Cách đó không xa đám trẻ con chơi đùa bắt đầu bị người nhà lục tục gọi về nhà ăn cơm tối. Lục Tác Viễn từ xa nhìn bóng dáng rời đi của bọn họ, một phỏng đoán to gan cứ như vậy xông ra.
“Cô bé kia. . . . . . Sau này anh đã tìm được chưa?” Nếu như từ trung học cơ sở đã bắt đầu không ngừng tìm kiếm, nếu vì tìm cô ấy còn cố ý thi về Bắc Kinh học đại học, thậm chí vì tìm cô ấy bỏ qua cơ hội ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu cùng làm quan ngoại giao, như vậy, anh tìm kiếm nhất định sẽ không vì vậy dừng lại?
Gió đêm mát mẻ phất qua mặt cô, cũng mang đến câu trả lời của Trình Mặc.
Anh và cô đều nhìn bọn nhỏ trở về nhàc ách đó không xa, nói, “Lúc đó anh vẫn cho rằng người ôm cô bé đi là ba của cô bé, thực ra không phải vậy, đó là nhân viên bảo vệ nhà cô bé.” leequuydonnlze.qu;ydo/nn.
Nhịp tim Lục Tác Viễn cứ như vậy lỡ một nhịp đập.
Yuan yuan, có thể là Viên Viên, cũng có thể là Viễn Viễn.
“Không có quy củ, sao thành được vuông tròn” xuất từ cổ điển không sai, nhưng”Quản bao nước thẳm non xa, để ta tìm kiếm cho ra bạn lòng” cũng không phải sao.
Đáp án hình như miêu tả sinh động rồi.
“Anh lại nhìn thấy em là ở trên buổi gặp mặt của ông nội anh và ông ngoại em chờ một đám bạn già.” Không có bất kỳ ngăn cả nào, anh cứ như vậy trực tiếp nói ra đáp án.”Lúc ông ngoại em truyền tay nhau hình ảnh của Mẫn Mẫn và em chụp khi còn bé, vui vẻ nói đôi cháu gái của mình đẹp như hoa. Sau đó một đại tá không quân đã thuyên chuyển đi thật nhiều năm nhận ra các em, cười nói chuyện năm đó các em chơi cát.” Dừng một chút, anh xoay người ôm lấy cô, chậm rãi nói, “Chuyện chính là khéo ở chỗ này, mười mấy năm trước khi bọn họ gặp mặt anh biết em, mười mấy năm sau bọn họ lại gặp mặt, anh tìm được em.”
“Cám ơn em Tác Viễn, cám ơn em có thể nữa lần xuất hiện ở trong sinh mệnh của anh.” Anh thâm tình hôn một cái lên trán của cô, “Lúc mới bắt đầu, anh biết ngay, anh nhất định sẽ tìm được em, bốn mùa rất đẹp, nếu như có em ở đây.”
Có một ngày, nếu như người bạn yêu sâu đậm chợt đứng ở trước mặt của bạn nói cho bạn biết, hai người quen biết với từ nhỏ, mà anh vì năm đó gặp mặt một lần kiên trì bền bỉ tìm bạn vài chục năm, bạn có cảm tưởng gì?
Lục Tác Viễn không biết nên làm sao hình dung loại cảm giác này. Mười năm trời hạn gặp mưa, ngàn dặm tha hương gặp bạn cũ, giờ khắc này, cho dù là chuyện cực vui như vậy hình như cũng không thể lấy ra so sánh được.
“Vậy thì khi nào anh đến tìm em?” Lẳng lặng ôm nhau một lát, cô nghĩ cảnh tượng hai người mới gặp gỡ, anh đang trên sân khấu, cô ở dưới sân khấu, sẽ là thời điểm nào?
Đẩy anh ra, cô truy vấn ngọn nguồn.
Trình Mặc giống như lại một lần nữa nhìn thấu tâm tư của cô, “Lần đầu tiên anh gặp em, không phải ở lễ đường nhỏ, mà là trong phòng vẽ trang ở trường học các em.” Giọng nói mượt mà đậm đà chậm rãi vang lên, nói xong cũng là chuyện xưa của một người khác.
“Ngày ấy, chính anhở ngoài cửa sổ nhìn em vẽ thật lâu, mà em lại hồn nhiên không biết. Anh càng không ngừng hỏi mình, cô bé nói phải làm biên tập viên năm đó sao thành hoạ sĩ rồi? Sau đó anh nghĩ, có lẽ sự tồn tại của anh, chính là giấc mộng không bao lâu của em. Khi đó, anh không biết nên dùng phương thức thế nào tiến vào cuộc sống của em, vừa vặn trường học các em tới một hoạ sĩ người Nga. . . . . .” Thì ra là, kinh diễm ra sân như vậy, cũng chỉ là vì đưa tới chú ý của cô, cô cảm thấy trái tim nhỏ của mình lại rung một cái.”Cái đó cơ hội đặt câu hỏi cũng là đưa cho em, chẳng qua là lúc đó nhân viên làm việc nhầm lẫn. . . . . .”
“Cho nên, đó là lần thứ hai anh nhìn thấy em, cũng là lần đầu tiên em nhìn thấy anh?” Lục Tác Viễn cố gắng bình phục tâm trạng phập phùng bất định. Die nd da nl e q uu ydo n, dieendaanleequuydonn
Trình Mặc lắc đầu, trong con ngươi từ từ dâng lên nụ cười thản nhiên, giống như nghĩ tới chuyện gì buồn cười.”Lần đầu tiên em nhìn thấy anh, phải là ở trên xe thể thao của Dụ Hoài Húc, vào thứ sau mưa rơi, anh đi trường học các em thương lượng chuyện tọa đàm, xe của các em ở trước mặt anh gào thét mà qua, bắn tung tóe làm anh một thân nước. Sau đó thời điểm xoay xe, lại bắn tung tóe anh một thân nước nữa.”
“Thì ra người kia là anh?” Những tình tiết rất nhỏ kia cách thời gian lập tức đập vào mặt, Lục Tác Viễn giống như thấy được lúc ấy mình quẫn bách, sau đó cũng cười.
Nếu như nói buổi tọa đàm ở trường học là anh cố ý đặt ra mới gặp gỡ, như vậy sau đó. . . . . . Cô bắt đầu thao thao bất tuyệt hỏi tới, anh cứ như vậy mà cười nói từng chuyện xưa một cho cô biết.
Tất cả cô cho rằng vô tình gặp được, trùng hợp, thật ra thì đều là anh cố ý tạo nên; ngay cả ăn cơm, anh cũng căn cứ làm mục đích đi nếm “Bốn món ăn tự điển*”; vì để ở trên xe công cộng vô tình gặp được cô, chính xe hơi của anh dừng ở ven đường còn bị cảnh sát giao thông kéo đi. Anh nói, anh hùng cứu mỹ, quả nhiên không phải dễ dàng như vậy. . . . . .
(*tự điển món ăn (hệ thống những phong cách đặc thù về lý luận, phương thức, phong vị về những kiểu chế biến thức ăn của các địa phương khác nhau)
Anh nói, Tác Viễn, lần thứ hai nhìn thấy em và Dụ Hoài Húc ở chung với nhau anh liền đang suy nghĩ, nếu như em không có bạn trai, như vậy anh liềntheo đuổi em. Biết không, thích em, thậm chí yêu em, gần như chính là một loại bản năng, thuận theo tự nhiên như vậy, nước chảy thành sông như vậy.
“Hôm nay mười tám năm trước, chúng ta ở chỗ này biết hau, hôm nay mười tám năm sau, chúng ta về tới đây. Gả cho anh được không?” Vừa dứt lời, Trình Mặc cầm trong tay một chiếc nhẫn đá quý màu hồng quỳ một chân trước mặt cô.
Đèn trên giáo trường lập tức sáng.
“Đồng ý với anh có được hay không?”
Trên thế giới, hạnh phúc nhất chuyện khi bạn thầm mến đối phương, đối phương cũng thầm mền bạn; như vậy so với cái này không thể nghi ngờ là chuyện hạnh phúc nhất, thời điểm khi bạn yêu anh ấy, bạn phát hiện, anh ấy đã sớm cẩn thận yêu bạn.
Trong màn ảnh DV Lục Tác Viễn chậm rãi che miệng mình tay từ từ đưa tới trước mặt Trình Mặc, sau đó kiên định nói một chữ “Được” có lực.
“Tất cả xảy ra ngày hôm nay đối với em ấy mà nói nhất định quá kinh người rồi.” Dụ Hoài Húc vỗ vỗ bả vai Tô Mẫn Mẫn, “Hiện tại em có thể chạy đi hỏi anh rể em một chút, chiếc nhẫn đá quý kia có phải là Đại Vương kim cương đưa không?”
“Cái gì! Đó là đá Morgan tôi cất giữ nhiều năm có được hay không!” Giang Tử Tề vì mình tranh công, “Nếu không phỉa vì đánh cuộc thua, chính tôi chuẩn bị để lại cho vợ tôi đấy.”
Tô Mẫn Mẫn bĩu môi, “Đá Morgan là cái gì? Chưa từng nghe qua. Cái đó tảng đá màu hồng kia rất đáng tiền sao?” Quay đầu, cô hỏi Đào Nhiễm.
Đào Nhiễm cười, “Dĩ nhiên đáng tiền, bởi vì đó là tôi thiết kế!”
Bộ này dùng đá Morgan thiết kế chế tạo đồ trang sức gọi là “dust of time (bụi của thời gian)”, ngụ ý —— cuộc sống của cặp đôi vô số bốn mùa. Tiểu thuyết Edit + Sáng tácdieendaanleequuydonn
Tạo hình chiếc nhẫn giản đơn mà thời thượng, vòng giới chính là dùng bạch kim bóng loáng thuần trắng, hình dáng bộ phận thiết kế khảm trên đá quý tương tự ký hiệu ∞ trong số học, lấy ý “Yêu không ngừng nghỉ“. Đá Morgan trong suốt óng ánh tản ra màu hồng dịu dàngtrong suốt, cứ như vậy bị làm đơn giản, yên lặng uyển chuyển hàm xúc. Dây chuyền được bộ phận thiết kế lấy linh cảm tao ngã từ băng gấm, đá Morgan to lớn vây quanh ở trên dây chuyền, giống như màu xanh dương băng gấm trên họp quà đểtrang sức, uyển chuyển phi phàm.
Khi Trình Mặc đeo dây chuyền động bộ làm từ đá Morgan cho Lục Tác Viễn, cô cười từ trong túi của mình móc ra một hộp sắt đưa tới trước mặt anh.
“Trả lễ lại.” Cô nói.
“Anh cho rằng sẽ là vì anh vẽ bức chân dung.” Anh vẫn như cũ nhớ mãi không quên.
Lục Tác Viễn mím môi, ngượng ngùng cười, “Cái đó. . . . . . Vốn chính là anh, chẳng qua là nội dung chính của triển lãm tranh, tạm thời không thể cho anh.” Cuộc đời cô lần đầu tiên triển lãm tranh, có thể dùng để làm nội dung vẽ chủ yếu, chỉ có cô yêu.
“Hạt giống?” Trình Mặc mở ra, hơi có vẻ kinh ngạc.
Lục Tác Viễn gật đầu, “Hạt giống hoa Guesam, làem từ Tây Tạng mang về. Vẫn muốn đưa cho anh, cuối cùng lại quên.”
“Hạt giống hoa Guesam?” Nụ cười trong mắt Trình Mặc giống như dòng suối trong núi róc rách mà đến, “Viễn Viên, em ý nghĩa của hoa Guesam là có gì không?”
“Hạnh phúc an khang!”
“Còn một nữa?”
“Cái gì?”
“Yêu lấy người trước mắt!” Nói xong, anh hôn lên môi cô.
I was in love a millon times. First was when I met you. And the rest was every time I looked at you. . . . . . Tôi đã yêu một triệu lần, lần đầu tiên, là trong khoảng khắc mới gặp em, 99 vạn 9 ngàn 9 trăm 99 lần, là mỗi lần khi gặp lại em. . . . . .
Trên khán đài tiếng thét chói tai từng đợt to hơn đợt trước.
Cách đó không xa dưới đèn đường, Phương Viên đứng lẳng lặng.
Viên Phương vỗ vỗ bả vai của cô ấy, “Nhớ lại xem như là tốt đẹp là được rồi, chỉ cần cậu có thể để cho nó đi qua cũng sẽ là quá khứ.”
“Tôi hiểu biết rõ. Từ ngày đó ăn cơm ăn được một nửa anh lầm tưởng thương mại quốc tế cháy, giống như điên phóng tới tìm cô ấy thì tôi đã hoàn toàn biết, anh ấy không chỉ yêu cô ấy, mà là tất cả tính mạng của anh ấy, thậm chí còn quan trọng hơn cả tính mạng của anha áy, mà tôi nhớ lại cũng chỉ là khách qua đường.” Cô ấy cười khổ, “Yên tâm, tôi cũng có tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình, tôi sẽ học để xuống, cám ơn cậu, Viên Phương.”
—— Hoàn chính văn ——