Tập đoàn Thiên Thịnh, Bạch Dương nhìn thấy hai chữ này, lập tức thở phào nhẹ nhõm: Vậy thì tốt.
Z-H: Sao vậy?
Bạch Dương thở dài, trả lời: Bạn tôi biết chuyện đêm hai tháng trước của tôi và anh, rất tức giận, đi tìm Trình Minh Viễn hỏi thân phận của anh, muốn tìm anh gây phiền toái, vì vậy anh không ở trong nước là tốt rồi.
Nhìn thấy tin nhắn này, môi mỏng của Phó Kình Hiên cong lên: Tôi biết rồi, nhưng cô nói những lời này với tôi, là đang lo lắng cho tôi sao?
Bạch Dương trợn mắt.
Người này đúng là tự luyến.
Lắc lắc đầu, đánh chữ trả lời: Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là cảm thấy chuyện đã qua lâu rồi, không cần thiết phải làm lớn lên mà thôi, hơn nữa cho dù tôi muốn lo lắng thì cũng là lo lắng cho bạn của tôi.
Hàm ý chính là, anh không có chỗ trong lòng tôi.
Vì vậy sao có thể lo lắng cho anh.
Môi mỏng của Phó Kình Hiên nhếch lên, trong lòng không vui khiến cho biểu cảm trên mặt cũng trầm xuống rất nhiều: Tôi biết rồi, còn có chuyện gì khác muốn nói không?
Bạch Dương: Không có.
Z-H: Ừ.
Sau khi gửi đi, Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm điện thoại di động, nhìn chằm chằm hai phút nhưng cũng không thấy Bạch Dương nhắn lại.
Phó Kình Hiên biết, cô sẽ không trả lời nữa, sắc mặt càng khó coi hơn.
Lục Khởi cũng vì chuyện đêm đó mà đi †ìm Trình Minh Viễn hỏi thăm về anh rồi.
Vậy mà cô lại không có ý định nói cho anh biết chuyện cô mang thai.
Thật ra Phó Kình Hiên rất muốn Bạch Dương nói cho anh biết, thậm chí dứt khoát lên tiếng bắt anh chịu trách nhiệm.
Nhưng cô lại không nói như vậy, cô cứ một thân một mình gánh chịu như vậy.
Có lẽ người đàn ông khác sẽ rất vui vẻ, nhưng anh lại chỉ cảm thấy bực bội.
Cô ỷ lại vào anh một chút, để anh phụ trách sẽ chết à!
Phó Kình Hiên giật giật cà vạt, áp suất quanh người thấp đến đáng sợ.
Nhà họ Trình.
Lục Khởi bước xuống xe, vẻ mặt tức giận đi gõ cửa.
Quản gia mở cửa hỏi: “Xin hỏi ngài là?”
“Tôi tìm Trình Minh Viễn!” Lục Khởi nghiến răng nghiến lợi nói.
Quản gia cảnh giác nhìn anh ta.
Người này không phải là kẻ thù của cậu chủ nhỏ đấy chứ?
Dường như đọc được suy nghĩ của quản gia, Lục Khởi hít thở sâu, đè nén lửa giận trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười: “Tôi là bạn của Trình Minh Viễn, gặp chút chuyện gấp, vì vậy thoạt nhìn hơi cấp bách, làm phiền bác gọi anh ta giúp tôi, tôi có chuyện rất quan trọng rất quan trọng muốn hỏi anh ta, xin nhờ xin nhờ bác.”
Lục Khởi chắp tay khom người.