Thư Tình Của Anh

Chương 1



1.

“Làm bạn trai của em đi.” Tôi đi thẳng vào vấn đề.

“Tại sao lại là anh?” Thẩm Tinh Nguyên rủ mi, nét mặt lười biếng.

Ráng trời lúc chạng vạng hắt lên gương mặt kia, sóng sánh phong lưu, mang vẻ sắc đẹp tai hoạ muôn dân.

Tôi sờ cằm, đánh giá anh từ trên xuống dưới, “Rất đơn giản, vì anh khó theo đuổi.”

“Khó theo đuổi mà em còn dám làm?” Anh phát ra một tiếng cười hừ từ xoang mũi, ngông cuồng vô cùng.

Tôi chẳng hề để bụng sự xấu tính của anh ấy, “Không làm không được mà, ai bảo anh tiếng tăm vang dội.”

Vang dội đến mức đủ để dẹp yên toàn bộ chướng ngại trên con đường sự nghiệp của tôi, đánh tan cục diện bế tắc do Tường thổ lộ đem lại.

Tôi cam đoan chắc chắn rằng chỉ cần anh ấy đồng ý làm bạn trai của tôi, sự nghiệp của tôi không chỉ không bị ảnh hưởng mà ngược lại còn sẽ càng tăng thêm từng bậc.

“Thật ngại quá, anh có bạn gái rồi.” Anh ấy hất cằm, vừa kiêu căng vừa tàn nhẫn.

“Lại nữa!” Anh vừa dứt lời tôi đã không nhịn được mà vạch trần, “Tục ngữ có câu, mặc kệ là ngựa chết hay là lừa chết cũng mang ra nhìn xem, có giỏi thì anh dẫn ra đi!”

Nghe nói năm nhất đại học anh ấy đã tuyên bố có bạn gái, ba năm qua chưa từng thay lời. Nhưng chưa ai từng thấy anh qua lại thân mật với bất kỳ nữ sinh nào.

Dần dà tất cả mọi người chỉ coi như trò đùa nghe chút thôi.

Anh dùng lỗ mũi nhìn tôi khinh thường, “Dừng lại, dựa vào cái gì anh dẫn tới cho em gặp chứ!”

“Người anh em, em thực sự cầu thị, không có cũng không sao.” Tôi thân thiện vỗ vỗ vai của anh, “Đây không phải đang đưa tới cho anh sao?”

Hotboy học đường Thẩm Tinh Nguyên kiêu ngạo khó thuần, cư xử với người khác không hợp lẽ thường, một cái tên nổi danh khó hầu hạ trong bảng danh sách nhân vật gây mưa gió của đại học phía Nam.

Từ khi tôi bắt đầu nghiệp vụ viết hộ cùng thay mặt đưa thư tình đến nay thì số lần đưa thư tình cho anh ấy ít nhất cũng phải một trăm, mà anh thì đều ném tất cả vào thùng rác, toàn bộ không có ngoại lệ.

Nhưng khuôn mặt đó của anh quả thực quá mức phô trương, mê hồn chị em kẻ trước ngã xuống người sau đứng lên, hoàn toàn để cho anh ấy ngồi vững chắc trên vị trí kim chủ.

Quên nói, tình bạn giữa tôi và Thẩm Tinh Nguyên đều nhờ vào một trăm bức thư tình kia mà thành.

“Tống Nhiễm, em biết danh hiệu “Bạn gái của Thẩm Tinh Nguyên” này quý giá đến mức nào không? Em dựa vào đâu mà cho rằng anh sẽ đồng ý làm bạn trai em?” Anh ấy xoay người nhích lại gần tôi, kéo dài âm cuối.

“Sửa lại một chút, là trên danh nghĩa!” Tôi liếc mắt, “Anh giúp em chuyện này, em sẽ tìm người học thay lâu dài cho anh, thế nào?”

“Anh đây phẩm chất cùng học vấn đều ưu tú, không trốn tiết không nợ môn.” Anh duỗi một ngón tay gồ xương ra vô tình lắc lắc trước mặt tôi, “Cho dù anh muốn trốn tiết cũng không thiếu người học thay đâu.”

“Vậy…” Tôi suy nghĩ một lát, nhịn đau mở miệng, “Thu nhập sau này của em chia cho anh hai phần, thế nào?”

“Anh cũng không thiếu tiền.” Anh ấy từ chối lần nữa.

Tôi: “...”

Coi như đẹp trai, có nhiều tiền, không quen bạn gái — trong đầu tôi như lóe lên tia lửa, đột nhiên nghĩ thông suốt điểm mấu chốt.

“Thẩm Tinh Nguyên, lẽ nào anh thích con trai sao?” Bởi vì quá mức kinh ngạc nên tôi không khống chế được âm lượng.

Vừa dứt lời, hai bóng người đằng sau tôi tức tốc xẹt qua, cuốn theo từng cơn gió độc.

Trong sân tòa Dật Phu còn loáng thoáng nghe thấy tiếng vọng “thích con trai”.

Nếu không có gì bất ngờ thì tối nay tin tức “Thẩm Tinh Nguyên là gay” sẽ bay đến mỗi một góc trong trường học.

Tôi, người phát hiện ra cơ hội buôn bán mới, quay người muốn chạy ngay —

“Chạy đi đâu!” Thẩm Tinh Nguyên dùng một tay kéo tôi vào phòng vệ sinh nam, tiếp đó đạp một cước vào cửa.