Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại

Chương 69: Đường Đức




Editor: demcodon
Đường Đức.
Tám năm sau, ông sẽ tìm đến Chung Dịch và nói cho cậu biết sự thật về chuyện ôm nhầm năm đó. Người đi cùng ông là bà vợ Tạ Linh của ông. Bà vô cùng đau khổ ở trong vòng tay của chồng, nói: "Nếu như Hoài Cẩn thật sự là con của chúng ta..." Bà đã bỏ rất nhiều tâm huyết cho cặp con trai con gái của mình. Khác với người chồng bận rộn với công việc, Tạ Linh đã theo dõi hai đứa con từng ngày cho đến khi trưởng thành. Bà nhìn 'anh em' Đường Hoài Cẩn và Đường Hoài Du từ trẻ sơ sinh trong tã lót thành hai đứa trẻ đáng yêu trắng trẻo trong đám người. Sau đó đến chàng trai cô gái xinh đẹp và đến bây giờ.
Bà không thể nào chấp nhận được Đường Hoài Cẩn không phải là cốt nhục của mình.
Dù cho nhìn thấy Chung Dịch, biết được cậu bây giờ xuất sắc, tuổi trẻ, bắt đầu từ con số không, phấn đấu cả chằng đường. Bây giờ có thể trở thành 'Chung tổng' sánh vai với người điều hành Thịnh Nguyên. Lại nhìn thấy mặt mũi của cậu có sáu phần giống với con gái Hoài Du thì trong lòng biết cậu quả nhiên là con của mình và chồng.
Nhưng Tạ Linh không muốn nhận và không nghĩ nhận.
Nếu như không phải bận tâm đến cảm nhận của chồng có lẽ bà sẽ nói thẳng: "Bây giờ cuộc sống của cậu đã đủ tốt rồi, đừng tiếp tục đến quấy rầy cuộc sống của gia đình chúng tôi nữa." Ánh mắt và nét mặt của bà đều không bộc lộ như ý này.
Chung Dịch nhắm mắt lại. Ngón táy cái ma xát nhẹ lên tấm danh thiếp, nhìn cái tên phía trên vốn dĩ nên quen biết nhưng bây giờ lại có vẻ xa lạ. Cậu nghĩ thầm: Vừa rồi cảm xúc thay đổi rõ ràng như vậy chắc hẳn Trì Quân sẽ nhận ra điều gì đó. Dù sao bạn trai của cậu trước giờ đều nhạy cảm như vậy.
Nhưng khi cậu ngẩng đầu nhìn đã thấy Trì Quân đang nói chuyện với người phục vụ. Đó là một trong các món bọn họ đặt trước không đủ nguyên liệu, người phục vụ đang hỏi có thể thay bằng món khác không.
Đối với những vấn đề nhỏ nhặt như vậy tính tình của Trì Quân trước giờ rất tốt. Hắn nhẹ nhàng đồng ý, mười ngón khép lại đặt lên bàn, đầu nghiêng sang một bên, đường nét duyên dáng của gương mặt đẹp trai lộ rõ trong mắt Chung Dịch. Vầng trán, sống mũi, lại đến đôi môi hồng nhạt mà Chung Dịch đã hôn qua rất nhiều lần.
Lúc này, Chung Dịch không thể nói rằng mình cảm thấy thở phào nhẹ nhõm hay là tiếc nuối. Cậu thay đổi tâm trạng, gác lại chuyện nhà họ Đường đi thưởng thức gương mặt điển trai của bạn trai.
Cảm giác có được Trì Quân tuyệt hơn gấp trăm ngàn lần những gì cậu tưởng tượng trước đây.
Về phần Đường Đức....
Ngón tay của Chung Dịch ấn vào danh thiếp. Gọi điện thoại đi. Chỉ là 'bàn bạc' không cần gặp mặt. Đây là tấm lòng của Trì Quân, cần được đối xử trân trọng.
--- ---
Ngày hôm sau, Chung Dịch chọn trong giờ làm việc gọi điện thoại cho Đường Đức.
Trường đào tạo do Đường Đức thành lập tên là 'Hành Chu', có nghĩa là 'đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi'. Bây giờ vừa to vừa mạnh, đang chuẩn bị ra thị trường. Ông được vợ  ân cần dạy bảo phải lấy lòng Thái tử nhà họ Trì. Con gái đã trưởng thành, Đường Đức cảm thấy vợ quá nóng lòng. Nhưng Tạ Linh luôn có rất nhiều lý do: "Rất nhiều gia đình đã bắt đầu làm quen khi 15-16 tuổi, 18 tuổi đã đính hôn! Hoài Du nhà chúng ta bây giờ còn chưa yêu đương. Nếu em lại không qua tâm lỡ như sau này thành gái lỡ thì làm sao?"
Đường Đức lại nói: "Con gái của anh, anh đương nhiên sẽ nuôi."
Tạ Linh liếc mắt nhìn ông một cái: "Vậy cũng phải xem con bé có đồng ý sống chung với ông già như anh không." Bà có một danh sách 'ứng cử viên con rể' dài, Trì Quân là một trong những người đứng đầu. Ban đầu chỉ là một suy nghĩ mơ hồ, nhưng sau khi Đường Hoài Du trở về từ Bắc Kinh và kể với Tạ Linh những gì mình trải qua ở Bắc Kinh thì suy nghĩ này đã phát triển mạnh cho đến bây giờ.
'Ứng cử viên con rể' phải gần bằng tuổi với Hoài Du, gia cảnh tốt, bản thân cũng không thể là kẻ ăn bám chỉ dựa vào tiền tài trong nhà. Giới này chỗ nào cũng nói đến, một đám con nhà giàu từ nhỏ đến lớn sớm đã trong mối quan hệ giữa mỗi người, từ lâu đã phân chia 'ai và ai là người trong một giới'. Sau khi Tạ Linh nhắm vào Trì Quân lại bắt đầu 'soi mói' đám bạn của hắn.
Đường Đức hừ một tiếng hỏi: "Em giới thiệu cho Hoài Du, còn Hoài Cẩn thì sao?"
Tạ Linh nói: "Hoài Cẩn đã quen hai cô bạn gái..." Bà liếc mắt nhìn chồng: "À, anh còn chưa biết." Bà hơi đắc ý khi con cái thân thiết và không có gì giấu nhau mình.
Đường Đức lắc đầu bước đi.
Dù sao thính giác của Đường Đức bị yếu nửa năm nay. Hôm qua tình cờ gặp được Trì Quân ở tiệc thương mại, đang nghe hắn và mấy chú bác nói chuyện về bạn thân của mình, cười híp mắt mời người giúp đỡ chú ý. Đường Đức lập tức nhớ đến năm đó trường đào tạo Hành Chu khai giảng khóa đầu tiên trong một phòng học trống cho thuê. Sau đó khóa học sinh đầu tiên tốt nghiệp và học sinh mới đến đăng ký. Quy mô của trường đã mở rộng nhanh chóng, nhưng giá thuê ở nội thành quá đắt. Đường Đức vẫn chỉ có thể nhắm đến ngoại thành. Lúc này, ông tìm thấy là một nhà máy có giá trị sản lượng giảm liên tục trong nhiều năm và đang trên bờ vực phá sản.
Ông chủ nhà máy nóng lòng muốn sang những thứ trong tay như: các loại máy móc, hàng tồn kho dồn đống trong nhà máy. Ồ, còn có bản thân nhà máy.
Đường Đức cắn răng dùng tiền các học viên ghi danh, cộng với tiền vay và tiền mượn của đồng hương để ký hợp đồng thuê mảnh đất này, một lần ký là 10 năm. Sau đó trang trí sửa sang lại, thay đổi phòng làm việc thành từng phòng học. Sau đó quy mô trường đào tạo Hành Chu càng to lớn hơn, có tiền mở trường học chi nhánh. Đường Đức lại nghĩ đến lúc trước lòng tràn đầy xúc động, dứt khoát mua lại nơi này. Một mặt là kỷ niệm, mặt khác cũng là một loại đầu tư. Đáng tiếc đã nhiều năm như vậy, trường đào tạo Hành Chu đã mở rộng khắp cả nước. Đường Đức vì bận rộn mà quên mất khoản 'đầu tư' này sang một bên.
Tất nhiên, sau khi trường đào tạo Hành Chu được mở rộng, ông đã có một đội ngũ chuyên đầu tư chiến lược. Nhưng những người trong đội ngũ xem xét tình hình tài sản của ông và gợi ý duy nhất cho nhà máy phòng học kia: ông chủ muốn để lại thì cứ để lại, biết đâu qua mấy chục năm nữa một khu công nghệ mới sẽ được xây dựng ở đó. Đến lúc đó giá cả tự nhiên có thể lên mấy lần.
Đường Đức: "..."
Ông nhắc một câu với Trì Quân, thuận lợi nhìn Trì tổng nhỏ nhận lấy danh thiếp của mình.
Ngày hôm sau có người gọi cho ông, là giọng trong trẻo của một thanh niên tự giới thiệu mình, nói: "Tôi là Chung Dịch, là bạn của Trì Quân."
Đường Đức nghĩ: cái tên này hơi thú vị.
Sau đó nghiêm túc nói mấy điểm chi tiết trong đó với Chung Dịch.
Nói chuyện hơn 10 phút, sau khi giới thiệu cụ thể địa điểm, cơ sở vật chất xung quanh, quy mô xưởng sản xuất xong. Người thanh niên đầu dây bên kia đưa ra trọng điểm là vấn đề thời gian, cậu nói rõ mình không thể mất tiền thuê hai năm một cách vô ích. Những điều này lúc trước Đường Đức cũng trải qua. Ban đầu ông vốn dĩ cũng không hy vọng cuộc mua bán này có thể bàn thành công. Trọng điểm chỉ là muốn tiến thêm một bước giữa quan hệ của mình và nhà họ Trì.
Ông thân thiện trả lời: "Chỗ đó cũng đã để trống lâu." Nếu cho thuê nó, với tình hình bây giờ của Đường Đức vốn dĩ cũng không thể kiếm được bao nhiêu tiền. Ngược lại chỉ để ở đó xem như là một phần kỷ niệm. Nếu như không phải vợ luôn dặn dò thì ông cũng sẽ không mở miện trước mặt Trì Quân.
Đường Đức: "Mây năm nay, nếu không có bất ngờ gì xảy ra đều sẽ giữ lại. Chờ cậu về, nếu như còn cảm thấy cần thì chúng ta có thể bàn lại." Chỉ là đến lúc đó, đồ đạc trong phòng học phải tháo dỡ và dọn đi. Đường Đức nghĩ đến đây không khỏi tiếc nuối.
Đầu bên kia, Chung Dịch mỉm cười nói: "Vậy thì cảm ơn Đường tổng."
Hai người khách sáo mấy câu, sau đó cúp điện thoại.
Đường Đức cũng không biết người vừa nói chuyện với mình chính là con trai ruột của mình.
Chung Dịch ngược lại biết được. Nhưng cậu gọi điện là nhận tình cảm của Trì Quân, có nhiều chuyện không ở trong kế hoạch.
Vì vậy ba không biết con, con không gặp ba.
* * *
Chiều hôm đó, Chung Dịch nhận được tin của người môi giới. Đối phương mặt mày hớn hở, nói đã tìm được một người mua.
Vì trích hoa hồng, cũng vì có 'giảm giá', để chứng tỏ mình đang tận tâm phục vụ người mua. Khi báo giá, người môi giới đã báo giá cao hơn 200.000.
"Nhưng cậu à, không phải tôi nói chứ căn ngài của cậu ở đoạn đường này rất tốt." Gã thấp giọng nói: "Dường như có tin qua hai năm nữa chỗ đó có một ký túc xá trường cấp 2..." Đây chính là trọng điểm. Vi một trường học tốt, đừng nói 1,2 triệu, 2-3 triệu cũng có người mua.
Chung Dịch ngẩn ra, đây là niềm vui bất ngờ.
Người môi giới: "Tôi thấy dù cho lúc đầu báo giá cao thêm chút nữa cũng có thể bán được."
Chung Dịch xác nhận với đối phương: "Anh có nói cho bọn họ biết chuyện ba tôi chết ở bên không?"
Người môi giới mỉm cười: "Tôi có nói. Người ta muốn chính là hộ khẩu ở đây để dễ xin đi học nên không quan tâm." Trong nghề này, người môi giới nhìn thấy quá nhiều. Gã nghĩ thầm trong lòng có thể người mua dự định sẽ cho thuê lại căn nhà này. Về phần bọn họ có thể nói với người thuê có ông già chết trong nhà, sau một tuần có hàng xóm báo công an. Công an phát hiện xác chết hay không... Ai mà biết.
Chung Dịch suy nghĩ một chút nói: "Được. Khi nào ký hợp đồng?"
Người môi giới nói: "Vậy chiều nay đi." Bọn họ chỉ có thúc giục người mua, nói như vậy đơn giản cho thấy còn rất nhiều người nhìn chằm chằm căn nhà này.
Người môi giới đã có thể hình dung rằng: tương lai có thể một một điều trong sơ yếu lý lịch của mình: bán một ngôi nhà cũ nhanh nhất chỉ trong một ngày.
Gã vui vẻ hài lòng nhìn hai bên ký xong hợp đồng và bắt đầu làm các thủ tục.
Tiền bán nhà là 1,2 triệu, trừ 2% hoa hồng cho người môi giới, cộng với khoản tiết kiệm ít ỏi của Chung Văn Đống tổng cộng 1,18 triệu.
Chung Dịch thêm một chút cho tròn. Sau đó quyên tặng ra ngoài.
Đây đều là nói sau.
--- ---
Giao thừa ngày càng đến gần. Sáng hôm đó, Trì Quân xỏ đôi dép dùng một lần của khách sạn vước vào phòng vệ sinh rửa mặt với Chung Dịch. Hắn gác một cánh tay lên trên vai Chung Dịch như là muốn mượn lực.
Chung Dịch buồn cười hỏi hắn: "Vẫn còn buồn ngủ à?"
Trì Quân: "Ừh." Hắn cắn bàn chải đánh răng, trả lời một tiếng mơ hồ.
Đúng là rất mệt. Mỗi ngày phải đối phó với những người khác nhau, sau mỗi gương mặt tươi cười đều có mục địch riêng. Các tế bào não bị tiêu hao quá nhiều, ngủ cả buổi tối không nạp đủ năng lượng.
Hắn liếc nhìn Chung Dịch. May mắn bên cạnh có một cục sạc dự phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.