Thiên Tài Huyền Linh Sư

Chương 20: Đoàn tụ, U Chấn tìm chết




"Mẹ, những năm gần đây người sống tốt không? Phụ thân luôn luôn nhớ ngươig, Ly nhi cũng rất nhớ ngươig." Tần Ly nhìn Lăng Nhân Toàn, thân thiết hỏi.
Lăng Nhân Toàn vuốt ve gáy Tần Ly, cười nói: "Ly nhi, mẹ tốt lắm, thật sự tốt lắm. Chỉ cần con cùng cha con đều tốt, mẹ cũng không có hy vọng gì xa vời."
"Mẹ, lần này Ly nhi đến, là tới đón người và ca ca về Tần gia. Hiện tại Ly nhi có năng lực bảo hộ mọi người." Tần Ly nói lục đích mình đến cho Lăng Nhân Toàn.
Lăng Nhân Toàn quay đầu nhìn nhìn Minh Dạ, trong lòng vừa động. Nhưng nghĩ tới Lăng Kiếm, nội tâm rung động ổn định lại. "Ly nhi, mẹ biết con hiếu thuận, nhưng mẹ và ca ca con ở Lăng gia qua rất khá. Con chỉ cần thay mẹ chiếu cố tốt bản thân và cha con, mẹ an tâm rồi."
"Mẹ, người đang lo lắng Lăng Kiếm?" Tần Ly hỏi.
Lăng Nhân Toàn không thể để con gái mình vì mình nhận thương tổn, gật đầu nói: "Ly nhi, con đi nhanh đi, nếu để hắn phát hiện con đã đến rồi, nhất định sẽ không bỏ qua Tần gia."
Minh Dạ cười nói: "Toàn di, người không cần lo lắng Lăng Kiếm. Hắn hôm qua đã chết ở trên tay Ly nhi, hiện tại ngài chỉ cần đáp ứng chúng ta, theo chúng ta đi là tốt rồi. Thuận tiện kêu A Cảnh, chúng ta cùng nhau đi."
Lăng Nhân Toàn nghe được Lăng Kiếm đã chết, cũng đã cảm thấy không thể tin nổi, lại còn chết trên tay con gái, điều này sao có thể? Ly nhi mới bao lớn, căn bản là không có khả năng. "Dạ nhi, loại chuyện này không thể vui đùa, con mau cùng Ly nhi đi thôi!"
Đúng lúc này, Lăng Cảnh lên lầu, nghe được phía trẻ có tiếng nói chuyện, cảm thấy kỳ quái, vừa vào cửa thì thấy Minh Dạ và Tần Ly đều ở. "Dạ, Ly nhi, các người làm sao có thể......?" Hắn luôn luôn đều bị giam lỏng ở trong phòng mình, vừa mới nghe ông ngoại nói cho hắn đi đến nơi này, hắn còn có chút buồn bực.
"Ca, muội tới đón ca cùng mẹ rời nơi này, chúng ta cùng nhau về nhà, cha và gia gia còn đang ở nhà đợi nữa!" Tần Ly không ngờ Lăng Nhân Toàn không tin nàng, thật sự là làm nàng dở khóc dở cười.
Lăng Nhân Toàn cũng đã mấy ngày không gặp con, tò mò hỏi: "Cảnh nhi, con đã gặp Ly nhi?"
"Dạ, mẹ, con vừa trở về thì đã bị tên hỗn đản kia giam lỏng, mãi chưa có cơ hội nói cho ngài. Khoảng thời gian trước không phải có di tích xuất thế sao? Con và Ly nhi chính là ở nơi này gặp nhau. Vừa nãy ông ngoại bảo con tới nơi này, con mới được thả ra. Nhưng nói đến cũng kỳ quái, vừa nãy lại không gặp thủ hạ của hắn, cũng không gặp hắn." Lăng Cảnh giải thích.
Minh Dạ thấy Tần Ly cười khổ, trên mặt lộ ra mỉm cười. "A Cảnh, huynh về sau không gặp được hắn đâu, bởi vì hắn đã chết ở trong tay Ly nhi. Vừa mới chúng ta cũng đã nói cho Toàn di, nhưng nàng lại không tin." Nói xong, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lăng Cảnh ít nhiều cũng biết thực lực của Tần Ly, nghe được nàng giết Lăng Kiếm, hắn tuy rằng cũng có nghi vấn trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã tiếp nhận sự thật này.Bởi vì hắn đã chứng kiến sự biến thái của muội muội mình, cảm thấy chỉ cần là nàng làm, không có gì là không thể xảy ra.
Lăng Nhân Toàn thấy Tần Ly và Minh Dạ không có ý vui đùa, mới bắt đầu có chút tin tưởng. "Ly nhi, mẹ hỏi lại con một lần, Lăng Kiếm thật là con giết?"
"Mẹ, người cứ yên tâm theo ta đi đi, ta sẽ không lấy loại chuyện này vui đùa với người." Tần Ly không biết nên nói cái gì mới tốt.
Lăng Nhân Toàn từ ghế đứng lên, sốt ruột nói: "Vậy còn chờ cái gì, chúng ta đi, chúng ta về nhà."
Tần Ly có chút không nói gì, ha ha cười nói: "Mẹ, hiện người định cùng con về nhà?"
"Ừm, về nhà. Ly nhi, con xem trên người mẹ có cái gì không ổn không? Mẹ có phải già đi rồi không, cha con có nhận ra ta không?" Lăng Nhân Toàn cứ nghĩ đến mình lập tức có thể nhìn thấy Tần Dịch Dương, đột nhiên có chút không yên.
Tần Ly cùng Minh Dạ nhìn nhau một cái nói: "Mẹ, hiện tại mẹ rất đẹp, quả thực xinh đẹp như thiên tiên. Nếu cha thấy người, cam đoan ánh mắt cũng không thể dứt ra được."
"Con đứa nhỏ này, cả cha mẹ cũng trêu ghẹo. Được rồi, chúng ta đi thôi!"
Bốn người đi ra cửa, lúc này Lăng Khôn đã lên trên lầu. Hắn nghe được trên lầu một mảnh vui vẻ, trong lòng có chút cảm khái. Mười mấy năm, hắn cho tới bây giờ chưa thấy con gái vui vẻ như vậy, kỳ thực hắn cũng từng nghĩ tới, bản thân năm đó làm như vậy đến cùng là đúng hay không.
Lăng Nhân Toàn vừa thấy Lăng Khôn, trên mặt tươi cười bỗng chốc liền biến mất, nàng bảo vệ Lăng Cảnh và Tần Ly phía sau mình.
Lăng Khôn thấy con gái mình phòng bị mình, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút thê lương. Có lẽ do người già đi, hắn đã không kiên cường như xưa. Hơn nữa nhìn thấy Tần Ly, nhìn thấy cháu gái ngoại mình ưu tú như vậy, trong lòng hắn cảm khái càng nhiều. "Toàn nhi, nhiều năm như vậy có phải con vẫn hận cha?"
"Không hận, từ lúc người tách con và Dịch Dương, con đối với người đã không có cảm tình. Người hôm nay muốn làm cái gì cũng được, chỉ là không được làm hại hai đứa con của con. Nếu người dám hại một sợi lông của chúng, con sẽ lập tự tự tuyệt trước mặt người." Lăng Nhân Toàn nói xong, nhổ trâm cài trên đầu đặt ở yết hầu mình.
Tần Ly đi đến phía trước Lăng Nhân Toàn, đối diện với Lăng Khôn: "Lăng gia chủ, ngài đã nói sẽ không ngăn cản chúng ta rời đi, chỉ cần mẹ ta và ca ca đồng ý, chúng ta có thể đi, ngài sẽ không nuốt lời chứ?"
"Lời lão phu đã nói, tự nhiên sẽ không nuốt lời, các ngươi đi đi!" Lăng Khôn nói xong, liền xoay người đi ra ngoài. Con gái và cháu gái ngoại của mình đều muốn đối xử với mình như người xa lạ, hắn cảm thấy bản thân bỗng chốc già đi rất nhiều, lưng hơi hơi gấp khúc đi ra ngoài.
Tần Ly kéo Lăng Nhân Toàn và Lăng Cảnh, Minh Dạ đứng ở sau nàng, bốn người trực tiếp biến mất ở tại tại chỗ. Theo thực lực của Tần Ly tăng lên, năng lực của Kính đã dần dần giải phóng. Hiện tại nàng đã có thể mang theo một nhóm người tự do lui tới, cũng không chịu hạn chế.
Chính là nháy mắt, bốn người đã xuất hiện ở cửa lớn Tần gia. Đội viên hộ vệ Tần gia thấy là Tần Ly, vội chạy vào sảnh bẩm báo.
"Gia chủ, đại tiểu thư đã trở lại." Tần Vinh Hải và Tần Dịch Dương cũng không nghĩ tới Tần Ly nhanh như vậy có thể dẫn người về. Nghĩ nhanh như vậy, chắc là không thành công. Nhưng không thành công không quan trọng, chỉ cần nàng bình an vô sự là tốt rồi.
Tần Ly kéo Lăng Nhân Toàn bước vào cửa lớn Tần gia, bọn họ luôn đi vào trong, đi thẳng tới đại sảnh, Tần Ly cao giọng hô: "Gia gia, cha, các người đến xem, Ly nhi dẫn ai về này!"
Hai người lên tiếng trả lời đi ra ngoài, làm Tần Dịch Dương khi nhìn thấy nữ tử dịu dàng cạnh Tần Ly, cả người đều ngốc ở nơi đó.
Tần Ly cùng ba người Minh Dạ đi tới một bên, không có đánh nhiễu Lăng Nhân Toàn và Dịch Dương. Tần Vinh Hải không ngờ Tần Ly thật sự dẫn được người về, cũng sững sờ một lát. Nhưng rất nhanh đã chuyển tầm mắt vê phía cháu trai mình, nhìn đến Lăng Cảnh đã lớn như vậy, hắn cao hứng gật đầu.
Tần Ly đẩy Lăng Cảnh một phen, Lăng Cảnh quay đầu nhìn nàng, sau đó liền quay đầu kêu lên: "Gia gia, Cảnh nhi đã trở lại."
"Tốt, tốt, tốt. Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!" Tần Vinh Hải liên tiếp gật đầu, đi lên cẩn thận đánh giá cháu trai mình.
Bên kia, Tần Dịch Dương và Lăng Nhân Toàn nhìn nhau, sau đó Tần Dịch Dương từng bước một đi đến trước mặt Lăng Nhân Toàn. Hắn đứng ở trước mặt nàng, hốc mắt ửng đỏ, môi run run: "Toàn nhi!"
"Dịch Dương!" Lăng Nhân Toàn đi lên trước một bước, hai người ôm chặt nhau.
Thẳng đến hai người ôm nhau, hai trái tim cách xa nhau mới tựa vào nhau. Hai người đến bây giờ mới cảm giác mình không phải đang nằm mơ, bởi vì mười mấy năm trong mộng, một màn này đã xuất hiện trăm ngàn lần. Nhưng mỗi lần mộng tỉnh, bên giường vẫn lạnh lùng thanh thanh.
Tần Ly và Lăng Cảnh đi tới, một nhà bốn người rốt cục đoàn tụ, tuy rằng một ngày này đợi mười lăm năm.
Tần Ly cười nói: "Cha, mẹ, chúng ta vào đi thôi, đều đứng ở bên ngoài làm cái gì?"
"Ừm." Lăng Nhân Toàn lau lệ khóe mắt, đi đến trước mặt Tần Vinh Hải, phúc thân nói: "Cha, con dâu bất hiếu, để ngài lo lắng."
"Ha ha, trở về là tốt rồi. Chúng ta mau vào đi thôi!" Tần Vinh Hải vuốt râu, cười đến mặt mày sáng lạn.
Mấy người vào đại sảnh, người một nhà ngồi trò chuyện với nhau thật vui. Tần gia những người khác nghe nói nương tử và con trai Tần Dịch Dương đã trở lại, đều đi ra chúc mừng.
Người một nhà hiện tại xem như thật sự về nhà, Tần Vinh Hải trong lòng rất là an ủi. Mọi thứ này đều cháu gái hắn mang đến, hiện tại hắn cảm thấy ngày Tần gia trở về tây đại lục đã không xa.
Buổi tối, Tần Ly và Minh Dạ ngồi ở trên hành lang ngắm trăng, Tần Ly tựa vào lòng Minh Dạ nói: "Dạ, hiện tại cha và mẹ đã đoàn tụ, ta muốn đi tìm Hỗn Nguyên Tử Hồn Liên cho Khuynh Nhan và Kính nhi."
"Được, ta đi với nàng." Minh Dạ nghĩ nghĩ nói.
Tần Ly nhìn Minh Dạ, nghĩ ngợi: "Ta muốn về Thanh Vân tông một chuyến đã, báo bình an rồi đi. Chàng không trở về Minh điện sao? Chàng rời đi lâu như vậy, vẫn phải đi về nhìn xem mới được."
Minh Dạ gật đầu, "Vậy nàng về Thanh Vân tông, ta về Minh điện một chút, chờ ta an bày xong đi Thanh Vân tông tìm nàng, như thế nào?"
Tần Ly cũng nghĩ như vậy, gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, Tần Ly nói cáo biệt với cha mẹ và gia gia, nói với họ mình muốn về Thanh Vân tông. Nàng không nói cho đám người Tần Dịch Dương chuyện mình chuẩn bị đi tìm linh dược, nhưng Lăng Cảnh cũng biết.
Lúc Minh Dạ và Tần Ly chuẩn bị xuất phát, Lăng Cảnh đi qua nói: "Ly nhi, hai người không phải muốn đi ra ngoài lịch lãm? Ca đi với muội!"
Tần Ly nhìn Minh Dạ, nghĩ ca ca đi ra ngoài lịch lãm một chút cũng tốt, nên đồng ý. Ba người họ trực tiếp truyền tống đến dưới núi Thanh Vân, Minh Dạ trở về Minh điện, Tần Ly để Lăng Cảnh về huyền giới, sau đó đi lên trên núi.
Tần Ly về Thanh Vân tông, phát hiện trên núi rất yên tĩnh, cảm thấy có chút không bình thường. Nhưng đến bên trong, chợt nghe đến một trận tiếng động ầm ỹ.
"U Chấn trưởng lão, ngươi hôm nay lên Thanh Vân tông là ý gì?" Phong trưởng lão đại biểu ngũ đại hộ pháp trưởng lão, nói với U Chấn.
U Chấn bên này mang theo vài tên đệ tử, hắn đứng ở thủ vị nói: "Phong trưởng lão, đệ tử của ngươi giết đồ đệ ta, mong rằng ngươi giao nàng ra đây, nếu không thì đừng trách U cung chúng ta không khách khí."
"U Chấn, ngươi nói đệ tử bản tông giết đồ đệ ngươi, ngươi có chứng cớ gì?" Lãnh trưởng lão bên cạnh Phong trưởng lão chất vấn.
U Chấn hừ lạnh một tiếng: "Tự nhiên là có chứng cớ, linh khí của đồ nhi ta còn ở trên người nàng. Các ngươi cũng không cần kéo dài thời gian, mau giao tiểu tiện nhân kia ra đây."
Tần Ly vừa lên núi thì nghe thấy lời nói của U Chấn, lạnh mặt nói: "U Chấn trưởng lão, không biết ngươi chạy đến trong tông tới tìm ta, có gì phải làm sao?"
"Tiểu tiện nhân, ngươi còn dám hỏi lão phu làm gì? Giao linh khí của Liên nhi ra đây, lão phu cho ngươi một cái thống khoái!" U Chấn chỉ vào Tần Ly nói.
Tần Ly thấy U Chấn đánh một linh kỹ tới, lập tức né sang bên cạnh, ngón tay bắn ra, một đạo huyền hỏa xông ra ngoài. Hai lực đạo chạm vào nhau, "Phanh" một tiếng nổ tung, hai người đều thối lui một bước.
"U Chấn, U Liên chết hoàn toàn chính là nàng gieo gió gặt bão. Nếu ngươi muốn báo thù, Tần Ly ta tùy thời phụng bồi!" Tần Ly lạnh giọng.
Mấy đại trưởng lão thấy Tần Ly tiếp được một chiêu của U Chấn, trong lòng đều có chút kinh ngạc. Nàng mới nhập tông môn vài ngày, thực lực lại đạt tới cảnh giới cao như vậy.
U Chấn cũng không do dự, trên tay bắn ra một đóa hoa sen màu đen, hoa sen là dùng linh lực của hắn biến thành, ở không trung nhanh chóng xoay tròn, hướng tới Tần Ly. Tần Ly thả người một cái, nhảy lên giữa không trung. Hai tay nhanh chóng kết ấn, rất nhanh cũng bắn ra một đóa hắc liên. Hai đóa hắc liên mang theo linh lực cuồng bạo ở không trung chạm vào nhau, bộc phát ra một trận năng lượng mãnh liệt. Toàn bộ núi Thanh Vân tông đều ở chấn động.
"Tiểu tiện nhân, ngươi cũng dám học trộm linh kỹ của U cung ta?" U Chấn mắng.
Tần Ly hừ lạnh một tiếng: "Linh kỹ U cunh, bổn cô nương còn không thèm đi học."
U Chấn không ngờ nàng có thể đánh ngang tay với mình, chẳng lẽ vài ngày không thấy thực lực của nàng lại tăng lên?
Tần Ly đánh với Lăng Kiếm trước đó, linh lực trên người có dao động. Nàng thừa dịp cơ hội kia kích phát linh lực trên người, ngay tại ngày hôm qua lại tấn chức.
Nàng hiện tại là huyền linh thánh thất giai, cùng U Chấn giống nhau.
"Vừa nãy chỉ là đồ ăn khai vị, hiện tại mới bắt đầu bữa ăn chính! Liệt Diễm Cuồng Tiêu!" Huyền hỏa của Tần Ly thẳng tắp bay tới U Chấn, ba hỏa diễm hình thành xiềng xích đuổi theo hắn.
U Chấn cảm nhận được sức mạnh trong huyền hỏa, cũng không dám chậm trễ, lập tức lắc mình trốn tránh.
Phía dưới trưởng lão nhìn xem có điểm sững sờ, Tần Ly lại có thể cùng U Chấn bất phân thắng bại, bọn họ quả thực có điểm không thể tin được.
"U trưởng lão, thỉnh tự trọng! Nếu là lên Thanh Vân tông ta làm khách, như vậy hoan nghênh, nếu không phải, Thanh Vân tông cũng không chấp nhận được người ngoài làm càn!" Một đạo tiếng nói du dương truyền đến, một linh kỹ của Đoan Mộc Vân Nghệ làm công kích của hai người đều ngừng lại.
U Chấn thấy mình không giải quyết được Tần Ly, trong lòng giận dữ. Nhưng hôm nay hắn mang đệ tử thật sự không nhiều, dù muốn báo thù cũng không thể vào hôm nay. "Chúng ta đi!" Nói xong, bước đi xuống ngọn núi cao nhất Thanh Vân tông.
Hắn cũng không tin Tần Ly không rời Thanh Vân tông, đến lúc đó chính là thời điểm hắn báo thù. Buồn cười, lại khiến hắn mất mặt trước nhiều người như vậy, nhất định không thể buông tha nàng.
Tần Ly đi đến trước Đoan Mộc Vân Nghệ nói: "Thiếu chủ, đây là ân oán cá nhân, Tần Ly sẽ không liên lụy tông môn, ta sẽ tự giải quyết."
"Ngươi đã là đệ tử trong tông thì không cần nói cái gì ân oán cá nhân. Ngươi cũng là vì bản tông mới đắc tội hắn, chuyện này ngươi không cần phải xen vào. Đã trở lại thì tu tập cho tốt đi!" Đoan Mộc Vân Nghệ nói xong, liền chuẩn bị rời đi.
Tần Ly gọi hắn lại: "Thiếu chủ, ta chỉ sợ còn phải rời đi một đoạn thời gian."
Đoan Mộc Vân Nghệ quay đầu nhìn Tần Ly, quay đầu lại nói: "Đi đi!" Sau đó liền trực tiếp cũng không quay đầu lại rời đi.
Đại bộ phận đệ tử trong tông rất khâm phục Tần Ly, cũng không bởi chuyện U cung mà đổ trách nhiệm lên đầu nàng. Nhưng Dịch Băng thì khác, nàng kiến giải U cung trưởng lão lại không giết được Tần Ly, trong lòng buồn bực rất lâu.
Tần Ly thấy Đoan Mộc Vân Nghệ đi rồi, nói với Phong trưởng lão: "Trưởng lão, ta có thể phải đi ra ngoài một thời gian, trong tông nếu có việc ngài cứ dùng truyền âm thử cho ta biết, ta nhất định sẽ mau chóng trở về gấp."
Phong trưởng lão thấy thực lực Tần Ly cao như vậy, cũng không có cái gì phải lo lắng, gật đầu nói: "Ngươi đi đi, nhớ cẩn thận."
Tần Ly gật đầu lập tức đi xuống núi, nàng nghĩ U Chấn nhất định sẽ không dễ dàng buông tha. Cảm thấy hắn luôn theo dõi mình, nàng cũng không lưu lại, đi đến một địa phương tương đối hoang vắng. Dù sao phía dưới Thanh Vân tông là thành trấn, nếu thật sự đánh, làm không tốt sẽ hại người vô tội.
Lăng Cảnh tuy rằng không thấy tình huống bên ngoài, nhưng nghe thấy cũng biết muội muội mình vừa rồi rất nguy hiểm. "Ly nhi, muội vừa rồi không có việc gì chứ?" Hắn thử hỏi.
Tần Ly biết hắn lo lắng cho mình, nói: "Ca, huynh yên tâm đi, muội không sao. Bây giờ còn không thể cho huynh ra, huynh nhẫn nại một chút."
Nàng trực tiếp bay ra ngoài thành, tìm nơi tương đối hẻo lánh, mới quay đầu nói: "U Chấn trưởng lão, đuổi theo ta một đường, có thể đi ra."
"Hừ, hiện tại không có người khác, ta trái lại muốn nhìn, còn có ai có thể cứu ngươi!" U Chấn nói xong, từ trong không gian giới chỉ lấy ra linh khí của mình, rõ ràng là một bán thần khí búa lớn.
Tần Ly từ trên đầu lấy Lưu Vân kiếm, Lưu Vân kiếm nhanh chóng biến dài." Nói thật cho ngươi biết, cho dù không có chuyện U Liên, ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm U cung tính sổ. Nhưng hôm nay chúng ta trước hết đem ân oán giữa hai người chúng ta tính rõ ràng đi!"
"Hừ, tiểu tiện nhân, khẩu khí không nhỏ, cũng dám tìm U cung phiền toái! Hôm nay khiến cho ngươi chết ở chỗ này!" Nói xong, U Chấp lập tức vung búa lớn tấn công Tần Ly.
Tần Ly giơ Lưu Vân kiếm lên đỉnh đầu, đỡ một kích của U Chấn. Sau đó bức hỏa diễm trên thân Lưu Vân kiếm, mỗi lần vung đều mang theo nhiệt nóng cháy.
Tiếp, một tay khác của Tần Ly m bắt đầu ngưng tụ huyền hỏa, một đám nổ tung trên người U Chấn. "Bùm, bùn, bùm!" Tốc độ Tần Ly càng lúc càng nhanh, rất nhanh U Chấn tránh né càng ngày càng gian nan.
U Chấn thấy mình đã sắp chống đỡ không được, rất nhanh bạo lui. Thu hồi búa lớn, hai tay giao nhau ở trước thân, hai tay đồng thời ngưng tụ linh lực, phía trước hắn hình thành năm đóa hắc liên hoa, phóng tới Tần Ly.
Huyền hỏa của Tần Ly đã đồng thời đẩy dời đi, huyền hỏa và hắc liên đồng thời nổ mạnh. Linh lực trắng đen giao nhau dây dưa trên không trung, mang theo năng lượng xé rách không gian đáng sợ, không ngừng xoay quanh. Tần Ly đúng lúc này vận dụng không gian lực thuấn di đến phía sau U Chấn, Lưu Vân kiếm chém tới.
U Chấn không ngờ tốc độ của Tần Ly lại nhanh như vậy, một đạo linh quang kiếm bắn ra ngoài. Nhưng bất luận hắn bắn nhanh đến đâu, đều chỉ bắn tới tàn ảnh.
"Liệt Diễm Mãn Thiên! Liệt Diễm Luyện Ngục!" Tần Ly hét hai tiếng to, hai linh kỹ đồng thời đẩy ra ngoài. Trên trời dưới đất đều là hừng hực huyền hỏa, trong mắt U Chấn tràn đầy màu trắng trói mắt, trên mặt biểu cảm có chút hoảng sợ.
Đôi lời: Chương này ngắn nên xong sớm. Có bạn nào giúp không huhu 😭😭 còn khoảng 15c nữa thôi nhưng mà nhìn hai chương kết cục không muốn edit luôn, dài như vạn lý trường thành. Ai cho mị động lực nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.