Tạ Liên không kịp giải thích, vỗ vai người nọ an ủi: "Không sao đâu. Ngươi bình tĩnh đi." Giọng điệu của y điềm đạm nhã nhặn, nghiêm túc ung dung, người nọ tưởng y đã tính kỹ từ trước nên càng tin chắc rằng chút chuyện nhỏ này chẳng hề gì với Thải tử điện hạ, thế là yên tâm trở lại. Tuy nhiên, trong lòng Tạ Liên lại dậy sóng không nhỏ.
Loại "mặt người" này, thế mà lại trưởng thành theo thời gian! Còn những người mắc triệu chứng đó, tạm thời cứ gọi là triệu chứng đi, không phải chỉ có một người. Nếu vậy phải chăng có thể suy đoán, thật ra còn nhiều người hơn nữa?
Y lập tức tóm tắt sơ vài câu cho Phong Tín và Mộ Tình: "Thông báo với hoàng cung, truyền lệnh tra soát toàn thành, còn ai có thứ tương tự xuất hiện trên người, tuyệt đối không được bỏ sót!"
Do thứ này quá đáng sợ, sau khi nhận được tin, quốc vương vô cùng chú trọng, phái một lượng người lớn tiến hành lục soát kiểm tra, hiệu suất rất cao. Khuya hôm đó đã xác định được: Trong cả hoàng thành Tiên Lạc, đã tra được năm người có gương mặt hiện khá rõ ràng trên cơ thể. Năm người này, hoặc nhìn thấy nhưng chẳng để vào mắt, hoặc "mặt người" mọc ở vị trí khó phát hiện, lại không đau ngứa gì nên mới không nhận ra. Mặt khác, còn mười mấy người đã xuất hiện những cục lồi và hõm mờ trên cơ thể, có vẻ là "mặt người" chưa thành hình.
Trong hơn hai mươi người này, phụ nữ và thiếu niên chiếm đa số, sau khi đồng loạt bị đưa đến trước mặt Tạ Liên, ai nấy cũng bồn chồn lo sợ, hỏi han lẫn nhau, thuận miệng an ủi nhau vài câu. Tạ Liên vốn đang bàn giao công việc với người khác, chú ý đến điểm này thì cảm thấy có gì đó không đúng, bèn hỏi: "Các ngươi đều quen nhau à?"
Quan viên bận rộn cả đêm nhìn lướt qua sổ sách, nói: "Điện hạ, có nhiều vị sống tại ngoại ô hoàng thành, ở khá gần nhau, chắc là mọi hôm sống lân cận nên có chút tiếp xúc."
Nhiều người sống cùng một khu? Mộ Tình ngạc nhiên hỏi: "Một nhóm sống gần nhau đều mọc mặt người trên cơ thể? Chẳng lẽ thứ này có thể truyền nhiễm sao???"
Tạ Liên nghĩ đến điều này nhanh hơn Mộ Tình, có điều không nói nhanh bằng hắn thôi. Y vội hô lên: "Tách xa ra! Giải tán đám người, không ai được lảng vảng ở khu vực lân cận. Tìm một nơi cách ly tất cả những người ở đây!"
"Có bệnh lạ, sẽ truyền nhiễm." Sáu chữ này vừa tuồn ra, phải nói còn hữu dụng hơn giải tán sơ tán hay binh sĩ đội ngũ gì đó. Nào chỉ đám người vây xem giải tán? Nhà cửa hơn nửa con phố đều trống không. Nghe theo sự điều động của Tạ Liên, quan viên và binh sĩ được lệnh gọi tới đã võ trang đầy đủ, phòng hộ kỹ lưỡng, dẫn hơn hai chục người kia tới vùng hoang vu ở hoàng thành, nơi mà một vài người trong số họ đang sinh sống.
Gần khu dân cư ở ngoại ô có từng mảnh rừng lớn, tên là rừng Bất U, các đại thần cố ý xây một khu vực tại đây, tạm thời thu xếp ổn thỏa cho "các bệnh nhân". Nhưng khi vào khu rừng đó, người khác thì vội vàng dựng trại đóng quân, Tạ Liên thì càng đi càng cảm thấy lòng mình luẩn quẩn rối bời. Đương nhiên, Phong Tín và Mộ Tình cũng nhận ra. Phong Tín mở lời: "Điện hạ, lẽ nào đây là nơi Lang Anh..."
Tạ Liên chắp tay, nhíu mày nói: "Đúng vậy, chính là nơi này."
Mảnh rừng Bất U này chính là nơi Lang Anh tự tay đào hố, chôn thi thể của con mình!
Phát hiện điểm đó, ba người đưa mắt nhìn nhau, tuy không thể nói rõ điều gì, nhưng mơ hồ có một suy đoán, khiến cả ba không hẹn mà cùng bắt đầu tìm kiếm quanh nơi Lang Anh chôn xác con ngày ấy. Song đã qua nhiều tháng kể từ hôm đó, huống hồ trong rừng Bất U nhiều cây cối như thế, làm sao còn nhớ được rốt cuộc lúc đó chôn dưới gốc cây nào?
Đúng lúc này, một mùi tanh tưởi khó diễn tả dạt tới đây.
Mùi tanh tưởi này khá giống mùi thi thể thối rữa, nhưng còn gây ngạt thở hơn mùi đó, chỉ hít một hơi thôi mà như sắp ngất luôn. Những người còn lại cũng ngửi thấy, rối rít lùi lại, bịt mũi dùng tay quạt: "Cái gì ở bên kia thế?" "Chuyện gì vậy! Hôi hơn cả ủ trong lọ tương mười năm nữa..."
Tạ Liên vội vã cất bước, lần theo thứ mùi ghê sợ đó, đi thẳng một mạch, quả nhiên tìm được một cây mọc lệch khá quen mắt. Dưới tàng cây có một phần đất hơi gồ lên, tạo thành một gò đất nhỏ bằng phẳng. Các binh sĩ giơ kiếm tụ tập lại định bảo vệ Tạ Liên, Tạ Liên giơ tay ngăn cản, trầm giọng nói: "Cẩn thận, người bình thường đừng qua đây."
Phong Tín không phải người bình thường tiện tay vớ cái xẻng bước lên. Sau khi xúc vài phát, gò đất kia biến thành một hố đất, mùi tanh tưởi càng bốc nồng nặc, Phong Tính cũng xúc cẩn thận hơn. Xúc thêm vài lần nữa, dưới đất lộ ra thứ gì đó màu đen, trông như đang ngọ nguậy.
Động tác của Phong Tín chậm lại, đám binh sĩ thì như gặp phải địch mạnh. Đột nhiên, mặt đất đùn cao lên, một thân hình to tướng vừa sưng phù vừa căng phồng trồi lên từ dưới đất, hiển hiện trước mặt những người đang giơ đuốc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Mùi tanh tưởi tức thì dâng trào, nhiều người nôn ọe ngay tại chỗ. Con ngươi của Tạ Liên cũng thu nhỏ một vòng.
Thứ đó chẳng thể nào dùng từ "người" để hình dung được nữa, bất luận thứ gì cũng giống người hơn nó. Không một ai nhìn ra được, thi thể gần như có thể dùng từ "khổng lồ" để miêu tả này từng là một đứa trẻ gầy yếu!
Cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng Tạ Liên, y nghiêng đầu nhìn sang hướng khác. Phong Tín và Mộ Tình cũng sợ ngây người, buột miệng thốt lên: "Thứ gì thế kia?!" "Cái này là nguyền rủa hay thi thể thối rữa đơn thuần??"
Cho dù là gì đi chăng nữa, Tạ Liên cũng biết hiện tại nên làm gì, quát to: "Tất cả lùi lại! Càng xa càng tốt! Đốt sạch thứ này đi!"
Dứt lời, Tạ Liên nhấc tay lên, một ngọn lửa bùng cháy hừng hực. Giữa ánh lửa ngút trời và khói đặc cuồn cuộn, đúng vào lúc này, trên lầu cổng thành đằng xa truyền đến tiếng kèn lệnh thảm thiết, tu tu thúc giục!
Ba người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, đây là tín hiệu quân địch xâm lấn, Phong Tín mắng: "Mẹ nó, lại chọn đúng lúc này đánh tới cửa!"
Mộ Tình sầm mặt, trông có vẻ thâm sâu khó lường dưới ánh lửa. Hắn nói: "Biết đâu bọn chúng cố ý thì sao?"
Tạ Liên quyết đoán ra lệnh: "Mộ Tình ở lại xử lý nơi này. Phong Tín đi theo ta, trước hết đánh lùi bọn chúng, nhớ kỹ không được để chúng nhìn ra bất cứ sơ hở nào!"
Trong đêm, hai người vội vã lao về thành, vội vã đánh một trận.
Trận này tuy không chuẩn bị trước, nhưng vẫn giành chiến thắng lợi. Tuy thắng thêm lần nữa, nhưng toàn bộ người dân Tiên Lạc, bao gồm cả Tạ Liên, chẳng cảm nhận được chút niềm vui chiến thắng nào.
"Bệnh lạ" thình lình xuất hiện được chúng dân gọi là "dịch mặt người", dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai lan truyền rần rần khắp hoàng thành Tiên Lạc, ầm ĩ đến mức lòng người hoang mang.
Quốc vương cũng đã cân nhắc đến việc phong tỏa tin tức, nhưng bệnh nhân đầu tiên đã xông ra ngoài đường, những người tận mắt trông thấy nhiều không kể xiết, ngay từ đầu đã không giấu diếm nổi. Hơn nữa dịch mặt người lan truyền và phát tác cực nhanh, chỉ trong sáu ngày ngắn ngủi, lại có hơn năm mươi người phát hiện triệu chứng lờ mờ trên cơ thể.
Cùng lúc đó, sự tấn công của Vĩnh An cũng dồn dập hẳn lên. Dưới sự giáp công từ nhiều phía, Tạ Liên gần như không có thời gian rảnh dứt ra để tới Vĩnh An tạo mưa. Pháp lực và tinh lực vốn dùng cho việc này đã tiêu hao quá nửa tại khu cách ly ở hoàng thành.
Trong rừng Bất U tối tăm lạnh lẽo dựng từng dải lều bạt và lán trại lớn, Tạ Liên đi ngang qua đám bệnh nhân la liệt đầy đất. Từ hơn hai chục người thuở ban đầu, hiện tại khu cách ly đã phát triển đến quy mô gần trăm người, càng lúc càng rộng. Chỉ cần có thời gian rảnh, ngày nào Tạ Liên cũng ghé qua đây, dùng pháp lực làm thuyên giảm triệu chứng đáng sợ trên cơ thể những bệnh nhân nơi này. Song làm thuyên giảm chung quy cũng không phải trị tận gốc, điều mọi người mong mỏi chính là Tạ Liên trị tận gốc cho mình.
Tạ Liên tiếp tục bước đi, một thanh niên nằm dưới đất bỗng giơ tay níu vạt áo của y, hỏi: "Điện hạ, ta sẽ không chết đâu, phải không?"
Tạ Liên đang định đáp lời thì phát hiện người này khá quen mắt. Nhìn kỹ lại, chẳng phải đây là người qua đường tặng y một chiếc dù vào hôm y biết Tiên Lạc thiếu nước rồi hoàng thành đổ mưa sao?
Hồi tưởng lại hôm đó, cơn mưa đó, chiếc dù đó, Tạ Liên lập tức thấy ấm lòng, bèn ngồi xổm xuống vỗ nhẹ lên mu bàn tay của đối phương, nghiêm túc nói: "Ta nhất định sẽ tận sức ứng phó."
Tựa như được thắp lên hy vọng sống, ánh mắt người nọ lấp lóe vẻ mừng rỡ, luôn miệng nói tốt quá, rồi nằm xuống trở lại. Từ ánh mắt tha thiết của những người này, hoàn toàn có thể nhìn ra rằng, họ vô cùng tin tưởng y làm được điều đó. Vì thế mỗi lần đối diện với ánh mắt của họ, Tạ Liên lại thấy tự trách bản thân, càng muốn mau chóng tìm ra cách giải quyết.
Sau khi đi một vòng quanh khu cách ly, Tạ Liên tìm chỗ ngồi xuống. Mộ Tình đốt lửa, y thì ngồi suy tư. Đằng xa, vài tạp dịch khiêng cáng rời đi, xì xào bàn tán, không hề biết rằng đã bị Tạ Liên nghe lọt:
"Đây là người thứ mấy rồi?"
"Người thứ tư hay thứ năm đó."
Được khiêng trên cáng chính là bệnh nhân đã chết trong rừng Bất U. Thật ra, dịch mặt người rất khó gây chết người. Nhưng không chết mới đáng sợ, không chết tức là phải mang thứ đó trên người mà sống những ngày tháng còn lại, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta mất can đảm sống tiếp rồi. Đặc biệt là các cô gái trẻ quý trọng dung nhan, nếu mọc ở chỗ quan trọng như trên mặt, cuối cùng quá nửa sẽ chọn cách đi chết.
Một người thở dài: "Hầy! Bao giờ mới kết thúc đây."
Một người khác nói: "Có Thái tử điện hạ ở đây, chúng ta sẽ không bại trận đâu, yên tâm đi."
Người đầu tiên có vẻ hơi oán giận: "Không phải ta lo việc bại trận, nhưng với tình hình hiện tại, chỉ không bại trận thôi có tác dụng gì chứ? Bách tính chúng ta vẫn không thể sống yên, ôi... thôi bỏ đi, không phải ta oán trách gì đâu. Ngươi cứ xem như ta chưa nói gì hết, chưa nói gì hết."
Nếu Phong Tín ở đây, chắc chắn hắn sẽ lập tức chạy qua mắng người, còn Mộ Tình chỉ đưa mắt nhìn Tạ Liên rồi tiếp tục nhóm lửa, không nói tiếng nào, chờ hai người kia khuất bóng rồi mới hờ hững nói: "Đúng là cách nhìn của dân thường, chỉ biết oán trời trách người. Chẳng lẽ muốn bắt một Võ Thần ôm đồm hết mọi việc hay sao?"
Tạ Liên lại lắc đầu, lời người kia nói cũng có lý lẽ nhất định. Y là Võ Thần, quân đội có mặt y, đánh đâu thắng đó. Nhưng bây giờ chỉ đánh thắng thì có tác dụng gì? Thành lập quân đội vốn là để bảo vệ người dân, mà người dân ở hậu phương lại đang bị dịch bệnh tấn công, há chẳng phải lợi thế vốn có đã trở thành trò cười hay sao?
Lúc này, đống lửa lay lắt, một người ngồi xuống cạnh Tạ Liên, ra là Phong Tín đã trở lại. Tạ Liên hỏi ngay: "Sao rồi?"
Phong Tín lắc đầu đáp: "Vẫn giống hệt kết quả mà trước đó huynh thăm dò được, từ đầu chí cuối không tìm thấy Lang Anh trên dốc Bối Tử, cũng chẳng gặp quái nhân mặc áo trắng nào, không biết đã trốn đi đâu, bởi vậy cũng không tài nào kiểm chứng được có phải bọn chúng đang giở trò quỷ hay không. Còn nữa, quả nhiên người Vĩnh An đều khỏe mạnh, không một ai mắc phải dịch mặt người."
Mộ Tình gạt đống lửa, nói: "Hoàng thành gần dốc Bối Tử như vậy, bất luận thế nào cũng không thể có chuyện chẳng một ai bị truyền nhiễm. Từ đó dễ dàng thấy được, chắc chắn là bọn chúng đang giở trò."
Rất nhiều người ngấm ngầm nghĩ như thế, mà nghĩ như thế đích thực rất có lý. Tuy lòng họ thừa biết là do người Vĩnh An, hay nói chính xác hơn là Lang Anh giở trò quỷ, nhưng biết làm sao khi đối phương giấu quá kỹ, không nắm được đằng chuôi.
Bọn họ nghi ngờ dịch mặt người do nguyền rủa gây nên, thi thể của con trai Lang Anh chính là ngọn nguồn nguyền rủa. Nhưng nếu là nguyền rủa, thì lời nguyền rủa này thật sự quá hoàn mỹ, chẳng để lại bất cứ dấu vết nào có thể giúp họ tìm ra căn nguyên. Có gì chứng minh được nghi ngờ này không? Không có. Ai mà biết dịch mặt người này phải chăng chỉ là một dịch bệnh mới sinh ra một cách tự nhiên? Trừ phi bắt được đối tượng họ nghi ngờ, Tạ Liên mới có cách kết luận rốt cuộc dịch mặt người là thứ gì.
Y vội vã lên Thượng Thiên đình thông báo suy đoán của mình. Nhưng trước đó đã nói, Tạ Liên vi phạm lệnh cấm hạ phàm, nay đã khác xưa, ngày trước muốn thông báo điều gì chỉ cần trực tiếp vào điện Thần Võ nói lớn vào tai Quân Ngô là được, bây giờ thì phải làm theo lệ thường. Phải biết cái gọi là lệ thường, tức chỉ nếu may mắn thì ném công đức mạnh tay vào là qua, truyền đến thần quan nơi đó; còn nếu không may thì, nói không chừng sẽ bị ép làm theo một quy trình vô cùng rườm rà và phức tạp, kéo dài vô thời hạn. Làm xong rồi cũng chỉ phái thần quan xuống giải quyết, mà bản thân Tạ Liên đã là thần quan, ngoài Quân Ngô, thần quan trong Thượng Thiên đình có pháp lực cao hơn y không hề tồn tại, chưa chắc thần quan được phái xuống sẽ mạnh hơn y. Quân Ngô gánh vác trách nhiệm nặng nề như thế, nói theo cách của nhân gian chính là ngày bận ngàn việc, đâu thể nào đích thân xuống giúp y. Do đó, thông báo này chỉ mang tính tượng trưng chứ không thật sự ôm hy vọng gì.
Song điều mà bây giờ Tạ Liên tự hỏi, không phải là những việc kể trên, mà là một vấn đề khác. Y hỏi: "Nếu nói rằng bên Vĩnh An phát lời nguyền rủa nhằm mục đích phá hoại hoàng thành, vậy thì công kích hiệu quả nhất phải là công kích quân đội chứ. Chỉ cần quân đội lụn bại, thế khác nào cổng thành mở toang hoác? Nhưng trên thực tế, dịch mặt người hoàn toàn không lan vào trong quân."
Không phải trong quân không có ai nhiễm dịch mặt người, nhưng so ra thì số lượng cực kỳ ít, chỉ tầm ba bốn người, hơn nữa sau khi đưa đi cách ly, tình trạng lập tức được kiểm soát chứ không hề lan rộng. Xưa nay Phong Tín vẫn nghĩ gì nói nấy, lên tiếng: "Biết đâu bọn chúng cảm thấy cho dù tiêu diệt quân đội, có huynh ở đây cũng cầm chắc thất bại, vì vậy dứt khoát không đối phó quân đội nữa, trực tiếp đối phó với dân thường."
Nghe vậy, Mộ Tình bật cười ha ha. Phong Tín hỏi: "Ngươi cười gì?"
Mộ Tình đáp: "Không có gì. Ngươi luôn có thể đưa ra những nhận xét chí lý miễn chê, ta không có ý kiến gì hết."
Phong Tín căm nhất cái thói lòng muốn đâm thọt nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ nhã nhặn của Mộ Tình, dứt khoát phớt lờ nói tiếp: "Nếu thật sự là do bọn chúng làm thì ta khinh. Có giỏi lên chiến trường mà thể hiện, giở mấy thủ đoạn nham hiểm tàn sát người dân vô tội thì hay à?"
Tạ Liên cũng cho là vậy, thở dài: "Mấy ngày nay ta một mực suy nghĩ, rốt cuộc phải thế nào mới bị nhiễm bệnh. Trước tiên phải biết truyền nhiễm ra sao rồi mới khống chế được."
Phong Tín nói: "Rõ ràng lắm rồi mà? Sống gần nhau, tiếp xúc nhiều, cùng uống nước ăn cơm ngủ nghỉ gì đó thì sẽ truyền nhiễm thôi."
Tạ Liên day ấn đường: "Ngoài mặt thấy vậy cũng không sai. Có điều nói đến trong quân đi, binh sĩ trong quân ăn uống ngủ nghỉ cùng nhau, tiếp xúc hẳn là còn gần gũi và thường xuyên hơn dân thường, thế tại sao số binh sĩ bị nhiễm bệnh lại ít như vậy?"
Mộ Tình nhíu mày nói: "Ý của huynh là, trong cùng một điều kiện nhưng thể chất khác nhau, có người sẽ nhiễm bệnh, có người thì không. Điều huynh muốn hỏi là rốt cuộc người như thế nào mới kháng được dịch mặt người phải không."
Tạ Liên ngẩng đầu nói: "Mộ Tình hiểu ta đó. Đúng là như thế. Nếu tìm ra điều này ắt sẽ có cách ngắt mạch truyền nhiễm của dịch mặt người."
Mộ Tình gật đầu: "Vậy thì tốt. Chúng ta nhìn theo góc độ ngược lại xem, người thế nào có khả năng nhiễm dịch mặt người cao hơn. Trong số những bệnh nhân ở rừng Bất U, loại người nào nhiều nhất?"
Mấy ngày gần đây, Tạ Liên đi lại vô số lần trong khu cách ly ở rừng Bất U, nhắm mắt cũng trả lời được, nói ngay: "Phụ nữ, trẻ nhỏ, thiếu niên, cụ già, nam thanh niên thể trạng không quá cao lớn."
Phong Tín ngờ vực hỏi: "Lẽ nào những người sức khỏe yếu mới nhiễm bệnh? Phải chăng nên xin quốc vương hạ lệnh, kêu gọi toàn thể người dân hoàng thành chăm chỉ rèn luyện sức khỏe?"
"......"
"......"
Tạ Liên và Mộ Tình nhìn Phong Tín, có vẻ không muốn đáp lời. Ngừng một hồi, Phong Tín tự thốt lên: "Không đúng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.