Thiên Tài Huyền Linh Sư

Quyển 5 - Chương 19: Giết Lăng Kiếm, Tô gia vong



Bách Lý Hạo Nhiên suy tư một chút, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cuốn da dê cũ kỹ. Trên mặt giấy ngả vàng phong ấn sức mạnh tinh thần cường đại, vừa thấy sẽ không phải vật thường.

Hắn huy tay áo ở trên quyển trục một chút, tinh thần lực phong ấn mặt trên biến mất. Sau đó đưa tới trước mặt Tần Ly: "Ngươi phải biết rằng, thiên địa linh vật tu luyện ra linh trí đã là chuyện phi thường khó khăn, nếu muốn tu luyện ra thân thể không có kỳ ngộ là làm không được. Trên này ghi lại biện pháp làm sao để trợ giúp linh thể luyện chế thân thể, có thể nói đây là tồn tại nghịch thiên."

Tần Ly tiếp nhận quyển trục Bách Lý Hạo Nhiên đưa, mở ra thì thấy phía trên viết ba chữ Luyện Thần cuốn, trong đó có một đoạn ghi lại phương pháp luyện chế thân thể. Đoạn chữ đó ghi lại số lượng từ không nhiều lắm, nhưng các chữ làm cho người ta trố mắt. Muốn luyện chế thân thể, cái thứ nhất yêu cầu chính là cấp bậc người luyện chế phải là luyện dược thần sư. Tiếp theo còn phải luyện chế Uẩn Hồn đan, sau đó tìm được máu thần long, lông cánh hỏa phượng, sừng kỳ lân và râu cằm bạch hổ.

Tần Ly càng xem càng kích động, mấy thứ trên này liệt kê ra, nàng đều có thể tìm được. Hiện tại chỉ cần luyện chế Uẩn Hồn Đan là xong. Chẳng qua Uẩn Hồn đan cần một loại tên là Hỗn Nguyên Tử Hồn Liên hoa, nàng không biết phải đi tìm chỗ nào, thậm chí còn chưa nghe nói bao giờ.

"Hạo Nhiên, ngươi có biết Hỗn Nguyên Tử Hồn Liên ở địa phương nào?" Tần Ly ôm một tia hi vọng hỏi.

Bách Lý Hạo Nhiên lắc đầu nói: "Không biết, Hỗn Nguyên Tử Hồn Liên kỳ thực chẳng phải linh dược, mà là dùng vô số linh thể uẩn dưỡng xuất ra liên trạng tinh hoa."

Tần Ly có điểm đau đầu, không biết phải làm thế nào mới tốt. Trời đất to lớn, đến chỗ nào để tìm một đóa hoa như vậy?

"Tiểu Ly, hoa này hình như từng nghe trưởng lão trong tộc nhắc tới." Giọng nói Phượng Tiêu từ trong huyền giới vọng ra, làm thần kinh Tần Ly run lên.

Tần Ly hưng phấn hỏi: "Vậy có từng nhắc tới ở nơi nào?"

"Ta cũng không biết, nhưng có thể trở về thú lĩnh hỏi lão gia đó một chút." Phượng Tiêu dừng một cái chớp mắt nói.

Tần Ly nghe xong có hơi thất vọng, nhưng tốt xấu cũng coi như có chút ít, tổng so nàng mò kim đáy bể mạnh hơn rất nhiều.

Đúng lúc này, trong cơ thể Tần Ly Kính bắt đầu lay động, tiếng Kính nhi truyền ra: "Tỷ tỷ, có người công kích kết giới."

Tần Ly nghe đến đó, cũng không thể tiếp tục hỏi thăm, ngẩng đầu nói với Bách Lý Hạo Nhiên: "Hạo Nhiên, ta phải lập tức rời đi, người nhà của ta có nguy hiểm."

Bách Lý Hạo Nhiên nhìn Quan Mạn Vân thì nói: "Vậy ngươi cẩn thận! Cần hỗ trợ thì dùng ngọc bài!"

Tần Ly gật đầu, kéo Minh Dạ biến mất ở nơi đó.

Đông đại lục Tần gia, lúc này lấy Tần Vinh Hải cầm đầu, tất cả người Tần gia đều đứng ở trong sân. Sắc mặt Tần Vinh Hải trầm trọng, nói với mọi người phía sau: "Một lát nếu kết giới không chịu được, các ngươi trước hết đào tẩu."

"Không, gia chủ, chúng ta là người Tần gia, nhất định phải ở trong này cùng tồn vong với Tần gia." Nhị trưởng lão vừa nói ra, người còn lại đều phụ họa. Liền ngay cả khách khanh trưởng lão và đội viên hộ vệ đều tỏ vẻ sẽ không vứt bỏ Tần gia.

Bọn họ tuy rằng là người ngoài, nhưng ở cùng người Tần gia thời gian dài như vậy, đã nghiễm nhiên giống như người một nhà. Huống hồ bọn họ có thể tăng lên tới cấp bậc này là nhờ đan dược Tần Ly cung cấp, bọn họ đều cảm niệm ân tình của Tần gia. Vốn đến Tần gia vì bảo hộ Tần gia, hiện nay ân huệ không thiếu, nhưng vẫn chưa giúp được cái gì, hiện tại đúng lúc dùng đến bọn họ, bọn họ làm sao có thể lâm trận bỏ chạy chứ?

Ngoài kết giới, lúc này tiếng động duy nhất có thể nghe được chính là tiếng một gã võ đế cường giả công kích kết giới, trừ cái này ra toàn bộ kinh thành một mảnh yên tĩnh.

"Chủ tử, không ngờ Tần Ly lại còn tạo một tầng kết giới bên ngoài Tần gia." Lăng Trung đứng cạnh Lăng Kiếm nói.

Lăng Kiếm không nói gì, chỉ nửa híp mắt. Hắn hôm nay đến chính là đến diệt Tần gia, vĩnh tuyệt hậu hoạn. Hiện tại Tần Ly ở trong dược cốc, để cho nàng sống lâu một khắc cũng không ngại, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ đi xuống bồi người Tần gia. Hắn hôm nay sở dĩ tự mình đến đây một chuyến, chính là muốn nhìn xem Tần Dịch Dương chết như thế nào ở trước mặt hắn.

Tô Thái đứng ở phía sau Lăng Trung, có chút còng lưng gấp khúc, cúi đầu trên mặt mang theo ý cười lấy lòng nói: "Đại nhân, người Tần gia không được cũng không phải chuyện này. Hàn gia và Vệ gia luôn luôn cùng Tần gia giao hảo, nếu bọn họ có nguy hiểm thì......"

Lăng Trung lườm Tô Thái một cái, không ngờ hắn ta còn ác như vậy. Nhưng ngẫm lại nếu vài gia tộc xuống dốc, Tô gia bọn họ có thể thượng vị thì cũng dễ hiểu. Nhưng người như thế thật trơ trẽn, đối với cường giả mà nói thực lực mới là vương đạo. "Chủ ý của Tô gia chủ không tệ ha!"

"Ha ha, lão phu cũng là muốn vì đại nhân phân ưu!" Trên mặt Tô Thái tuy mang theo ý cười, trong lòng cũng không có bao nhiêu cung kính. Hắn hiện tại ngóng trông Tần gia mau diệt vong, Tô gia bọn họ còn có ngày xuất đầu. Hừ, đến lúc đó mấy nhà kia còn không phải phải xem sắc mặt của hắn.

Lúc này các thế lực khác trong kinh thành đều chú ý tới động tĩnh của Tần gia, nhưng cũng không dám cũng không thể tới gần. Có rất nhiều lo lắng trận tai nạn này sẽ lan đến gần mình, còn lại là lo lắng an nguy của Tần gia.

Trong hoàng cung Nguyệt Diệu Tranh có chút sợ, nghe tiếng nổ cách hoàng cung không xa, chân đều có chút run rẩy như nhũn ra. Tiếng động này truyền đến chính là từ khu phố của mấy đại gia tộc, cũng không biết đến cùng là ai đắc tội cường giả, nhưng đừng liên lụy hoàng cung mới tốt.

Vệ Văn Hồng và Hàn Thuyền Phàm vốn định đi giúp Tần gia, nhưng bọn họ đều bị một cỗ uy áp cường đại trấn, căn bản không có năng lực này. Trong lòng người hai nhà đều thầm cầu nguyện, Tần gia có thể vượt qua một kiếp này.

Trong học viện, Nguyệt Diệu Thương cũng từ trong tiểu lâu đi ra, lúc này đang ở cùng đám người Vệ Khanh. Hắn không biết trong kinh thành làm sao lại có nhiều cường giả như vậy, hơn nữa hiển nhiên là hướng về phía Tần gia. Hắn hiện tại duy nhất có thể làm, chính là bảo trụ mấy đệ tử. Lấy thực lực của hắn, lại cũng không thể tới gần Tần gia một bước.

Liễu Gia Liễu Hàn Ngọc nhìn hướng Tần gia, biểu cảm trên mặt cũng có chút ngưng trọng. Hiện tại Liễu gia đã do hắn định đoạt, có thể bảo vệ tốt an toàn người Liễu gia với hắn mà nói là quan trọng nhất. Về phần Tần gia, hắn cũng không tài cán giúp sức.

Lão tổ tông mấy nhà đều từ trong trong viện đi ra, bởi vì uy áp này thật sự quá mức đáng sợ, toàn bộ kinh thành đều là nhân tâm hoảng sợ, sợ bị lan đến. Bọn họ cảm thấy thực lực của chính mình trước mặt mấy cường giả kia chỉ như một con kiến, căn bản không chịu nổi một kích.

"Ầm vang" Lại là một tiếng trọng kích, kết giới một trận rung động, bên trong kết giới Tần Vinh Hải và Tần Dịch Dương đã chuẩn bị tốt đi ra ngoài. Bọn họ biết Lăng Kiếm chính là đến nhằm vào Tần Dịch Dương, chỉ cần hai người bọn họ đi ra ngoài có thể bảo trụ Tần gia, vậy mọi thứ cũng đáng.

"Cũng không biết Ly nhi hiện tại ở tây đại lục tốt không?" Tần Dịch Dương nhìn chân trời nói.

Tần Vinh Hải thở dài nói: "Ly nhi đứa nhỏ này trên người trọng trách đã đủ nặng, hiện tại chính là lúc chúng ta vì nàng chia sẻ."

Nhị trưởng lão và tam trưởng lão cũng là một trận vô lực, trong lòng than thở. Hiện tại đối những người này mà nói, không có gì so bảo trụ Tần gia quan trọng hơn. Sinh mệnh của bọn họ không trọng yếu, nếu không phải vì Tần gia, bọn họ nhất định đi ra ngoài liều mạng với những người đó.

Ngay thời điểm ở kinh thành là một mảnh không khí chết chóc, ở trên Tần gia một tiếng nói uyển chuyển như tiếng chim oanh vang lên phá tan bầu không khí âm u: "Lăng Kiếm, ngươi muốn chết!"

Sau khi hét lớn một tiếng, một đoàn hỏa diễm màu trắng mang theo hào quang bốn màu bay tới người cường giả võ đế. Người nọ còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy trước mặt một trận nóng rực khủng bố có thể thiêu cháy mọi thứ đánh tới, hắn chỉ tới kịp nhìn đến một mảnh trắng xoá, tiếp liền biến mất ở tại thế gian, cả một vết cũng không lưu lại.

"Ly nhi, là Ly nhi đã trở lại!" Tần Dịch Dương vốn đã chuẩn bị chịu chết, bởi vì nhìn thấy nữ nhi lại xuất hiện một tia ánh sáng hi vọng.

Mọi người Tần gia vốn tuyệt vọng nháy mắt lại đổ đầy hi vọng, không biết bắt đầu từ khi nào, Tần Ly đã thành mặt trời trong lòng bọn họ, nơi có nàng sẽ tràn ngập ánh sáng.

Lăng Kiếm vừa quay đầu, nhìn thấy Tần Ly và Minh Dạ đứng ở giữa không trung, trong mắt quang mang hiện ra. Khóe miệng hắn cong lên một nụ cười quỷ dị nói: "Không nghĩ tới chính ngươi lại trở về chịu chết, ta có lòng tốt đưa ngươi cùng mọi người Tần gia đi xuống!"

Tần Ly triệu hồi đám người Tử Nhiễm từ trong huyền giới ra, từ búi tóc rút ra Lưu Vân kiếm nói: "Vậy hôm nay chúng ta sẽ nhìn xem, kết quả là ai đưa ai đi!"

"Phượng Tiêu, tóm tên lão thất phu Tô Thái lại cho ta!" Nói xong, một đạo huyền hỏa tràn ngập Lưu Vân kiếm, chém xuống phía dưới.

Lăng Kiếm đã bay lên trời cao, trong tay cầm trường kiếm tiếp được một kích của Tần Ly.

Phía dưới Lăng Trung ở trước mặt Phượng Tiêu chỉ là đồ bỏ. Phượng Tiêu một đoàn phượng hoàng thiên hỏa đi xuống, Lăng Trung ngay cả một cặn bã cũng không thừa. Một tay hắn túm Tô Thái sợ tới mức ngu si lên, nổi giận nói: "Tên lão thất phu nhà ngươi, cũng dám hãm hại người nhà Tiểu Ly, chờ một lát nữa ta sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt!"

Hai mắt Tô Thái vừa động thì hôn mê bất tỉnh, trong lòng hô to, mạng ta coi như xong. Đáng tiếc hắn không biết là, bởi vì hành động hôm nay của hắn, chôn vùi toàn bộ Tô gia.

Tần Ly hiện tại đã giận dữ, nhìn về phía Tô Thái, phẫn nộ quát: "Phượng Tiêu, trước diệt Tô gia!"

Phượng Tiêu nghe được mệnh lệnh của Tần Ly, cười nói: "Giao cho ta là được rồi, bọn họ một tên cũng không chạy được!"

Phượng Tiêu cũng không giết Tô Thái, chỉ mang hắn đến trên Tô gia, một mảnh uy áp đi xuống, toàn bộ người Tô gia đều quỳ gối trên đất, có người trực tiếp nổ tan xác mà chết. Tô gia một mảnh kêu rên, vừa nãy còn đang mộng đẹp làm người Tô gia, trong khoảnh khắc lại chết chết, thương thương.

"Ta còn chưa làm cái gì đâu, các ngươi như thế nào lại không chơi được vậy?" Phượng Tiêu thấy bọn họ cả một thành uy áp của mình cũng không chịu nổi, bĩu môi nói.

Mấy lão tổ tông Tô gia đều miễn cưỡng chống thân mình, trong đó đại tổ tông khẩn cầu nói: "Vị đại nhân này, cầu ngài tha cho người Tô gia đi, chỉ cần ngài tha bọn họ, chúng ta tùy các ngươi xử trí."

Phượng Tiêu cười nói: "Sớm sao không làm? Lúc trước Tiểu Ly đâu phải không bỏ qua cho các ngươi? Kết quả các ngươi không biết cảm ơn cũng liền thôi, thế nhưng còn liên hợp người khác tới thương tổn Tần gia. Các ngươi muốn trách thì trách lão thất phu Tô Thái này, sau khi xuống đó các ngươi có thể tìm hắn báo thù!" . Truyện Dị Năng

Nói xong, trên tay Phượng Tiêu ngưng tụ một đám hỏa diễm kim hồng đan xen, ném xuống Tô gia. Hỏa diễm của hắn tuy không thể thiêu người thành tro bụi như của Tần Ly, nhưng uy lực cũng thập phần kinh người. Tô gia trong nháy mắt bao phủ trong một mảnh biển lửa, trong Tô gia tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.

Tô Thái dần dần tỉnh lại, nhưng nhìn thấy Tô gia đã thành một mảnh nhân gian luyện ngục, nháy mắt lại chết ngất.

Phượng Tiêu lúc này không để hắn hôn mê, dùng linh lực đánh thức hắn, nói: "Lão thất phu, ngươi nhìn cho kỹ, đây là ngươi tạo nghiệt! Tô gia có kết cục hôm nay, đều là ngươi đưa tới."

Người Hàn gia và Vệ gia biết Tần Ly đã trở lại, lòng lo lắng mới vơi đi. Không biết vì sao, bọn họ chính là tin tưởng chắc chắn Tần Ly có thể giải quyết mối nguy cơ này.

Hiện Tô Thái không thể hình dung tâm tình của mình lúc này, vừa hối hận lại phẫn nộ, cuối cùng chuyển biến thành tuyệt vọng và bất đắc dĩ.

Trên bầu trời, Tần Ly đón gió, linh lực cả người bùng nổ mà ra, trong tay nắm Lưu Vân kiếm, tựa như một nữ chiến thần. Bên cạnh Minh Dạ cũng cầm Long Uyên, Mặc Nha đứng cạnh.

Tần Ly bày một tầng kết giới bao phủ bên dưới, chính là lo lắng một lát thời điểm bọn họ đánh nhau, năng lượng bùng nổ sẽ làm bị thương đến người phía dưới. Tu vi của Tần Ly sau khi luyện hoá Phòng ngự chi tinh cũng đã tới huyền linh thánh lục giai, đã nhiều ngày trải qua máu của Bách Lý Hạo Nhiên điều dưỡng, linh lực của nàng lại bắt đầu dao động. Cấp bập của nàng hiện giờ đã ngang với Lăng Kiếm, chỉ cần khởi động Phòng ngự chi tinh, nàng sẽ không sợ Lăng Kiếm công kích.

Nàng quay đầu nhìn Minh Dạ nói: "Dạ, chàng giúp ta xem người nhà phía dưới, nơi này có ta là được rồi." Nàng không muốn để Minh Dạ kích phát huyết mạch lực, nơi này nàng hoàn toàn có thể thu phục.

Minh Dạ hiểu ý của nàng, tuy rằng cũng rất muốn giúp nàng, nhưng hiện tại bảo vệ người phía dưới cũng tương đối trọng yếu.

Lăng Kiếm căn bản không sợ bọn họ đùa giỡn cái gì, bởi vậy Minh Dạ đi xuống hắn cũng không ngăn trở. Hắn nhìn Tần Ly đối diện, ánh mắt có chút mê ly. "Tiểu nha đầu, bộ dạng ngươi thật đúng là giống mẹ ngươi, nếu ngươi không phải con gái của Tần Dịch Dương, ta cũng không phải không thể không giết ngươi."

"Lăng Kiếm, ngươi không biết là ngươi nói vô nghĩa nhiều lắm sao? Ngươi năm đó chia rẽ người một nhà chúng ta, làm hại cha ta và mẹ ta chia lìa, ta và ca ca cũng không thể nhận thức lẫn nhau, hôm nay ta tính sổ với ngươi hết chuyện năm đó!" Tần Ly nói xong, hai tay trước thân ngưng kết huyền hỏa, Tử Nhiễm phía sau cũng ngưng lôi điện lực vào trong huyền hỏa.

Đây là kỹ năng dung hợp Tần Ly và Tử Nhiễm mới sáng tạo, nàng nở một nụ cười, đẩy huyền hỏa trong tay ra ngoài. "Lôi Thần Sí Diễm!" Huyền hỏa nén chặt ngọn lửa cực nóng và lôi điện lực bạo ngược, màu trắng và màu tím hoà vào nhau, mang theo tiếng phong lôi phóng tới Lăng Kiếm. Tựa như một trọng quyền, "Phanh" một tiếng nổ tung trước ngực Lăng Kiếm.

Một khắc trước khi huyền hỏa tới người Lăng Kiếm, hắn đã cảm giác được năng lượng đáng sợ trong đó, lập tức bạo lui chắn trường kiếm phía trước người. Đáng tiếc dẫu như thế, hắn vẫn không thoát khỏi kết quả bị thương, vốn một thân tùng lục cẩm bào nháy mắt nổ tung, rách tung toé trên người. Kim quan vỡ tan, tóc dài rối tung. "Phốc" một ngụm máu tươi phun ra, hắn chống trường kiếm trên mặt đất, mới đứng vững thân mình.

Lăng Kiếm như thế nào cũng không nghĩ tới thực lực Tần Ly đã trưởng thành đến tình trạng này, nhưng quả thật vừa nay hắn sơ ý. Lau máu tươi khóe miệng, khóe miệng Lăng Kiếm khinh dương nói: "Thú vị, thật đúng là hậu sinh khả uý, không ngờ Tần Dịch Dương có thể sinh ra một con gái ưu tú như vậy. Có điều, không có nghĩa là ngươi không phải chết!"

Một biến chuyển qua đi, Lăng Kiếm đứng thẳng thân thể, hắn triệu hồi huyền linh thú của mình ra, thực lực đã tới thánh cấp thất giai.

"Tử Nhiễm, con rắn kia giao cho ngươi!" Tần Ly nói xong, Tử Nhiễm lập tức bay tới chỗ nam nhân tóc dài màu lục, con ngươi màu lục.

Lăng Kiếm cho huyền linh thú của mình một ánh mắt, sau đó hai tay bắt đầu kết ấn, linh lực toàn thân bắt đầu hội tụ trên tay. Tiếp trời đất đều loé lên, phát ra tiếng ầm ầm. Hắn kết ấn hoàn thành, cười quỷ dị nói: "Cho ngươi nếm thử linh kỹ gia truyền Lăng gia, Kình Thiên Liệt Diễm!"

Bốn chữ vừa ra, một đạo kinh thiên linh lực xông lên tận trời, trời đất đều bắt đầu biến hóa, mây đen dầy đặc, không ngừng có linh lực kết thành lôi điện hội tụ trên mây, phát ra tiếng vang "Đồm độp". Sau đó một đạo kinh lôi bổ xuống đất.

Tần Ly thêm một tầng phòng hộ trên người, nàng có tự tin, phòng hộ của Phòng ngự chi tinh sẽ không bị phá khai. Điện quang đánh trên màng quang, khiến Tần Ly cảm giác được áp lực, không ngờ một chiêu này lợi hại như vậy. Nàng lui mạnh ra sau, điện quang từ trên trời đánh xuống.

"Roẹt" một tiếng, điện quang đánh trên mặt đất. Mặt đất nhanh chóng bị nứt ra thành một rãnh sâu, sau đó vết rạn kéo dài đến bốn phương tám hướng. Minh Dạ lại bỏ thêm một tầng kết giới ở bốn phía, mới xem như không có lan đến gần khu nhà cửa.

Tử Nhiễm hiện đang chiến đấu với con rắn lớn kia cùng một chỗ, chiêu thức của Tử Nhiễm vẫn là lôi điện, đại xà biến thành bán xà hóa, cái đuôi rắn như thiết quăng về phía Tử Nhiễm. Nơi đuôi rắn đảo qua mang theo trận gió sắc bén, Tử Nhiễm một bên trốn tránh, một bên dùng lôi điện lực oanh kích.

Huyền linh thú bán xà hoá tất nhiên lợi hại, nhưng tốc độ và độ nhạy không bằng Tử Nhiễm. Tử Nhiễm không ngừng xoay quanh người hắn, tìm đúng thời cơ thì đánh một chút, rất nhanh trên thân rắn có rất nhiều vết thương.

Bên kia Tần Ly chứng kiến chiêu thức của Lăng Kiếm, trên tay cũng bắt đầu kết ấn. "Chiêu thức không tệ, đáng tiếc uy lực không đủ. Cho ngươi nếm thử linh kỹ mới của ta, Liệt Diễm Mãn Thiên!" Nói xong, thủ thế của nàng nhanh chóng biến hóa, Lăng Kiếm phát hiện động tác của nàng cùng động tác của mình lúc nãy nhìn qua giống nhau như đúc, nhưng nàng ngưng tụ không riêng gì linh lực, còn có huyền hỏa.

Huyền hỏa màu trắng tinh mang theo hào quang một bước lên trời, bầu trời đen kịt biến thành màu sắc hoa mỹ. Tiếp hào quang nổ mạnh, từng trận hỏa vũ từ trên trời đánh xuống. Lăng Kiếm này một tầng phòng ngự quanh thân, hỏa vũ không ngừng đập vào tầng phòng ngự xuất hắn, cuối cùng "Oành" một tiếng đem phòng ngự nổ tung, "A!" hét thảm một tiếng, trên người hắn bắt đầu bốc cháy.

Hắn không ngừng quay cuồng trên mặt đất, phủi hỏa diễm trên người, nhưng đều không có chút tác dụng. Tần Ly lúc này đã đáp xuống, mắt lạnh nhìn hắn trên mặt đất quay cuồng. Tiếng quát tháo càng ngày càng nhỏ, theo động tác của Lăng Kiếm dần ngừng lại. Hắn đã không nhúc nhích, nhưng hỏa diễm cũng không có dừng lại, thẳng đến khi thiêu hắn thành tro tàn, mới chậm rãi tắt.

Phượng Tiêu luôn túm Tô Thái ở một bên xem, Tô Thái hiện tại đã ngốc lăng choáng váng. Hai mắt hắn si ngốc, thẳng tắp nhìn phía dưới, không có phản ứng khác.

Sau khi Tần Ly đi xuống, uy áp lập tức biến mất, mọi người lại có thể hoạt động tự nhiên. Nàng đi đến trước mặt Tô Thái, nhớ tới trong huyền giới còn một người, nàng lập tức lôi Tô Bằng đã bị điên trong huyền giới ra. Hiện tại toàn bộ Tô gia chỉ còn lại hai người Tô Thái và Tô Bằng, Tần Ly trực tiếp phế đi linh lực hai người, giao bọn họ cho mấy nhà khác xử trí.

Hai người một tên si si ngốc ngốc ngồi dưới đất, một kẻ ở bên cạnh cười ngu ngơ, rất nhiều dân chúng cùng người mấy đại thế gia đều đi lên quyền đấm cước đá, rất nhanh hai người đã bị biển người bao phủ.

Tần Ly cảm thấy đây mới là kết cục tốt nhất của bọn họ, trực tiếp giết bọn họ đều là tiện nghi bọn họ. Nàng đi trở về trong Tần gia, nhìn Tần Vinh Hải nói: "Gia gia, ta đã trở về!"

Tần Vinh Hải và Tần Dịch Dương vội tiến lên kiểm tra, sợ Tần Ly bị thương. Tần Ly cũng không ngăn cản, cười cười nói: "Cha, hiện tại Lăng Kiếm đã chết, con muốn đi Lăng gia đón mẹ và ca ca trở về."

"Aizz, có thể đón trở về là tốt, nhưng thái độ của Lăng gia....." Tần Vinh Hải cũng không lạc quan, Lăng gia luôn luôn đều chướng mắt Tần gia, nếu không cũng sẽ không dung túng Lăng Kiếm làm vậy.

Tần Dịch Dương cũng là mặt trầm xuống nói: "Ly nhi, chỉ cần mẹ con bình an cũng rất tốt rồi, cha không cầu cái gì, chỉ cần các con đều bình an là tốt rồi."

"Cha, ngài yên tâm, con có nắm chắc." Tần Ly khẽ cười nói. Nàng hiện tại trên tay có ba huyền linh phù của Bách Lý Hạo Nhiên, linh lực bên trong ngay cả cường giả thánh cấp cửu giai đỉnh phong cũng không ngăn cản nổi.

Minh Dạ đi tới nói: "Bá phụ, có ta và Ly nhi, sẽ không để nàng có nguy hiểm."

Tần Vinh Hải và Tần Dịch Dương nhìn hai người, có thế này mới yên tâm một ít. Hai người bọn họ đều nhìn ra quan hệ giữa Tần Ly và Minh Dạ thân cận hơn trước rất nhiều, trong lòng đều có một tia hiểu rõ. Nếu thật sự có thể đón mẹ con bọn họ trở về, chuyện của Tần Ly cũng nên thu xếp.

Tần Ly sửa lại kết giới một chút, rồi cùng mọi người Tần gia vào nhà. Chẳng được bao lâu, trong Nguyệt Diệu học viện đám người Vệ Khanh, Lam Tiêu Tiêu lập tức đều chạy tới Tần gia, lúc này Vệ Văn Hồng, Hàn Thuyền Phàm và Nguyệt Diệu Thương đều ở Tần gia.

"Ly nhi, muội không sao chứ?" Tần Nguyệt người thứ nhất chạy tới nói.

Tần Ly cười nói:c"Mọi người đều yên tâm đi, ta không sao."

Nguyệt Diệu Thương vuốt râu nói:c"Tiểu đồ đệ, thực lực hiện tại của con đã đến cảnh giới gì hả?"

"Sư phụ, ngài thật sự muốn biết?" Tần Ly nhíu mày nói.

Nguyệt Diệu Thương trừng mắt nhìn Tần Ly một cái nói: "Quên đi, lão phu vẫn không chịu được con đả kích. Hắc hắc, tiểu đồ đệ, lúc này trở về mang theo cái gì tốt cho sư phụ thế?"

Tần Ly thấy hai mắt hắn tỏa ánh sáng, bĩu môi nói: "Lần này trở về vội vàng, cái gì cũng chưa mang. Nhưng mà có thể cho ngài một ít dược thảo." Nàng nghĩ đến bên trong dược viên của mình hiện tại có một đống thảo dược quý hiếm sinh trưởng, vừa vặn cho sư phụ nàng.

"Sư phụ, chỗ này này đều là dược thảo, ngài từ từ dùng." Tần Ly từ trong huyền giới lấy ra một không gian giới chỉ nói.

Nguyệt Diệu Thương lấy đi qua vừa thấy, mặt đều nghẹn đỏ, ánh mắt trừng càng lúc càng lớn. Hắn không phải nhìn lầm thì dược thảo bên trong tùy tiện lấy ra một gốc cây đều là vật báu vô giá. "Tiểu đồ đệ, sư phụ ta không phải đang nằm mơ chứ?"

"Khụ khụ, sư phụ, ngài không phải nằm mơ." Tần Ly nghĩ rằng, nếu nói cho sư phụ, đây đều là dược linh đưa cho nàng, sợ là sẽ trực tiếp dọa ngất xỉu.

Mấy người Lam Tiêu Tiêu vây quanh Tần Ly, đại bộ phận chính là hỏi nàng trong khoảng thời gian này trải qua chuyện gì, nàng liền chọn một ít chuyện tốt chia sẻ với bọn họ.

Trong hoàng cung Nguyệt Diệu Tranh nghe được Tần Ly cường đại, lập tức ban cho không ít vàng bạc, vải vóc chờ đáng giá gì đó, một đống hòm lớn chuyền vào Tần gia.

Vệ Văn Hồng nhìn thấy đồ ban thưởng, có chút khinh thường nói: "Hoàng thượng thật đúng là biết làm người, thời điểm không có việc gì sẽ nịnh bợ, lúc có việc thì chạy nhanh nhất."

Lời này cũng chỉ mấy gia chủ đại gia tộc bọn họ có thể nói, những người khác chỗ nào có lá gan này.

Thời điểm tất cả mọi người ở trong phòng tán gẫu, Tần Khải đi vào báo cáo: "Bẩm báo gia hai cha con Tô Thái Tô Bằng đã bị dân chúng đánh chết."

Lam Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng nói: "Thật sự là báo ứng, hai người kia nên ném tới bãi tha ma cho chó ăn."

Tần Ly "phốc xuy" cười nói: "Tiêu Tiêu, lâu như vậy không gặp, ngươi thật đúng là một chút cũng không đổi."

Nguyệt Diệu Hinh cười lắc đầu: "Ly nhi, muội còn nhớ cái người tên Lăng Hạo?"

"Nhớ, sao thế?" Tần Ly lúc trước còn muốn để Lăng Hạo đi lính đánh thuê của nàng mà, nhưng sau này bởi vì một chút việc liền trì hoãn.

"Hinh nhi tỷ!" Lam Tiêu Tiêu vội tới, không muốn để Nguyệt Diệu Hinh tiếp tục nói tiếp. Nàng đuổi theo Nguyệt Diệu Hinh, Nguyệt Diệu Hinh lại trốn tránh. "Ly nhi, Tiêu Tiêu hiện ở cùng với Lăng Hạo đó."

Tần Ly nhướng mày: "Thế á? Đây là chuyện tốt, Tiêu Tiêu, ngươi làm gì không để Hinh nhi tỷ nói?"

"Nào có, ta mới không thích cái đồ ngốc tử kia, ngươi đừng nghe Hinh nhi tỷ nói lung tung." Lam Tiêu Tiêu giậm chân nói.

Tần Ly thấy Lam Tiêu Tiêu cô gái nhỏ ngượng ngùng, nghĩ rằng chuyện này sợ là thật rồi.

Mọi người thấy Tần gia nguy cơ giải trừ, một đám đều thoải mái. Trong lúc nhất thời không khí trong đại sảnh rất sinh động, đều nói chuyện thoải mái.

Tần Ly hiện tại càng thêm muốn đón mẹ và ca ca, nếu bọn họ một nhà đoàn tụ, nói vậy mới rất hạnh phúc. Minh Dạ đi đến cạnh Tần Ly, nhìn nàng nói: "Ly nhi, nàng lại nhớ Toàn di và A Cảnh à?"

"Ừm, Dạ, chúng ta đi đón họ được không?" Tần Ly suy tư nói.

Minh Dạ gật đầu, "Được, nàng muốn làm gì ta cũng theo nàng."

Tần Ly lúc này không ở nhà hơn hai ngày, buổi sáng ngày thứ hai đã chuẩn bị chạy về tây đại lục, Tần Dịch Dương và Tần Vinh Hải ở cửa tiễn đưa.

"Ly nhi, nhất định phải an toàn trở về, biết không?" Tần Dịch Dương lo lắng dặn dò.

Tần Ly gật đầu nói: "Cha, người yên tâm ạ, con gái có thể chiếu cố tốt bản thân."

Minh Dạ ở một bên hát đệm: "Bá phụ, ta sẽ giúp người trông Ly nhi, người yên tâm đi!"

"Được rồi, gia gia, cha, chúng con đi." Tần Ly và Minh Dạ đứng chung một chỗ, sau đó trực tiếp truyền tống đến tây đại lục.

Tần Ly cũng không biết đường đến Lăng gia, dọc theo đường đi đều là Minh Dạ ở phía trước dẫn đường. Hai người đến đi tới trong một sơn cốc, Minh Dạ nói: "Lăng gia ở trong cốc này, chúng ta trực tiếp bay vào, hay là đi vào?"

"Đi vào, ta muốn đường đường chính chính đi vào, để Lăng gia đều thấy, Tần Ly ta tới đón mẫu thân và ca ca." Tần Ly đối Lăng gia luôn luôn có oán hận, năm đó bọn họ khinh thường Tần gia, nàng hôm nay khiến cho bọn họ nhìn xem, đứa nhỏ Tần gia một chút cũng không kém bọn họ.

Minh Dạ nắm tay Tần Ly, hai người đi vào trong cốc.

Lăng gia khác Minh gia là, Lăng gia không có tường thành, ở lối vào có một trận pháp. Minh Dạ từng đã tới Lăng gia, nhưng khi đó là do người Lăng gia dẫn vào. Nhưng trận pháp này không ngăn được Minh Dạ, từ sau khi hắn nghiên cứu [ Thiên Diễn trận ], mấy trận pháp nhỏ này căn bản không làm khó được hắn.

Hắn chỉ hơi quan sát một chút, tìm đến mắt trận, dễ dàng phá trận pháp. Thẳng đến hai người đi qua trận pháp, người tuần tra bên trong mới phát hiện Tần Ly và Minh Dạ. Minh Dạ đã không phải lần đầu tiên đến Lăng gia, đội trưởng đội hộ vệ Lăng gia biết hắn.

Đội trưởng đội hộ vệ Lăng gia tên Lăng Cương, hắn đi đến trước mặt Minh Dạ, rồi thi lễ nói: "Minh thiếu chủ, ngài sao lại đến? Mời hai vị chờ, ta đi bẩm báo gia chủ." Vừa rồi hắn lại không cảm giác được bên ngoài có người, chẳng lẽ bọn họ phá trận pháp đi vào? Tuy trong lòng hắn buồn bực, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Tần Ly gọi Lăng Cương lại: "Chậm đã, lúc ngươi đi vào bẩm báo, cứ nói Tần Ly tới chơi là được rồi."

Lăng Cương có thế này cẩn thận chú ý Tần Ly, phát hiện tiểu cô nương này tuổi không lớn, nhưng khí tràng rất mạnh. Hơn nữa nàng bộ dạng thấy thế nào cũng cảm thấy có điểm quen thuộc, chỉ là bỗng chốc nghĩ không ra. Chuyện không nghĩ ra không suy nghĩ nữa, dù sao hắn chỉ là đội trưởng hộ vệ, chuyện bề bộn cũng không phải hắn nên quan tâm. Đáp ứng một tiếng, đi vào bên trong.

Lăng Cương đi đến thư phòng gia chủ, cao giọng nói: "Gia chủ, Minh thiếu chủ cùng một người tên là Tần Ly cô nương cầu kiến."

Lúc Lăng Khôn nghe được tên Tần Ly dừng một chút nói: "Ngươi trước đưa khách nhân đến đại sảnh."

Lăng Cương lên tiếng trả lời rồi đi xuống, đến cửa nói với hai người Minh Dạ: "Minh thiếu chủ, mời đến đại sảnh chờ, gia chủ lập tức sẽ đến."

Diện tích Lăng gia cũng không nhỏ hơn Minh gia, vào sơn cốc còn có một cầu treo bằng dây cáp, hai người qua cầu mới đến Lăng gia thật sự.

Tần Ly nhìn phố xá sầm uất rộn ràng nhốn nháo bên ngoài, cảm giác không khác Minh gia mang đến cho nàng, đều là đại khí mà xa hoa.

Đi qua bên ngoài mới đến bên trong, mấy người trực tiếp vào cửa đi tới đại sảnh. Vào đại sảnh, bên trong vật trang trí trân quý và bàn làm bằng gỗ thượng thừa đều khiến Tần Ly trước mắt sáng ngời. Lăng gia không hổ là siêu cấp thế gia, quả nhiên là có tiền.

Hai người vừa ngồi xuống, có người lên rót trà. Tần Ly không hề động, an vị ở nơi đó chờ Lăng Khôn đến. Nàng ngồi ở chỗ đó tâm tình còn có chút kích động, nơi này chính là nơi mẹ nàng ở, cảm giác cách mẫu thân rất gần. Nhưng cứ nghĩ đến Lăng Khôn, tâm tình kích động lại lạnh đi.

Qua một khắc, lão giả một thân mặc cẩm bào nâu, tóc hoa râm đi vào đại sảnh. Minh Dạ nhìn thấy hắn thì đứng dậy nói: "Lăng gia chủ!"

Tần Ly nháy mắt quay đầu, ánh mắt Lăng Khôn cũng đang khóa trên người nàng. Giống, thật sự là quá giống! Lăng Khôn càng xem càng xác định thân phận Tần Ly, hiện tại tâm tình hắn có chút phức tạp, Tần Ly nói đến cùng cũng là cháu ngoại hắn, nhưng nghĩ đến đứa con gái ngỗ nghịch của mình, trên mặt cũng không biểu hiện thân cận.

Tần Ly đứng lên nói: "Chào Lăng gia chủ, vãn bối Tần Ly, lần này đến bái phỏng vì tới đón mẫu thân và ca ca về nhà, hi vọng gia chủ thành toàn."

Lăng Khôn không nghĩ tới Tần Ly vừa lên đến đã nhắc tới vấn đề này, hắn đi đến chủ vị ngồi xuống. Không biết vì sao, gặp bộ dáng lạ lẫm này của Tần Ly, trong lòng hắn có một chút bi thương. Cô bé này và tiểu thư Lăng gia không giống nhau, trên người nàng có một loại cứng cỏi và tự tin, làm cả người nàng như tỏa sáng. Nghe trưởng lão Lăng gia trở về bẩm báo, khôi thủ sự kiện đan dược lần này tên Tần Ly, hẳn là chính là nàng rồi!

"Ngươi luôn miệng nói muốn đón mẫu thân và ca ca trở về, vậy ngươi nói bọn họ là ai?" Lăng Khôn ánh mắt sáng quắc nhìn Tần Ly hỏi.

Biết rõ còn cố hỏi? Tần Ly chợt nhíu mày nói: "Gia mẫu họ Lăng, khuê danh Nhân Toàn, ca ca tên là Tần Cảnh, còn hi vọng gia chủ có thể gọi hai người bọn họ tới."

"Ngươi cũng biết quan hệ của hai người họ với lão phu?" Lăng Khôn hỏi tiếp.

Tần Ly cười nói: "Vấn đề này thứ vãn bối không trả lời được, bọn họ trên quan hệ huyết thống, một người là con gái ngài, một người là cháu ngoại ngài. Nhưng theo vãn bối biết, năm đó chia rẽ hôn nhân của con gái, khiến cháu ngoại mất đi tình thương của cha, đúng là gia chủ ngài."

Tần Ly cười lạnh như băng lại làm Lăng Khôn trong lòng nhảy dựng. Trong vãn bối Lăng gia, chưa từng có người dám nói chuyện với hắn như vậy, Tần Ly này quả nhiên đặc biệt. "Lão phu không nhận đó là chia rẽ, môn không đăng hộ không đối, vốn sẽ không thích hợp ở cùng nhau. Về phần cháu ngoại, hắn nói như thế nào cũng là huyết mạch Lăng gia, tự nhiên phải ở nơi tốt hơn." Hắn cũng không biết vì sao, cứ như vậy nói nỗi lòng mình. Chuyện năm đó tuy rằng là Lăng Kiếm làm, nhưng cũng là hắn đáp ứng.

"Làm sao môn đăng hộ đối? Ngài lại làm sao biết được bọn họ không thích hợp? Chuyện này tin tưởng chỉ có đương sự mới có tư cách bình luận? Chúng ta ở trong này nói ba hoa chích choè cũng không đổi được ý muốn của họ. Vãn bối vẫn là câu nói kia, hi vọng Lăng gia chủ gọi hai người họ tới. Vãn bối không thích quanh co lòng vòng, cũng không có thời gian. Nếu Lăng gia chủ không muốn ta thấy hai người họ, ta cũng chỉ có thể sử dụng sức mạnh." Tần Ly đem bản thân khí thế xiêm áo xuất ra.

Minh Dạ nhìn không khí lạnh như băng giữa hai người, trong lòng vì Tần Ly đau lòng. Tin tưởng quan hệ tôn bối giữa Lăng Khôn và hắn, tuyệt đối sẽ không phải loại quan hệ này. "Lăng gia chủ, không dối gạt ngài, Lăng Kiếm đã chết, chuyện năm đó cũng nên kết thúc." Hắn làm người ngoài, không tiện nhúng tay vào chuyện Lăng gia, nhưng lời nên nói, hắn vẫn phải nói.

Lăng Khôn không ngờ Lăng Kiếm đã chết, chẳng lẽ hắn bị Minh Dạ giết?

Minh Dạ lắc đầu nói: "Lăng gia chủ, hắn chết hoàn toàn là gieo gió gặt bão, nhưng hắn không phải chết ở trong tay ta."

"Không sai, Lăng Kiếm là ta giết, hắn đã dám đụng đến người nhà ta, thì phải chuẩn bị chết." Tần Ly chủ động thừa nhận.

Lăng Khôn cảm giác được hơi thở bộc phát trên người Tần Ly, trong lòng rùng mình. Nếu hắn nhớ không lầm, đứa nhỏ này năm nay mới mười năm tuổi. Trong đứa nhỏ Lăng gia, hiện tại cấp bậc cao nhất cũng mới vừa rảo bước đến cánh cửa thánh cấp. Đó là ăn bao nhiêu đan dược, trưởng thành tích lũy. Nhưng hơi thở Tần Ly bộc phát ra, tuyệt đối không thua kém thánh cấp lục giai, nếu cao hơn một giai, sẽ vượt qua hắn.

Hắn vốn cho rằng cháu trai ngoại mình cũng đã rất có thiên phú, mười bảy tuổi đế cấp cửu giai đỉnh phong, không ngờ cháu gái ngoại này mới là chân chính nghịch thiên tồn tại. Hắn có chút hối hận, nếu lúc trước ôm cả nàng đi thì......

Tần Ly thấy Lăng Khôn nãy giờ không nói gì, hơi hơi nhíu mi nói: "Lăng gia chủ, không biết ngài nghĩ xong chưa?"

"Ngươi có thể đi gặp bọn họ, nhưng nếu bọn họ không đồng ý đi theo ngươi, sẽ không cần ép lão phu." Lăng Khôn từ trên chỗ ngồi đứng lên, dẫn theo Tần Ly đi đến một gác cao. Đó là một tiểu lâu, bên trong truyền ra một khúc đàn u oán.

Tần Ly đi tới cửa chôn chân tại nơi đó, nghe được tiếng đàn, nàng có thể nghe ra được tương tư nồng đậm, cùng thấp thỏm, còn có bất đắc dĩ và xót xa. Tay nàng giữ chặt Minh Dạ, giọng có chút bất ổn. "Dạ, chàng giúp ta đi vào được không?"

Lúc gần trong gang tấc, Tần Ly ngược lại cảm thấy có chút không yên. Nàng nắm chặt tay Minh Dạ, ngón tay run nhè nhẹ. Từng bước một đi lên trên lầu, mỗi một bước tựa hồ đều đạp vào lòng. Thời điểm đi đến trên lầu, tiếng đàn im bặt, truyền ra một giọng nói thanh nhã: "Là Cảnh nhi sao?"

Tần Ly đi tới cửa, cứ như vậy đứng ở nơi đó. Nàng rốt cục thấy được mẫu thân mình, thì ra nàng giống hệt bộ dáng mình tưởng tượng. Nàng sơ một đầu lưu vân kế chỉnh tề, cắm một cây trâm ngọc, trên người là một bộ váy dài màu lam thắt đai màu trắng. Khuôn mặt tinh xảo, năm tháng cũng không lưu lại dấu vết gì trên khuôn mặt nàng. Chỉ là trên người có ý vị thành thục. Ngón tay ngọc đặt trên đàn, nghe được tiếng động mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Lăng Nhân Toàn còn tưởng rằng là Lăng Cảnh vội tới đưa cơm cho nàng, không ngờ vừa ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái xa lạ. Nói xa lạ, trong lòng lại có một tia ràng buộc không hiểu. Nhất là nhìn thấy mặt nàng, ánh mắt nàng trợn tròn, trong lòng vừa động.

Hai mẹ con cứ nhìn nhau như vậy, ai cũng không nói chuyện. Tần Ly cảm giác được bên quai hàm có chút mát mát, mới hiểu được là nước mắt của chính mình. Ngón tay nàng nắm chặt khung cửa, đầu ngón tay trắng bệch. Cổ họng nghẹn khó chịu, thế nhưng một chữ cũng không nói được.

"Con, là......" Môi Lăng Nhân Toàn run run, nàng cảm thấy mình như đang nằm mơ. Nàng thầm nghĩ xác nhận, cô gái này có phải con bé mình ngày đêm nhớ mong hay không.

Tần Ly gật mạnh, trong lòng nàng cười khổ, mình đợi mấy trăm ngày đêm, thế nhưng đến thời khắc mấu chốt, một chữ cũng nói không được.

"Ly, nhi?" Hai chữ tựa hồ lấy hết toàn bộ sức mạnh của Lăng Nhân Toàn, nước mắt nàng ngập khóe mắt, môi run rẩy.

Tần Ly bỗng chốc bổ nhào vào lòng Lăng Nhân Toàn, nàng phát hiện bản thân hiện tại rất khát vọng được mẫu thân ôm ấp, chẳng sợ chỉ là một cái chớp mắt cũng tốt. Nàng hiện tại cái gì cũng không suy nghĩ, bỗng chốc dựa vào đùi Lăng Nhân Toàn. Nàng ngửi hết hương thơm trên người mẫu thân, trông lâu như vậy tình cảm bỗng chốc phát tiết ra, dường như chỉ có ôm mẫu thân, mới lấp đầy được trái tim trống rỗng của nàng.

Lăng Nhân Toàn chỉ do dự một cái chớp mắt, đặt tay lên đầu Tần Ly. "Bé ngoan, đừng khóc, đừng khóc."

Giọng nói Lăng Nhân Toàn tựa hồ có được ma lực, dần dần ngừng nhiệt lệ trong mắt Tần Ly. Nàng cảm nhận ấm áp trên người mẫu thân, ngẩng đầu nói: "Mẫu thân......"

Giọng nàng rất thấp, rất nhẹ, nhưng Lăng Nhân Toàn vẫn nghe rõ ràng. Trên mặt nàng nở một nụ cười từ ái, sờ tóc Tần Ly nói: "Ly nhi ngoan, Ly nhi, để mẹ nhìn kỹ con nào."

Lăng Nhân Toàn một đôi phượng mâu chăm chú nhìn Tần Ly trước mặt, tựa hồ thấy thế nào cũng xem không đủ. Một bên xem, nhiệt lệ trong mắt lại tràn mi mà ra. Dịch Dương, cho tới bây giờ ta cũng không dám hy vọng xa vời con gái chúng ta thật sự có thể tới tìm ta. Luôn luôn nghĩ con bé có thể bình an lớn lên là tốt rồi, nhưng ở sinh thời ta lại gặp được con bé, đây chẳng lẽ là ông trời ban ân cho ta sao? Dịch Dương, cám ơn chàng, con gái chúng ta đã lớn như vậy rồi......