Sáng sớm, sứ đoàn Bắc Kế liền khởi hành bắc thượng.
Ngoại trừ đội hộ vệ của họ ra, đi cùng còn có ngàn khinh kỵ binh của Ninh Giác Phi, phía sau còn ba ngàn tinh binh thủ thành của Đan Cổ.
Đan Cổ cùng Độc Cô Yển đều đã biết chuyện sứ đoàn bị tập kích ở đại mạc, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, cả hai quyết định phái ra ba ngàn tinh binh, hộ tống bọn họ đến Minh đô.
Ninh Giác Phi, Đạm Thai Tử Đình, Kinh Vô Song và Độc Cô Yển ngồi trên lưng ngựa, phía sau là hai chiếc xe ngựa cỡ lớn, Vân Thâm và Đạm Du Nhiên nằm trên hai chiếc xe ngựa đó. Sau nữa còn có toàn thể thành viên sứ đoàn và thị tòng tùy thân, tất cả đều ngồi trên lưng ngựa, rồi tới một đội lạc đà dùng để chở đồ.
Đội ngũ gần năm ngàn người hạo hạo đãng đãng mà đi, nhân mã tuy nhiều nhưng tốc độ cũng không chậm, đi đường rất có trật tự. Trong đoàn người này có một tiểu đội tiên phong chuyên đi dò đường, sắp xếp dịch quán ở những thành trấn sắp đến, còn nếu ở những không có người ở, thì sẽ tìm nơi địa thế tốt đóng quân, bố trí cảnh giới.
Loại đội ngũ như thế này, nếu còn muốn tập kích thì địch quân ít nhất cũng phải có vạn người mới nắm chắc phần thắng, nhưng chuyện này hiển nhiên là không có khả năng. Cứ như vậy, một đường gió êm sóng lặng, sáu ngày sau, bọn họ thuận lợi đến Minh đô.
Từ lâu Độc Cô Cập đã thu được báo cáo của Độc Cô Yển và Đan Cổ, biết rất rõ chuyện họ mấy lần bị tập kích, nên phái lễ quan ra khỏi thành nghênh đón, đem sứ đoàn sắp xếp vào dịch quán hoàng gia, sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi một hồi, buổi tối trong cung sẽ mở tiệc chiêu đãi sứ giả.
Vừa tới đô thành, Độc Cô Yển liền không tùy ý làm bậy nữa, cũng rất hiểu phép tắc quy củ. Y khách sáo vài câu với văn thần võ tướng sứ đoàn Bắc Kế, sau đó hẹn mấy ngày sau sẽ đến thăm Ninh Giác Phi và Vân Thâm rồi tiến cung gặp hoàng thượng.
Ninh Giác Phi không thuộc thành viên sứ đoàn, nên tự nhiên không đi theo họ. Theo nguyên tắc tiên nhân hậu kỷ (lo cho người trước rồi mới đến mình), hắn sắp xếp đưa Đạm Du Nhiên đến Đạm phủ, sau đó mới cùng Vân Thâm về phủ đệ của mình.
Đạm phủ nằm ở giữa hoàng cung và cửa thành, chiếm một khoảng đất lớn, bên trong là đại thụ che trời, hoa thơm cỏ lạ, bích thủy trong xanh, cầm điểu muôn loài, cảnh tượng sức sống bừng bừng.
Tây Vũ là một đại quốc chăn nuôi, có bãi cỏ rộng, hơn mười ngọn núi lớn, đại phú trâu bò vô số cũng không ít, nhưng phủ đệ như Đạm phủ cũng là độc nhất vô nhị, ngay cả vương phủ ngày xưa mà Độc Cô Cập tặng cho Ninh Giác Phi cũng kém ít nhiều.
Tằng Thuấn dẫn đường, Ninh Giác Phi và hai chiếc xe ngựa cùng nhau đi tới trước cửa Đạm phủ.
Trước cửa có bốn hạ nhân, vừa thấy Tằng Thuấn liền mừng rỡ, bước nhanh ra vừa nghênh đón vừa hỏi: “Tam thiếu gia đã về rồi sao?”
“Đúng vậy, còn không mau báo đại thiếu gia.” Tằng Thuấn phất tay ý bảo. “Nhanh đi, nói rằng Liệt Hỏa tướng quân, Ninh đại nguyên soái cũng tới.”
“A a, dạ dạ.” Lập tức có người chạy vội vào phủ, những người khác liền nắm lấy cương ngựa, hầu hạ Đạm Du Nhiên xuống xe.
Càng xe cách mặt đất một khoảng, còn Đạm Du Nhiên bị thương nội phủ không nhẹ, hoạt động khó khăn, tuy rằng có thể đi đứng được nhưng không xuống xe nổi.
Tằng Thuấn lập tức chỉ huy hạ nhân: “Mau, đi lấy sạp lại đây, nâng thiếu gia vào.”
Một đám người đang rối ren thì có người từ cửa phủ đệ bước ra. Thân thể hắn cao to, long hành hổ bộ, khí thế bức người.
Đám người Đạm phủ như bị kinh sợ, cung kính cúi đầu: “Đại thiếu gia.”. Ngôn Tình Sủng
Người nọ đi tới trước mặt Đạm Du Nhiên, nhíu nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Sao lại thành ra như vậy?”
“Đại ca.” Đạm Du Nhiên gọi hắn lại, cười nhìn về phía Ninh Giác Phi. “Giác Phi, đây là đại ca ta Đạm Lẫm Nhiên. Đại ca, hắn là Liệt Hỏa tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, Ninh Giác Phi.”
Đạm Lẫm Nhiên nhìn Giác Phi một cái rồi khách sáo cười cười: “Ninh tướng quân, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Nghe nói lần này bị tập kích, là tướng quân cứu mạng tam đệ nhà ta, Đạm phủ xin nhớ mãi ơn này, sau này nhất định toàn lực báo đáp.”
“Đại công tử quá lời rồi.” Ninh Giác Phi lễ phép khoát tay. “Du Nhiên bị thương như vậy là vì giúp đỡ cho ta và bạn ta, hẳn là ta phải cảm ơn Du Nhiên mới đúng.”
Đạm Du Nhiên ôn hòa đáp: “Giác Phi, chúng ta là bạn, đừng khách sáo nữa, vào phủ ngồi đi.”
Ninh Giác Phi cười lắc đầu: “Không được, ta phải về rồi, ngươi nên chuyên tâm dưỡng thương đi. Ít ngày nữa ta sẽ đi Lâm Truy, nếu có lúc nào rảnh, Du Nhiên cũng đến chơi Lâm Truy một lần đi.”
“À, vậy cũng được.” Đạm Du Nhiên quả nhiên không màng danh lợi, thấy hắn không muốn vào, cũng không cưỡng cầu. “Nếu có duyên, ngày sau gặp lại.”
“Được.” Ninh Giác Phi chắp tay với hai huynh đệ. “Cáo từ.”
Đạm Lẫm Nhiên đang ôm Đạm Du Nhiên trong tay nên hơi khom mình hành lễ: “Ninh tướng quân đi.”
Ninh Giác Phi liền quay đầu ngựa, mang theo một chiếc xe ngựa khác rời đi.
Từ đầu tới đuôi, Vân Thâm chưa từng lộ diện.
Đạm Lẫm Nhiên nhìn về phía người trong lòng, thân thiết hỏi: “Khó chịu sao? Vết thương còn đau à?”
“Đỡ nhiều rồi.” Đạm Du Nhiên mỉm cười. “Đại phu nói thương tới gân cốt, sau này tay trái không thể cầm vật nặng được.”
“Thế hả, trước giờ có cần đệ cầm cái gì nặng đâu.” Đạm Lẫm Nhiên hời hợt nói, ôm hắn vào cửa phủ, rồi ra lệnh cho người bên cạnh. “Lập tức thỉnh Khắc Lặc tới trị thương cho tam thiếu gia.”
Bận rộn cả buổi, Đạm phủ mới yên tĩnh lại.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Ninh Giác Phi liền mang theo Vân Thâm và Đạm Thai Kinh Vĩ trở lại phủ đệ tạm thời của mình ở Minh đô.
Giang Tòng Loan đã biết tin từ khi bọn họ vào trong thành nên sớm đứng trước cửa phủ đợi họ, vừa thấy bóng dáng Giác Phi xuất hiện, y đã mừng rỡ ra đón: “Giác Phi, ngươi đã về rồi.”
“Đúng vậy.” Ninh Giác Phi vui vẻ xuống ngựa, thân thiết hỏi y. “Ngươi có khỏe không?”
“Khỏe. Ngươi không có mặt, trong phủ vẫn bình yên.” Giang Tòng Loan nhìn xe ngựa phía sau hắn, khẽ hỏi. “Trong xe là Vân đại nhân à?”
“Đúng.” Ninh Giác Phi vẫy vẫy với chiếc xe ngựa phía sau. “Kỳ Kỳ Cách, Na Nhật Tùng, lại đây.”
Đôi tỷ đệ và các tùy tùng khác như nhau, đã xuống ngựa, hầu ở bên cạnh, nghe hắn gọi liền nhanh chóng tiến lên.
Ninh Giác Phi nói với Giang Tòng Loan: “Hai đứa trẻ này nguyên bản là nô của Hữu Xương vương, ta mua về, đã cho họ tự do. Bọn họ không muốn đi, ta nghĩ cứ giữ lại làm việc vậy. Ngươi sắp xếp một chút, cứ theo quy củ là được. Na Nhật Tùng còn nhỏ, đừng bó buộc quá.”
“Được, ta đã biết.” Giang Tòng Loan vừa nghe xuất thân của đôi tỷ đệ, lòng không khỏi bồn chồn. Y quan sát hai tỷ đệ này một chút rồi cười gật đầu. “Các ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi, một hồi ta sẽ sắp xếp.”
Kỳ Kỳ Cách cúi đầu dạ một tiếng, rồi kéo tay đệ đệ lui sang một bên. Na Nhật Tùng cũng không còn hoạt bát như mấy ngày trước nữa mà cử chỉ nét mặt đều câu nệ ít nhiều.
Ninh Giác Phi vén màn xe lên, đỡ Vân Thâm chậm rãi vào phủ.
Đạm Thai Kinh Vĩ đeo túi da, mang theo Ưng đao, ra dáng tiểu tư, động tác lưu loát nhảy xuống xe, đi sau lưng họ.
Giang Tòng Loan phân phó hạ nhân bận rộn trước sau, hầu hạ Ninh Giác Phi và Vân Thâm tắm rửa, thay y phục, rồi dùng bữa.
Mới ăn được phân nửa, Độc Cô Cập và Độc Cô Yển đã xông vào phủ, không chút khách khí ngồi xuống bàn ăn.
Trước đây Độc Cô Cập cũng thường làm vậy, hạ nhân trong phủ đều quen cả rồi, không đợi Giang Tòng Loan phân phó đã có quản sự nội phủ đem chén đũa lên.
Giang Tòng Loan xới cơm, đưa cho cả hai. Hai người liền mạnh mẽ ăn uống, tuyệt không khách sáo.
Vân Thâm mỉm cười, hàn huyên với hai người hai câu rồi không nói gì thêm.
Đạm Thai Kinh Vĩ đứng ở một bên không khỏi mở to hai mắt nhìn hoàng đế Tây Vũ. Cậu biết Độc Cô Cập là dũng tướng tiếng tăm lừng lẫy, đã từng thống lĩnh một vạn khinh kỵ liên tục công phá Nam Sở, nếu không có Ninh Giác Phi phẫn nộ ra tay, trục xuất ra khỏi Kiếm môn quan thì chỉ sợ vị hoàng đế này đã thế như chẻ tre, vó ngựa giẫm tới Lâm Truy. Hôm nay Nam Sở đã vong, có thể ngang ngửa với Bắc Kế cũng chỉ còn Tây Vũ mà thôi. Không nghĩ tới, vị vua của một nước này lại chẳng có chút uy nghiêm nào hết, không những xông vào nhà người ta mà còn có thể ngồi ăn tỉnh bơ như vậy. Quả là còn thú vị hơn cả phụ hoàng cậu nữa.
Ninh Giác Phi rất thích tính cách hào sảng của Độc Cô Cập và Độc Cô Yển, nhưng đã hứa với Vân Thâm không uống rượu nữa nên cả ba dùng trà thay rượu, trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Bọn họ không nói đến quốc sự, chỉ hẹn nhau cùng đua ngựa.
Độc Cô Yển vốn đã thấy qua Liệt Hỏa của Ninh Giác Phi, lúc này nghe Độc Cô Cập nói đến, không ngờ là con của thiên lý lương câu Xích Long mà Độc Cô Cập yêu thích nhất, lập tức vỗ bàn: “Ta đã nói mà, lúc trước mới nhìn qua Liệt Hỏa, ta đã thấy quen mắt rồi, chỉ là lâu rồi không gặp Xích Long, không dám nhận bậy. Aiii, huynh đệ, vậy chúng ta quyết định đi, ngày mai thi đấu, phải để cho ta đã ghiền chứ.”
Ninh Giác Phi nhìn Vân Thâm một cái, trưng cầu ý kiến. Vân Thâm cười cười, khẽ gật đầu. Ninh Giác Phi nói ngay: “Được. Sáng sớm mai, ta ở cửa thành chờ đại ca.”
“Ta cũng đi.” Độc Cô Cập cười nói. “Lão nhị, chúng ta cũng đã nhiều năm rồi không đua với nhau.”
“Đúng vậy, cùng đi, cùng đi.” Độc Cô Yển rất hưng phấn. “Lần này ta cưỡi Truy Phong, chúng ta phải so tài một phen mới được.”
Độc Cô Cập vui vẻ cười to: “Được.”
Một bữa cơm ăn đến náo nhiệt vô cùng. Buổi tối Độc Cô Cập phải mở tiệc chiêu đãi sứ đoàn Bắc Kế, Độc Cô Yển là vị vương tôn quý nhất trừ thái tử ra nên cũng phải ra tiếp đón sứ đoàn. Hai người không thể ở lâu, chỉ cùng Ninh Giác Phi hẹn sẵn thời gian thi đấu rồi cả hai cùng nhau về cung.
Từ đầu tới đuôi, Độc Cô Cập vẫn duy trì sự thân thiết thích hợp với Giang Tòng Loan, nhưng không có ngôn hành cử chỉ nào quá mức. Còn Độc Cô Yển lúc gần đi thì hung hăng liếc Giang Tòng Loan mấy lần, nét mặt tràn đầy tiếc nuối muốn mà không được.
Tiễn họ đi xong, Ninh Giác Phi sắp xếp Vân Thâm và Đạm Thai Kinh Vĩ nghỉ tạm, sau đó đơn độc tìm Giang Tòng Loan, ôn hòa hỏi: “Tòng Loan, ta dự định quay về Lâm Truy. Ngươi suy nghĩ một chút đi, có muốn theo ta về không?”
Giang Tòng Loan không chút nghĩ ngợi nói ngay: “Muốn. Ta đi theo ngươi.”
“Được.” Ninh Giác Phi đưa tay nắm lấy vai y, trịnh trọng hứa. “Tòng Loan, ngươi yên tâm, chỉ cần có ta, nhất định không ai có thể làm ngươi ủy khuất.”
Danh tiếng của Giang Tòng Loan ở Lâm Truy tự nhiên không tốt, một tú ông tiểu quan quán thì có địa vị gì, còn không phải mặc cho người giày xéo. Nếu họ còn biết trước đây y từng là hồng bài tiểu quan thì không biết còn nói ra những lời khó nghe như thế nào nữa. Chẳng qua, y căn bản không quan tâm. Ninh Giác Phi đối xử tốt với y, tôn trọng y, cho dù không yêu nhưng y vẫn bằng lòng theo hắn, cho dù là chân trời góc biển, cho dù gặp phải những gì, y đều không oán không hối.
Nghe Ninh Giác Phi nói thế, lòng Giang Tòng Loan ấm áp vô cùng, mỉm cười: “Giác Phi, ngươi không cần lo lắng vì ta, chuyện khổ cực gì ta đều đã trải qua, cái gì cũng đã hiểu rồi. So với trước đây, những ngày hiện tại là tốt hơn gấp trăm ngàn lần rồi, ta vô cùng thỏa mãn. Về phần khác, ta không để ý, cũng không tính là ủy khuất được.”
Ninh Giác Phi nhìn gương mặt tuấn tú của y, rời xa nơi thanh sắc, sống một cuộc đời thanh tâm quả dục, khí chất y càng trở nên sạch sẽ, không màng danh lợi, trái lại càng thêm xinh đẹp. Chỉ là, trừ Ninh Giác Phi ra, trên đời này y lại không có một người bạn nào, tương lai của y còn dài, sau này Giang Tòng Loan sẽ rất cô đơn. Nghĩ đến đây, hắn dịu dàng nói: “Tòng Loan, ngươi cũng đừng quá khép kín bản thân, nếu như tương lai gặp được người hợp ý, đừng ngại mà suy nghĩ một chút.”
Giang Tòng Loan có phần giật mình rồi cười khổ: “Giác Phi, trên đời không có ai giống như ngươi đâu. Trong mắt bọn họ, ta là một kẻ đê tiện, dơ bẩn, hèn mọn, thậm chí không phải người, chẳng qua là một món đồ. Ta không muốn sống như một thứ lệ thuộc vào người khác, sống những tháng ngày khép nép sợ sệt. Ta bằng lòng ở bên ngươi, chăm sóc ngươi, đến khi ngươi đuổi ta đi thì thôi.”
“Làm gì có chuyện đó? Ta vĩnh viễn sẽ không đuổi ngươi.” Ninh Giác Phi biết những gì y nói là sự thực, bản thân hắn chẳng phải đã từng nếm trải qua chúng rồi sao. Nếu như bản thân không có ý chí phi phàm, chắc hắn đã sớm bị dằn vặt chết. Hắn rất hiểu tâm tình của Giang Tòng Loan, con người nhìn qua phong lưu nho nhã này, kỳ thực có một nội tâm rất tự ti, không có ước mơ gì cao xa, chỉ mong muốn được sống như một con người, thế thôi y đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Nghĩ đến đây, trong lòng Ninh Giác Phi thương tiếc mà vỗ vai Giang Tòng Loan, cười nói. “Tòng Loan, anh hùng không hỏi xuất xứ, ngươi cũng đừng nghĩ tới những chuyện trước đây nữa. Tương lai còn dài mà, ngươi cứ chậm rãi suy nghĩ. Nếu có người lưỡng tình tương duyệt, ta sẽ thay các ngươi xử lý, cho ngươi rạng rỡ mà sống. Hắn nếu dám dám khi dễ ngươi, ta xử lý hắn ngay.”
Giang Tòng Loan nghe đến đây, không khỏi nở nụ cười, nhưng cũng không nói gì thêm.
Hai người tiếp tục bàn bạc về những gì cần mang theo, Giang Tòng Loan chuẩn bị dọn dẹp, Ninh Giác Phi trở về phòng ngủ.
Vân Thâm còn chưa ngủ, tựa ở đầu giường đọc sách, thấy hắn tiến đến, cũng không hỏi gì, quan tâm căn dặn: “Ngày mai đua ngựa, ngươi phải mang theo Ưng đao và mấy người thuộc hạ, lo trước khỏi hoạ.”
Ninh Giác Phi mỉm cười gật đầu: “Được.”