Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

Chương 72: Mùi của cục cưng nhà mình thơm ghê!




Vì có cuộc họp khẩn nên 9 giờ tối Lục Tứ mới về nhà. Vừa vào cửa hắn đã cảm thấy nhà mình không ổn lắm, giày dép trong huyền quan góc này một chiếc góc kia một chiếc, hoàn toàn không có quy củ gì.
Lục Tứ không chỉ mắc bệnh sạch sẽ mà còn có chút ám ảnh cưỡng chế, đồ đạc trong nhà phải thật chỉnh tề, nếu như không sửa lại cho đúng thì lòng hắn thấy không yên.
Hắn cởi áo khoác âu phục treo lên giá, ngồi xuống xếp giày dép lên kệ thật ngăn nắp, làm xong thì lông mày hắn mới giãn ra.
Đèn vẫn sáng, còn nghe được tiếng động từ phòng khách truyền ra, hẳn là từ ti vi.
Hắn không ở nhà, Tống cục cưng lại về rất đúng giờ.
Lục Tứ làm việc mệt mỏi cả ngày, lúc này mới thấy thoải mái hơn chút, cảm giác như người chồng bận rộn đi làm đến khuya mới về có vợ ở nhà chờ vậy. Lục tổng sải bước vào phòng khách, bước chân cũng có vẻ dồn dập hơn.
Nhưng sau khi hắn nhìn thấy khung cảnh bên trong, nụ cười ngay lập tức cứng lại.
Tống Dữ Tinh mặc đồ ngủ rộng thùng thình đang lười biếng ngồi xếp bằng trên salon, trong ngực ôm Dâu Tây Nhỏ còn Oreo thì nằm ngủ bên cạnh. Ti vi treo tường đang chiếu một bộ phim hài, cậu xem rất vui vẻ, trên mặt là nụ cười sáng rỡ, tiếng cười trong trẻo vui sướng.
Hình ảnh này đáng lẽ rất ấm áp, nhưng...
Trên bàn trà nhỏ trước ghế salon là một đống đồ ăn vặt, còn có bia, khoai tây chiên, bánh bích quy rơi vãi lung tung cả ra mặt đất, lon bia nằm ngang mặt bàn, chất lỏng bên trong chảy ra, chảy cả xuống thảm. Ngoài ra còn có vỏ hạt dưa, vỏ chuối, trên salon cũng có đầy đồ ăn vặt văng vãi, quần áo, tất chân quăng lung tung.
Tóm lại, hết thảy đều rối loạn cả.
Tên đầu sỏ thì đang xem ti vi rất hứng chí, vừa xem vừa cắn hạt dưa, ăn xong thì tiện tay ném vỏ ra sàn nhà.
Tống Dữ Tinh thấy người đàn ông đứng ở cửa phòng khách, mỉm cười, "Lục tổng về rồi, có muốn xem ti vi không?"
Lục Tứ chỉ cảm thấy cậu cười như một tiểu ác ma.
Nhìn quang cảnh trước mắt, hắn thấy não mình căng lên, trán nổi gân xanh. Lục Tứ nhắm hai mắt, hít một hơi, cắn răng khạc ra ba chữ: "Tống! Dữ! Tinh!"
"Sao tự nhiên lại hung hăng vậy chứ." Tống Dữ Tinh vừa nói vừa thuận tay mở một lon bia, ngửa đầu uống một ngụm rồi run tay một cái, lon bia rơi đùng xuống đất.
Lục Tứ trơ mắt nhìn chất lỏng bên trong chảy ra sàn.
Tên đầu sỏ còn vô tội nhìn hắn, "Xin lỗi, run tay."
Lục Tứ: "..."
"Tống cục cưng, em rất có tài đấy, uống rượu thì thôi đi, còn cố ý làm loạn cả nhà lên hả?"
Lục Tứ bước nhanh tới, nhìn khung cảnh ở khoảng cách gần càng làm lòng hắn không yên, hắn nhặt quần áo dưới đất đặt lên salon, "Cố tình làm cho tôi không thoải mái à?"
Hắn còn lạ gì tâm tư của con thỏ nhỏ chết bầm này nữa.
"Lục tổng hiểu lầm rồi, thực ra tôi chính là kiểu người lôi thôi lếch thếch mà." Tống Dữ Tinh mím môi cười.
"Tôi nhớ là Lục tổng quen sạch sẽ nhỉ, sợ là sau này nhà cửa sẽ càng ngày càng bẩn thôi." Tống Dữ Tinh cúi đầu vuốt ve mèo con một cái, cưng chiều nói: "Phải không, Dâu Tây Nhỏ?"
Dâu Tây Nhỏ: "Meo meo~"
Mặt Lục Tứ hơi co quắp, sắc mặt cũng không khá hơn chút nào, nếu là người khác làm như vậy thì đã sớm bị hắn đuổi ra ngoài rồi. Nhưng Tống Dữ Tinh thì không, con thỏ nhỏ chết bầm này cố ý quấy rối, không phải là muốn dọn ra khỏi nhà hắn sao, chiêu thức như này mà cũng nghĩ ra được, làm sao hắn có thể để cậu thỏa mãn.
Yên lặng hai giây, sắc mặt Lục tổng biến đổi, hắn đưa tay xoa đầu thanh niên, cười dịu dàng, ôn tồn nói: "Không sao, cục cưng nhà ta muốn gì cũng được, đây là nhà của em."
Lúc này đến lượt Tống Dữ Tinh im lặng, cậu cố gắng nở một nụ cười, "Vậy tôi sẽ không khách khí."
Dứt lời, cậu cầm một hạt dưa lên cắn rồi cực kỳ thuận tay ném vỏ lên người Lục Tứ.
"Hạt dưa này không tệ, Dâu Tây Nhỏ có muốn nếm thử chút không?"
"..." Lục Tứ nhắm mắt hít sâu, yên lặng phủi hạt dưa trên người xuống.
Hắn xắn tay áo sơ mi, để lộ cánh tay với những đường cong xinh đẹp, sau đó... bắt đầu thu dọn bãi chiến trường. Hắn thực sự không thể nhìn được hình ảnh bừa bộn như vậy, một người vừa sạch sẽ vừa có chứng ám ảnh cưỡng chế như hắn sẽ phát điên.
Tống Dữ Tinh nhìn người đàn ông đang ngồi xổm dọn dẹp một cái, tiếp tục ăn vặt xem ti vi như không có chuyện gì xảy ra, tiếng cười vui sướng của cậu đánh thức Oreo đang ngủ. Oreo nằm trên sàn nhà, mở đôi mắt xanh lam nhìn chủ nhân số khổ đang làm việc nhà.
Nhặt quần áo, nhặt rác, quét nhà, lau nhà...
Hơn nửa giờ sau, sàn nhà lại trở nên sạch sẽ, ghế salon và bàn trà cũng gọn gàng như trước. Lục Tứ đưa tay lau mồ hôi, vặn một chai nước khoáng, ngửa đầu uống mấy ngụm rồi mới thấy thư thái hơn. Số hắn bị gì không biết, ở công ty thì tăng ca, về nhà còn phải thu dọn cục diện rối rắm do tên nhóc này cố tình gây ra.
"Sau này không cho phép ăn nhiều đồ ăn nhanh như vậy, càng không được uống rượu ở nhà, có nghe không."
Tống Dữ Tinh ồ một tiếng lấy lệ, rồi lại cầm hạt dưa bắt đầu cắn, chuẩn bị làm chuyện xấu.
Ngay khi cậu chuẩn bị ném vỏ hạt dưa ra sàn, người đàn ông chìa tay ra, lòng bàn tay hướng lên, "Cục cưng, ném vào tay tôi."
Tống Dữ Tinh: "..."
Cậu quả quyết từ bỏ hạt dưa, đưa tay bốc miếng khoai tây chiên, động tác của Lục Tứ lại nhanh hơn.
"Cục cưng, nghe lời, muộn thế này rồi, không thể ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy." Lục Tứ vừa nói vừa cất hết đồ ăn nước uống trên bàn vào túi, cười, "Những thứ này, tôi sẽ tịch thu tất cả."
Tống Dữ Tinh: "..."
Được, xem anh có thể chống đỡ đến khi nào.
Tống Dữ Tinh tắt ti vi, ôm Dâu Tây Nhỏ đứng lên, đi ra ngoài sân, "Xem phim xong rồi, tôi vận động chút cho tiêu cơm, chó ngốc tới đây nào."
Oreo ngao một tiếng, hưng phấn thè lưỡi đi theo cậu.
Tối thế này rồi còn vận động gì chứ, Lục Tứ cảm thấy không ổn liền vội vàng đi theo.
Một người một chó một mèo chạy tới chạy lui trong sân, chơi bóng chơi ném đĩa đủ kiểu, rất vui vẻ. Lục Tứ không quan tâm đến họ nữa, lúc nãy bận rộn như vậy, người hắn toàn là mồ hôi rất không thoải mái, bèn đi tắm.
Hơn hai mươi phút sau, Lục tổng tắm rửa xong xuôi mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, khoan khoái đi từ trên tầng xuống thì phát hiện ra ba đồ ngốc kia vẫn chơi trong sân. Tống Dữ Tinh tay cầm một quả bóng chạy chậm, cậu vừa ném bóng đi, Oreo hùng hục đuổi theo nhặt bóng về. Dâu Tây Nhỏ chân ngắn nên hoàn toàn không theo kịp tiết tấu, chạy được nửa đường thì từ bỏ, nằm ngay tại chỗ nhàm chán nhìn một người một chó.
Tống Dữ Tinh nhận bóng trong miệng Oreo, dang tay ôm con chó ngốc vào lòng, nhiệt tình vuốt lông nó, "Oreo à sao mày lại giỏi như vậy chứ, để tao hôn mày mấy cái nào!"
"Gâu gâu gâu..."
Ánh đèn nhu họa rọi xuống sân, Lục Tứ khoanh tay đứng cách đó không xa, nhìn một người hai thú vui vẻ phấn khởi, đôi mắt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng hơn. Mặc dù hành động của Tống cục cưng lúc nãy hơi thiếu đánh, nhưng nhìn dáng vẻ vô ưu vô lo của cậu bây giờ, hắn không tức giận nổi.
Khi còn nhỏ Tống Dữ Tinh đã chịu khổ nhiều, bây giờ có thể hoạt bát phấn chấn như vậy, thật sự không dễ dàng.
Lục Tứ chỉ muốn bảo vệ người trước mặt cả đời, để cậu luôn vui vẻ, không phải phiền não gì.
Thế nhưng, một giờ sau, nụ cười trên mặt Lục tổng hoàn toàn biến mất.
"Em nói em không tắm?"
Gân xanh trên trán Lục Tứ lại bắt đầu nổi lên, hắn trưng vẻ mặt phức tạp nhìn thanh niên đang ngồi nghịch điện thoại trên salon trong phòng ngủ.
Chơi trong sân hơn nửa tiếng, trên người Tống Dữ Tinh đầy mồ hôi, mái tóc ngắn màu xám rối bời, quần áo cũng dính đầy bụi bặm cùng lông của hai con chó mèo.
Lục Tứ cũng không dám nhìn thẳng, nếu người ngồi trên salon trong phòng ngủ của hắn không phải Tống Dữ Tinh thì hắn thậm chí không cho đối phương bước qua cánh cửa.
"Em ngửi mùi mồ hôi trên người em đi, nhìn quần áo bẩn của em đi, cả đám lông chó lông mèo kia nữa, em còn nói với tôi là em không tắm?!"
Tống Dữ Tinh gật đầu đầy vẻ hợp tình hợp lý, "Không tắm."
Lục Tứ cảm thấy mình bây giờ như một bà mẹ già, con trai bướng bỉnh đi ra ngoài nô nghịch cả ngày, lúc về người ngợm bẩn thỉu mà còn không chịu đi tắm.
"Nếu Lục tổng chê thì tôi sang phòng bên cạnh ngủ." Tống Dữ Tinh đắc ý.
"Sao lại thế, anh vĩnh viễn không chê cục cưng nhà mình đâu, nhưng mà..." Giọng Lục Tứ thay đổi, nói như đang dỗ trẻ con, "Cục cưng không tắm thì cũng phải thay quần áo chứ."
Tống Dữ Tinh: "Thay rồi."
Thay đâu? Câu hỏi của Lục Tứ còn chưa ra khỏi miệng, hắn liền nhìn thấy nụ cười vui sướng trên mặt thanh niên, nghiến răng, "Đồ, lót."
Với tính cách ưa sạch sẽ của Lục Tứ, sao có thể dễ dàng để cho một người bẩn thỉu hôi rình lại còn dính đầy lông chó mèo ngủ chung giường với mình.
Hừ hừ, xem anh có thể kiên nhẫn đến khi nào, nhanh đuổi tôi ra ngoài đi, không cần khách khí đâu.
Nhưng ---
"Được, cũng không còn sớm nữa, cục cưng mau lên giường ngủ đi." Lục Tứ vén chăn lên, vỗ một cái vào chỗ bên canh, cười đầy ôn hòa với Tống Dữ Tinh, "Đừng ngẩn ra nữa, mau đi ngủ nào."
Hay, hay lắm!
Tống Dữ Tinh âm thầm cắn răng, nghe lời trèo lên giường, nằm bên cạnh Lục Tứ, còn liếc mắt lén quan sát vẻ mặt của hắn. Nhưng người đàn ông này không thèm nhíu mày một cái, lại rất tự nhiên xoay người qua, ôm eo cậu như thường ngày, còn hôn lên mặt cậu một cái.
"Hừm... Mùi của cục cưng nhà mình thơm ghê!"
Tống Dữ Tinh: "..."
Rất có thể là Lục Tứ đã bị cậu làm cho phát điên rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.