Lần tiếp theo nhìn thấy Trình Mặc, cũng là trên sân tập võ. Em trai cô ta phẫu thuật đã được bệnh viện quân khu hỗ trợ miễn giảm chi phí, mẹ cô ta cũng không nhắc lại chuyện bắt cô ta bỏ thi cao đẳng nữa.
Dường như cuộc sống lại có thể yên ả như trước.
Hai người đứng dưới ráng chiều nhạt màu, cô ta hưng phấn nói với anh rằng, mình lại có thể tham gia thi cao đẳng rồi.
“Tôi biết.” Anh cười hỏi, có phải cô ta định thi vào đại học Truyền thông quốc gia hay không. Cô ta lắc lắc đầu, nói sẽ cho anh một kinh hỉ.
Người ta nói rằng, nếu Thượng Đế đóng lại của bạn một cánh cửa, thì nhất định sẽ mở ra một cánh cửa sổ khác cho bạn. Nếu cánh cửa kia là ba cô ta, như vậy cánh cửa sổ được mở này không thể nghi ngờ chính là Trình Mặc. Anh chẳng những anh tuấn xuất sắc, mà còn nhiệt tình giúp đỡ cô ta giải quyết những rắc rối của gia đình.
Mười tám tuổi đẹp như hoa, có thể được coi như thời tiết tốt để tâm thiếu nữ nảy mầm. Bỗng chốc, cô ta đã hãm sâu vào câu chuyện cổ tích cô bé Lọ Lem và chàng Bạch Mã hoàng tử thời hiện đại. Ngày ấy khi nhận được thư, cô ta cực kỳ vui vẻ nói cho anh biết mình đã thi đỗ vào Học viện Ngoại giao, nhưng lại không hiểu được sự kinh ngạc trong mắt anh. Cô ta chỉ cho rằng đó là sự kinh ngạc bình thường, thực ra không phải, nhưng dù sao thì cũng không ảnh hưởng đến việc Trình Mặc đối xử tốt với cô ta.
Ngày nhập học năm thứ nhất, người khác đều được sinh viên năm thứ hai tiếp đón, còn cô ta lại được sinh viên năm cuối Trình Mặc tự mình đưa đi báo danh. Sau này, cô ta mới biết được người đứng bên cạnh mình có biết bao ưu tú, thủ khoa thi cao đẳng của tỉnh Quảng Đông, quán quân cuộc thi hùng biện quốc tế, chủ tịch hội sinh viên của trường, từ năm thứ hai đại học anh đã bắt đầu tham gia vào các cuộc tiếp đón lãnh đạo quốc gia viếng thăm trường học cũng như phụ trách đối thoại tọa đàm.
Lần đầu tiên cô ta mới thấy rõ sự chênh lệch giữa hai người. Cô ta chỉ là một sinh viên đại học năm nhất ngây ngô not nớt, mà anh lại là thiên chi kiêu tử có tiền đồ vô hạn. Cô ta muốn sánh vai với anh, cho nên, cô ta phải cố gắng gấp bội để bản thân càng thêm ưu tú, bằng không, cô ta sẽ không xứng với anh.
Năm cuối trước khi tốt nghiệp, anh gặp phải ba sự lựa chọn, một là nhận lời mời sang đào tạo chuyên sâu của một trường đại học nước ngoài, hai là tới làm nhân viên trong Bộ Ngoại giao, ba là tới làm phóng viên tiếng Anh của một kênh quốc tế đang chuẩn bị thành lập ở Đài truyền hình trung ương.
Cuối cùng, anh đã lựa chọn đi làm phóng viên.
Cô ta không hiểu sự lựa chọn này của anh, anh cười nói nếu lựa chọn một trong hai cái trước, thì chắc chắn anh sẽ không thể nào được ở trong nước nữa.
Là vì em nên anh mới lựa chọn ở lại có đúng không?
Lúc đó cô ta muốn hỏi mà không dám, bởi vì cô ta lo lắng cũng như sợ hãi kết quả sẽ không như bản thân mình mong muốn.
Em trai cô ta làm phẫu thuật rất nhiều lần, nhưng lần nào Trình Mặc cũng tới trông cùng cô ta. Mẹ cô ta mang máng biết được gia thế của Trình Mặc từ trong miệng y tá, dần dần, ngay cả thái độ đối xử với cô ta cũng khách khí lên không ít. Ngay sau đó cô ta phát hiện, những người đến thăm bệnh em trai mình ngày một nhiều hơn, thậm chí những người bạn trước kia chỉ cần thấy cô ta là đi đường vòng, thì nay cũng bắt đầu chủ động trò chuyện cười đùa với cô ta.
Nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ đổi, làm sao có thể khái quát được chỉ trong tám chữ này.
Cô ta biết, tất cả những thay đổi này đều là vì Trình Mặc, là bởi vì gia thế hiển hách của anh. Cho nên cô ta càng thêm không dám thổ lộ tiếng lòng của mình.
Năm thứ hai, cô ta tham gia một cuộc thi hùng biện quốc tế. Bởi vì lúc đó, Trình Mặc đang vội vàng chuẩn bị hồ sơ cho một chương trình quốc tế, cho nên cô ta không nói với anh, nhưng rốt cuộc anh vẫn nghe ngóng được tình hình của cô ta từ miệng giáo sư.
Đến tận lúc đó cô ta mới hiểu, thì ra cuộc sống của mình, luôn được anh để tâm chăm sóc.
Tuy rằng Trình Mặc vẫn luôn theo sát cô ta trong cuộc thi, nhưng chung quy cô ta cũng không phải là anh, đừng nói đạt được danh hiệu người hùng biện xuất sắc nhất, thậm chí cô ta còn không có tên trong danh sách đại diện cho quốc gia để đi thi. Chênh lệch lớn như vậy khiến cô ta bắt đầu cố gắng nỗ lực luyện học Tiếng Anh, thậm chí còn lén lút học thêm tiếng Pháp – ngoại ngữ thứ hai mà Trình Mặc đã tinh thông từ lâu.
Nếu tình yêu không biến bạn thành một người ưu tú hơn, vậy thì nhất định là bạn đã yêu lầm người rồi. Cứ như vậy, dưới sự giúp đỡ và cổ vũ của Trình Mặc, Phương Viên đã hoàn thành công cuộc phá kén lột xác của đời người. Từ một nữ sinh tự ti và hay mắc cỡ, cô ta đã chậm rãi trưởng thành thành một người phụ nữ cởi mở và tự tin. Cô ta bắt đầu tích cực tham gia các hoạt động trong trường, bắt đầu trải nghiệm cuộc tranh cử cán bộ của hội học sinh, bắt đầu tự mình tổ chức các hoạt động, bắt đầu làm một sinh viên đại diện cho nhà trường tiếp đón các vị khách quý...
Là một người có nhân phẩm và học vấn đều ưu tú, là một cán bộ của hội học sinh có biểu hiện xuất sắc về mọi mặt, tên của cô ta bắt đầu được mọi người đặt cạnh nhân vật truyền kỳ của vài năm trước – Trình Mặc.
Năm thứ tư khi đi thực tập, anh đã hỏi cô ta muốn tới nơi nào, cô ta chỉ nói một câu Bộ Ngoại Giao, anh liền hỗ trợ đưa sơ yếu lí lịch của cô ta cho chị họ đang công tác tại bộ của mình là Trình Đại. Bởi vì có chân trong, nên cô ta đã trở thành sinh viên đầu tiên được đi thực tập, hơn nữa lại còn được chị họ anh đích thân dẫn dắt. Khi người khác còn đang phải trải qua công việc đi photo đóng dấu, thì cô ta đã bắt đầu chuẩn bị bản thảo cho bài luận văn của mình rồi.
Sau khi tốt nghiệp, quả nhiên cô ta được giữ lại, hơn nữa còn được chọn cử đi công tác ở Đại sứ quán tại Pháp cùng với Trình Đại.
Khi chia tay ở sân bay, lần đầu tiên cô ta dám ôm lấy anh. Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc gần như vậy, nhưng không ngờ lại là lần cuối cùng.
Cô ta nói, học trưởng, anh hãy chờ em trở về. leequuydonn, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Anh nói, cố lên Phương Viên, hãy trở thành một nhân viên ngoại giao xuất sắc.
Câu trả lời của anh thật khách sáo, không hề có liên quan đến phong hoa tuyết nguyệt tình cảm nam nữ, nhưng mà lúc đó, cô ta lại không nghe ra.
“Thực ra, ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau đã là một sự hiểu lầm, phải không, học trưởng?” Phương Viên nhìn bó hoa bên cạnh, thu hồi suy nghĩ của bản thân. Cô ta đưa tay ra ôm lấy bó hoa ngửi ngửi, hoa thật thơm.
“Nếu em không nhầm, lúc đó anh muốn tìm một cô bé tên là Viễn Viễn sống trong bộ đội. Kết quả vận mệnh lại muốn đùa giỡn với anh, để cho anh gặp được một người tên là Viên Viên. Anh vẫn nghĩ em là cô ấy cho nên mới đối xử tốt với em như vậy. Sau ngày em ra nước ngoài, Viễn Viễn thật sự mới xuất hiện, sau đó anh phát hiện tất cả là hiểu lầm... Là như vậy có đúng không?” Nói xong lời cuối cùng, Phương Viễn bỗng hoảng sợ mà bật cười.
Trình Mặc không phủ nhận, “Kỳ thực, lần đó gặp em là lần thứ chín tôi đến bộ đội.” Giọng anh vẫn dịu dàng như cũ, “Tôi gần như đã muốn buông tay thì em xuất hiện. Nơi em ngồi khóc chính là nơi mà năm đó tôi quen biết cô ấy, cho nên khi lần đầu tiên gặp em, không hiểu sao tôi cứ có cảm giác quen thuộc. Cô ấy nói với tôi cô ấy tên là Viễn Viễn, cũng tự đắc nói tên mình có xuất xứ. Em nói em tên là Viên Viên, Phương Viên trong 'Không có quy củ, sao thành được vuông tròn'. Viên và Viễn đồng âm nhưng không đồng điệu. Nhưng mà năm đó cô ấy bị mất một cái răng cửa nên nói chuyện không rõ, mà trong bộ đội, tên của bé gái có âm này, lại chỉ có mình em. Tôi nhớ năm đó, đuôi lông mày của cô ấy có một cái chấm đen, tôi cứ nghĩ là nốt ruồi, thì ra chỉ là một cái vảy sẹo. Mà em, vừa khéo cũng có một cái nốt ruồi nhỏ ở chỗ đó. Tôi quen biết cô ấy ở sân tập võ, em lại nói từ nhỏ em đã hay chơi ở chỗ này. Một sự trùng hợp thì có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng vừa khéo lại trùng hợp nhiều như vậy, thì chỉ có thể chân tướng mà thôi. Lúc đó, tôi hỏi em có nhớ tôi không, em nói em không nhớ rõ. Kỳ thực không nhớ rõ cũng là điều bình thường, vì ai có thể nhớ rõ chuyện năm mình sáu tuổi chứ?”
Phương Viên không nói chuyện, trong lòng cảm thấy đắng chát, quả nhiên cô ta đã đoán đúng rồi.
“Vậy anh phát hiện ra em không phải cô ấy từ khi nào?” Cô ta ngẩng đầu, nhìn bóng dáng cao lớn đứng trước mình, đáy lòng bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo. Gần như vậy, nhưng cũng xa như vậy. Cái mà cô ta gọi là tình yêu, với anh mà nói, chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm. Cô ta cố gắng không để cho giọng nói của mình trở nên run rẩy, hỏi tiếp: “Là sau khi em ra nước ngoài, có đúng không?”
“Không phải, “ Trình Mặc lắc đầu, “Là khi em học năm thứ hai. Trên đường tới phòng tự học phụ đạo cho em kỹ năng hùng biện, tôi đã gặp mẹ em.”
Sắc mặt Phương Viên hơi hoảng hốt, cô ta cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu lại không có ký ức này.
“Chúng tôi tán gẫu vài chuyện, đột nhiên nhắc đến ba em. Vào năm thứ hai tôi gặp Tác Viễn, ông ấy mới được điều đến Bắc Kinh. Cho nên...” Cho nên dù trùng hợp nhiều thứ như vậy, nhưng cuối cùng cũng chỉ là trùng hợp. Bởi vì thời gian không khớp.
Phương Viên nhếch khóe miệng, bất giác cắn môi, “Nếu như đã phát hiện ra em không phải là cô ấy, vậy vì sao anh... Sau này anh vẫn còn tận tâm giúp em như vậy? Có phải anh...”
“Trong tình yêu và thẩm mĩ, trí nhớ luôn rất quan trọng, thậm chí là quan trọng nhất.” Nói cách khác, anh đối xử tốt với Phương Viên, chỉ là vì cô ta và Tác Viễn trong ký ức của anh có chỗ tương đồng. “Có lẽ là vì trùng hợp mang đến cảm giác thân thiết, có lẽ là bị sự nỗ lực và kiên trì của em làm cho cảm động, cũng có lẽ chỉ là vì ở giữa biển người mênh mông chúng ta gặp được nhau... Huống chi, Phương Viên, lúc đó chúng ta đã là bạn bè, không phải sao? Em gọi tôi một tiếng 'học trưởng', thì tôi giúp em trong khả năng cho phép cũng đâu có gì sai. Hơn nữa em cũng rất ưu tú, chỉ cần có cơ hội, có nền tảng là em có thể phát triển rất tốt, có thể trở thành một nhân viên ngoại giao xuất sắc.”
Đúng vậy, nếu không có sự giúp đỡ của Trình Mặc thì cô ta cũng không có ngày hôm nay. Cho tới bây giờ, anh đều không có nói rõ hoặc là ám chỉ điều gì, tất cả chỉ là do cô ta suy nghĩ nhiều mà thôi.
“Vậy anh tìm được cô ấy từ khi nào?” Rõ ràng, cảm xúc của Phương Viên đã bình ổn không ít.
“Năm thứ hai sau khi em tốt nghiệp.”
Bởi vì từ trước đến giờ người anh cần tìm không phải là cô ta, cho nên anh đã không đáp lại câu “Chờ em trở lại” kia.
Nếu không có Lục Tác Viễn... Phương Viên nhắm mắt lại, vậy thì thực ra Trình Mặc cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trong thế giới của cô ta, cô ta cũng sẽ không có được thành tựu như ngày hôm nay. Tính ra thì cô ta đã được hưởng sái từ Lục Tác Viễn rồi.
Phương Viên hít sâu một hơi, cảm thấy ngực mình vẫn âm ỉ đau. Cô ta dùng cả tuổi thanh xuân để cố gắng yêu một người, nhưng người đó lại dùng cả tuổi thanh xuân của mình để tìm kiếm tình yêu thực sự của anh ấy. Mà tên của người anh yêu, là ba chữ Lục Tác Viễn, chứ không phải là hai chữ Phương Viên.
Chưa bao giờ cô ta cảm thấy hâm mộ Lục Tác Viễn như lúc này... Cô ta cho rằng mình đã đến trước Lục Tác Viễn mấy năm, nhưng lại không ngờ rằng, chính mình mới là người đến sau cô ấy mười mấy năm.
Lúc chuông di động vang lên, bên ngoài trời đã tối sầm, anh đi lúc nào, cô ta cũng không biết.
Trình Mặc còn chưa vào cửa, đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ từ trong phòng vọng ra.
Ông nội Trình cầm bức vẽ cười đến nghiêng ngả, “Cháu nói đây là bản Tư lệnh sao? Vẽ ông đây sao?” Ông cụ chỉ vào chính mình rồi hỏi người bên cạnh, thấy anh bước vào, “Khụ” một tiếng, hình như cảm thấy hơi xấu hổ.
“Mọi chuyện ở bệnh viện đã ổn thỏa chưa?” Ông cụ ngẩng đầu nhìn anh, hỏi.
“Ổn cả rồi ạ.” Trình Mặc cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, “Chắc là khách sạn sắp đưa cơm tối lên đấy ạ, ông nội cứ yên tâm, cháu... Cháu nghe điện thoại một lát ạ.”
Sau vài giây, vẻ mặt của Trình Mặc bỗng trở nên nặng nề.
“Chị chắc chứ?” Anh hỏi lại, sau đó “Vâng” một hai tiếng rồi cúp điện thoại. 𝒯hử 𝑡hách 𝑡ì𝓂 𝑡гang gốc, géc gô -- 𝒯𝐑uM𝒯𝐑U𝐘𝖾𝑁.𝑉n --
“Sao vậy?” Ông cụ buông bức vẽ trong tay xuống, nhíu mày hỏi. Dieenndkdan/leeequhydonnn,
“Chị cháu nói, Phương Viên để lại mẩu tin nhắn, đặt vé máy bay trở về Bắc Kinh ngay trong đêm, hình như trong nhà đã xảy ra chuyện.”