Thư Tình Của Anh

Chương 6:




10.
Thẩm Tinh Nguyên không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, không đến trường học.
Đơn thư tình của anh ấy không gửi đi được, khách hàng một ngày hỏi ba lần, lượng thay đổi dẫn đến chất thay đổi, tôi buồn bực đến trọc đầu.
Cùng đường bí lối, tôi đăng một vấn đề lên Zhihu: nếu bạn trai của bạn đột nhiên không để ý đến bạn, làm sao phân biệt được anh ấy đang giận hay là không thích bạn.
Có một câu trả lời nặc danh, nói ba chữ: khổ nhục kế.
Tôi trầm tư suy nghĩ ba ngày, sau ba ngày, khi đạp xe đạp qua cầu tôi cố tình cọ cánh tay trái lên lan can cầu đá, trầy một miếng da không lớn không nhỏ.
Vết trầy mới mẻ, máu đỏ tươi vắt trên cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của tôi trông hết sức chói mắt.
Tôi đạp xe đến phòng y tế của trường, đứng ngoài cửa ra vào chụp một tấm hình giống như không có chuyện gì, đính kèm đoạn chữ, "Làm sao tính được số trời, người có khi hoạ khi phúc", đăng lên trang cá nhân kèm định vị, chỉ để mình Thẩm Tinh Nguyên thấy.
Đăng lên trang cá nhân xong, tôi bước vào phòng y tế của trường khám bệnh mua thuốc.
Khi vừa mới ngồi xuống phòng nghỉ và chuẩn bị khử trùng vết thương, Thẩm Tinh Nguyên mồ hôi đầm đìa lẫn phong trần mệt mỏi xuất hiện trước mặt tôi.
Chiêu trang cá nhân này lực sát thương quá lớn, tôi nhìn anh ấy đột nhiên không nói nên lời.
Anh ấy không nói lời nào mà ngồi xuống trước mặt tôi, lấy cái túi trong tay tôi, mở bao cồn cùng tăm bông khử trùng cánh tay trái cho tôi.
Có lẽ do hiếm khi làm loại chuyện này, anh ấy không khống chế được lực tay, tôi bị tăm bông đâm đến"A" một tiếng.
"Làm em đau à?" Anh ấy vội vã luống cuống ngừng động tác lại, ngước mắt nhìn tôi, trong mắt toàn là ân cần.
Không thể không nói, Thẩm Tinh Nguyên thực sự trông quá đẹp, nhìn thẳng anh ấy từ khoảng cách gần như thế vẫn không tránh nổi bị anh ấy mê hoặc.
"Ừm, anh nhẹ tay..." Tôi ma xui quỷ khiến mà bắt đầu than đau.
Anh ấy tiến đến bên cạnh cánh tay của tôi, thổi mấy hơi vào miệng vết thương của tôi, vừa vụng về lại vừa đáng yêu.
Mặc dù tôi chưa từng hẹn hò nhưng xem không ít tiểu thuyết tình yêu. Biểu hiện của anh ấy được gọi là người bạn trai tiêu chuẩn.
Hai chữ "bạn trai" này khiến tôi ngẩn người không đúng lúc.
Giả chung quy vẫn là giả, giấc mơ đẹp này giống như bong bóng lơ lửng trong không khí, chạm vào một cái sẽ vỡ ngay.
Còn đau không?" Anh ấy thấp giọng hỏi.
Tôi lắc đầu, giả vờ không biết hỏi anh ấy: "Sao anh lại tới đây?"
"Nhìn thấy em bị thương, lo lắng cho em nên đến..." Anh ấy cẩn thận rắc thuốc bột cầm máu lên miệng vết thương.
Thuốc bột tiếp xúc với máu thịt bắt đầu sinh ra tác dụng, miệng vết thương đau rát hết cả.
"Dạo này không gặp được anh, anh bận chuyện gì thế?" Tôi chủ động tìm chuyện nói dời đi sự chúý, nhờ vào đó xem nhẹ cơn đau nhức trên cánh tay.
"Không bận chuyện gì, chỉ là không muốn đến trường..." Tâm trạng của anh ấy không được tốt, "Đây là va phải cái gì? Sao lại bất cẩn như vậy!"
"Vết thương nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại." Tôi lắc lắc cánh tay trước mặt anh ấy, "Anh nhìn xem, không gãy xương không giãn cơ, qua mấy ngày là khoẻ ngay."
Đột nhiên sắc mặt anh ấy nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, thần sắc nghiêm túc, "Tống Nhiễm, em là con gái, có thể đừng sống cẩu thả như vậy được không. Em có biết vết thương vào mùa hè rất dễ nhiễm trùng hay không, để lại sẹo sẽ không đẹp!"
"Thẩm Tinh Nguyên, anh đang ghét bỏ em sao?" Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, "Đến em còn không quan tâm, dựa vào cái gì anh lại nổi giận với em?"
Động tác quấn băng của anh ấy khựng lại, sau đó nổi trận lôi đình, "Giận em thì sao? Chỉ với lý do anh là bạn trai củaem, thông báo do em tự mình đăng trên Tường thổ lộ bây giờ vẫn còn kìa!"
"À." Tôi cười như không có chuyện gì, "Ban đầu không phải đã nói rõ rồi sao, chỉ là trên danh nghĩa thôi."
"Thật có lỗi quá, là anh tự mình đa tình." Anh ấy buộc băng gạc lại, đứng dậy đi ra phía ngoài.
"Thẩm Tinh Nguyên —" Tôi gọi anh ấy lại, "Nếu không bận thì đi cùng em một chút đi."
11.
Anh ấy không nói lời nào nhưng lại dừng bước.
Im lặng nghĩa là đồng ý, tôi và anh ấy sóng vai đi lên sân thượng học viện âm nhạc.
Hôm nay là ngày trời âm u, gió nhẹ thổi tan vài phần ẩm ướt trong không khí, liễu rủ nhẹ nhàng đung đưa bên hồ nhân tạo, cạnh đó có mấy đôi tình nhân đang vui cười đùa giỡn.
Cuộc sống đại học của người khác đều thoải mái yên bình như vậy, chỉ có tôi cả ngày mệt mỏi.
"Thẩm Tinh Nguyên, đừng trốn học nữa, đàn anh năm ba đại học phải làm tấm gương tốt." Tôi nằm sấp lên lan can, nghe nhạc phát ra từ phòng nào đó trong học viện âm nhạc.
Anh ấy "Ừ" một tiếng dửng dưng.
"Nghe nói quan hệ giữa anh và bạn cùng lớp không tốt, hai năm nữa mỗi người đều có tương lai riêng, nên trân trọng phần duyên phận này." Tôi nói lời sâu xa.
Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi, "Em kêu anh ra đây là để nói những loại chuyện này?"
"Dĩ nhiên không phải." Tôi bỏ balô xuống, lấy thư tình bên trong ra đưa cho anh ấy. "Đây, thư tình của anh."
Tầm mắt anh ấy chuyển từ thư tình trên tay tôi sang khuôn mặt tôi, đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo, "Tống Nhiễm, số tiền này của anh em không thể không kiếm có phải không?"
"Đúng." Tôi một lần nữa đưa thư tình đến trước mặt anh ấy, "Đã làm công việc này, dù sao cũng phải là đến nơi đến chốn."
Anh ấy giật lấy thư tình ném vào không trung, lạnh mặt xoay người rời đi —
Giấy viết thư bay lả tả như một trận tuyết lớn, tôi tiến lên một bước, lần đầu tiên buông thả bản thân mà ôm lấy anh ấy từ sau lưng.
Cơ thể anh ấy cứng đờ mặc cho tôi ôm, hoàn toàn mất đi vẻ thong dong lúc trước.
"Cứ nổi giận là lại chạy trốn, đây là cách xử lý của anh à?" Tôi dựa vào tấm lưng gầy gò thẳng tắp của anh ấy, hai mắt nhắm nghiền, "Lớn đến thế rồi còn tưởng là trẻ con ba tuổi hay sao chứ?"
“Ai cần em lo..." Anh ấy đáp trả lại.
"Thẩm Tinh Nguyên, em bị thương có anh chạy tới đầu tiên, em vô cùng vui vẻ, cảm ơn anh." Đơn độc nơi xứ người, được một anh chàng ưu tú quan tâm, tôi không thể tâm như nước lặng.
Anh ấy hầm hừ, "Nói những lời này từ sớm không được sao? Anh không cần phải giận đến xù cả lông."
Chúng tôi dựa sát vào nhau như vậy, chỉ trong chốc lát trên người đã đổ mồ hôi, anh ấy lại để cho tôi ôm mà chưa từng phàn nàn.
"Anh nói câu đó rất đúng." Xương sau lưng anh ấy cộm đến đau mặt của tôi, tôi đổi một tư thế dễ chịu, "Em kiếm tiền quả thực có chút không màng tất cả, nhưng em —"
"Đó là anh nói không lựa lời, thật xin lỗi, em đừng để trong lòng." Anh ấy xoay lại đối mặt với tôi, vội vàng nói lời xin lỗi.
Tôi đưa tay che miệng anh ấy lại, cười miễn cưỡng, "Không có gì phải xin lỗi, em và anh vốn không sống cùng một thế giới, căn bản là không phù hợp."
Huống hồ ở bên một người trong lòng có người khác, tôi cũng không chấp nhận được.
"Không phù hợp." Anh ấy thở hổn hển nắm lấy bờ vai của tôi, "Tống Nhiễm em nói cho anh biết, chúng ta hít thở trong cùng bầu không khí, chân giẫm lên cùng một mảnh đất, chung quốc gia chung quốc tịch, tại sao lại không phải cùng một thế giới?"
Tôi nghiến răng, "Anh biết ý em không phải như thế."
"Em trả lời anh một cách thành thật, em có thích anh không?" Anh ấy đột nhiên hỏi.
"Thích chứ." Tôi không dám đối mặt với anh ấy, giả vờ thoải mái pha trò, "Anh chàng đẹp trai ai mà không thích?"
“Anh không nói kiểu thích này!" Anh ấy tức giận đến dậm chân, đột nhiên ôm mặt của tôi, hôn xuống một cách mãnh liệt.
Anh ấy công thành chiếm đất trong thế giới của tôi, thẳng tiến không lùi, môi tôi đau nhức cố sức giãy giụa nhưng làm thế nào cũng không thoát được sự kiềm chế của anh ấy.
"Anh nói chính là kiểu thích muốn ở bên anh, muốn chạm vào anh, có được anh và độc chiếm anh." Anh ấy thoáng buông tôi ra, ánh mắt nhuốm vẻ khác lạ, "Tống Nhiễm, kiểu thích của anh với em chính là như thế."
Tôi kinh ngạc đến mức lùi ra sau, lại bị anh ấy kéo vào lồng ngực một lần nữa.
"Thẩm Tinh Nguyên, anh điên rồi à..." Tôi do dự liên tục, chần chờ lên tiếng, "Em chỉ cùng tên với nữ sinh mà anh thích, nhưng dù sao cũng không phải cô ấy, anh có biết anh đang làm cái gì không?"
"Ý em là gì?" Anh ấy cau mày.
"Nghe nói em cùng tên với bạn gái cũ củaanh, cũng là Tống Nhiễm, anh còn quý trọng một bức thư tình của cô ấy..." Tôi thoát khỏi sự trói buộc của anh ấy, giọng nói có hơi khô khốc, "Anh dùng em tạm thay thế cô ấy, với em hay là với cô ấy đều không công bằng."
Anh ấy hơi ngơ ngẩn một lát, sau đó chậm rãi bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.