Sắc trời dần về tối Thu Tư mới tỉnh lại từ cơn mê man. Khi vừa mở mắt ra, cậu có phần không rõ rốt cuộc mình đang ở nơi nào cho đến khi bất cẩn động đến vết mổ thì tất cả trí nhớ lúc trước mới trở về trong đầu Thu Tư.
Nhìn thấy Thu Tư đã tỉnh lại, Âu Dương Hằng Ngữ chưa rời đi một lúc nào liền đứng dậy từ sofa đối diện đi đến bên giường bệnh. Anh giúp Thu Tư kiểm tra nhiệt độ trên trán, cảm thấy nhiệt độ dưới bàn tay cũng không nóng rực như bị sốt mới mỉm cười hỏi. “Như thế nào rồi? Vết mổ còn đau lắm không?”
Thu Tư lắc đầu, tuy sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng đã có chuyển biến tốt hơn lúc trước rất nhiều. “Cảm ơn…anh.” Giọng nói khô khan, âm sắc phát ra hơi khàn khàn nhưng chan chứa sự biết ơn thật lòng không gì sánh được.
“Tôi đã coi cậu như bạn nên sau này đừng khách sáo vậy nữa.” Đưa một thìa nước lọc nhẹ nhàng đến bên môi Thu Tư. “Tôi đã nói chuyện với Vương Lạc rồi. Cậu ta bảo vết mổ của cậu không dài, nghỉ ngơi một thời gian là có thể xuống giường đi lại. Tôi nghĩ trước khi Tang Mặc Ngôn về nước thì chắc là che giấu được.”
“Ừ…” Câu trả lời vô lực, Thu Tư đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi thì lại lập tức mở to đôi mắt sáng ngời như trước nhìn về phía Âu Dương Hằng Ngữ. “Âu Dương…Anh có thể giúp tôi một chuyện được không?”
“Chuyện gì? Cậu nói đi!”
“Tối nay tôi phải trở về…không thì Thiệu Vân sẽ…sẽ nói cho Mặc Ngôn.” Cậu thực sự không còn một chút sức lực nào cả nên lời nói có phần đứt quãng.
Âu Dương Hằng Ngữ nhướn mày. “Không được. Cậu vừa mới mổ xong, chưa có nghỉ ngơi gì đã tính toán trở về. Cậu còn muốn sống nữa không hả?”
“Xin anh…hiện giờ không thể để cho…để cho Mặc Ngôn biết được.” Anh ấy sẽ lo lắng mất.
Giọng điệu cầu xin làm Âu Dương Hằng Ngữ không thể không gật đầu. “Được rồi! Tôi giúp cậu.” Đối mặt với sự cố chấp của Thu Tư, Âu Dương Hằng Ngữ chỉ có thể thở dài, nhưng mà…”với tình huống hiện tại của cậu đứng thẳng cũng là một vấn đề thì sao có thể tránh được một cửa Thiệu Vân kia.”
“Âu Dương…giúp tôi chuẩn bị…một bình rượu.”
“Được rồi.” Giúp Thu Tư chỉnh lại chăn rồi Âu Dương Hằng Ngữ mới đứng dậy, anh lấy mặt nạ đặt một bên nhẹ nhàng đeo lên mặt Thu Tư. “Tôi sẽ nhanh chóng trở về.”
“Ừ.”
Nhìn Thu Tư gật đầu, Âu Dương Hằng Ngữ mới quay người đi chuẩn bị.
Thời gian từng giây một trôi qua. Hai giờ sau, Thu Tư và Âu Dương Hằng Ngữ đã xuất hiện trước cửa căn biệt thự nằm ở ngoại ô.
“Đau lắm không?” Nhìn Thu Tư ngồi ở bên cạnh vị trí lái xe, Âu Dương Hằng Ngữ rất lo lắng. Anh giúp Thu Tư cởi đai an toàn và lấy khăn tay trong túi nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên trán cậu.
Cơn đau đớn dần qua đi. Thu Tư khẽ cắn môi, lắc đầu vô lưc. “Âu Dương Hằng Ngữ…đưa cốc cho tôi.”. Ngôn Tình Trọng Sinh
Tuy rằng không ủng hộ hành động này của Thu Tư nhưng Âu Dương Hằng Ngữ không có cách để ngăn cản. Anh đành phải xoay người lấy chai rượu đặt ở ghế sau lên, vửa mở nút, mùi rượu đã lan khắp trong xe.